Phần 3: Nấm mộ gia đình
Chương 25
Dương Minh Trăn đang lật xem cả đống tài liệu, sau vài ngày điều tra, hắn phát hiện Tề Thần, sếp phó của nhà hàng Tề Thiên, và Tiết Lệnh Thăng không mấy khi tiếp xúc với nhau. Tuy làm việc chung một nơi nhưng hai người lại chẳng nói chuyện với nhau được quá mười câu. Tề Thần là một người khá hoạt ngôn, ấn tượng của nhà hàng Tề Thiên dành cho anh ta khá tốt, còn với Tiết Lệnh Thăng lại chỉ có hai chữ: Lạnh lùng.
Thực ra cũng không phải Tiết Lệnh Thăng quá lạnh lùng mà là mồm miệng hắn không linh hoạt, không giỏi ăn nói. Thế nên ai cũng cho rằng Tiết Lệnh Thăng tự cao tự đại vì dựa vào quan hệ trèo lên làm kế toán nhà hàng Tề Thiên.
Dương Minh Trăn nghiêm túc đọc hết những ghi chép ngoài lề do Thôi Lương điều tra được, trong đó viết rằng Tiết Lệnh Thăng dựa vào quan hệ nên mới trở thành kế toán. Hắn cầm bút máy khoanh tròn thông tin này lại.
Cửa phòng làm việc chợt mở ra, Thôi Lương ôm một đống hồ sơ xuất hiện ngoài cửa, nói: “Đội trưởng, em tìm hết những quyển sách có liên quan đến rối gỗ nguyền rủa đến rồi đây, anh xem xem có hữu dụng không…”
“Rồi, cứ để tạm vào một góc đi.” Dương Minh Trăn còn không ngẩng đầu lên. Chợt nhớ ra gì đó, hắn lại hỏi, “Tiết Lệnh Thăng dựa vào quan hệ với ai mà làm việc trong nhà hàng Tề Thiên?”
Thôi Lương đặt chồng sách lên một chiếc bàn khác, “Đương nhiên là sếp chính của nhà hàng Tề Thiên. Ai cũng biết quan hệ giữa Tiết Lệnh Thăng và sếp chính nhà hàng Tề Thiên hết. Nhà hàng Tề Thiên là do Tề Thiên Vạn, ông chủ nhà họ Tề, mở. Sau khi Tề Thiên Vạn chết, nhà hàng được giao lại cho cậu cả.”
Dương Minh Trăn ngẩng đầu nhìn Thôi Lương, “Tôi nghe người ta đồn cậu cả nhà họ Tề là đứa trẻ nhặt ngoài đường về nuôi. Hoàng đế truyền ngôi đều truyền cho đích trưởng tử, sao Tề Thiên Vạn lại để gia nghiệp cho một người ngoài?”
Thôi Lương hạ giọng nói: “Chắc đội trưởng không biết rồi. Tề Thiên Vạn là ai chứ, sao ông ta có thể giao gia sản của mình cho người ngoài. Cậu cả họ Tề không phải con nuôi, anh ta chẳng qua là con riêng của Tề Thiên Vạn thôi. Hồi xưa, nhà Tề Thiên Vạn nghèo lắm. Thanh niên nghèo này cưới Lưu Nghênh Tuyết, con gái một phú thương. Sau khi kết hôn, hai người mãi mà không có con. Thế nên cả hai dồn hết tâm sức vào sự nghiệp, việc làm ăn cũng ngày một phát đạt.”
Nói đến chuyện này, Thôi Lương tặc lưỡi thở dài: “Người ta vẫn bảo đàn ông có tiền liền tệ bạc quả không sai. Phất lên rồi, Tề Thiên Vạn bắt đầu nuôi con hát bên ngoài, dăm hôm ba bữa lại không về nhà. Về sau, bị vợ mình là Lưu Nghênh Tuyết phát hiện, ông ta cũng bị dạy dỗ một phen. Chịu thôi, thời điểm đó ông ta vẫn phải dựa dẫm vào nhà vợ, thế nên đành nén đau rời xa con hát kia.”
“Lại thêm mấy năm nữa, Lưu Nghênh Tuyết vẫn không có bầu, Tề Thiên Vạn tiếp tục ra ngoài tòm tem với con hát kia. Hóa ra ông ta đã có con với người phụ nữ kia. Tề Thiên Vạn thấy nhà họ Lưu đã sa sút, ông ta nắm được quyền quyết định về tay, thế nên mới hống hách đưa đứa trẻ này về nhà, nói là con nhặt được ngoài đường, bảo Lưu Nghênh Tuyết nuôi nấng nó như con ruột. Lưu Nghênh Tuyết đã chịu rồi chứ, ai ngờ nửa năm sau bà ta bỗng có thai. Đứa trẻ “nhặt ngoài đường” ấy không còn được yêu thương nữa.”
Kể xong, Thôi Lương không khỏi cảm thán một câu: “Sau khi nhà họ Lưu sa sút, nhà hàng của Tề Thiên Vạn lại ăn nên làm ra, Lưu Nghênh Tuyết cũng không quản nổi ông ta nữa. Bà ta sợ mười mấy năm nỗ lực sẽ rơi vào tay người ngoài là Tề Thời nên Lưu Nghênh Tuyết và Tề Thần vẫn luôn tìm cách khử Tề Thời.”
Dương Minh Trăn cắt ngang câu chuyện cậu ta kể, “Tranh đoạt gia sản, theo như những gì cậu nói, vậy hẳn là khi hai mẹ con kia làm hại Tề Thời, Tiết Lệnh Thăng đã cứu tề Thời?”
“Đúng vậy.” Thôi Lương nói. “Lúc đó, Tề Thời suýt chết. Tiết Lệnh Thăng vô tình cứu sống anh ta, thế là được vào nhà hàng Tề Thiên làm cấp dưới. Mãi đến khi Tề Thời chính thức tiếp quản nhà hàng Tề Thiên, Tề Thần mới chịu dừng tay…”
“Tại sao lại dừng tay?” Dương Minh Trăn hỏi.
“Chắc là cảm thấy cha đã giao nhà hàng cho Tề Thời, bản thân hết hy vọng rồi, nên đành chấp nhận từ bỏ.” Thôi Lương gãi đầu. “Sau khi cha chết, Tề Thần thực sự đã thay đổi rất nhiều. Trước đó còn là công tử trăng hoa, dây dưa khắp nơi, cha chết rồi, anh ta như biến thành một người hoàn toàn khác.”
Dương Minh Trăn cười nhạt, “Anh ta là một kẻ khẩu xà tâm Phật, thoạt trông vô hại nhưng thực ra lại rất độc địa.”
Thôi Lương không hiểu, bèn hỏi: “Sao đội trưởng lại nói vậy. Tôi từng gặp Tề Thần rồi, anh ta cũng ổn lắm, không hề làm cao. Trong khi Tề Thời lại rất lạnh lùng.”
“Nhóc con, cậu còn non lắm.” Dương Minh Trăn thổi bớt tàn tro trên bàn, vừa đọc tài liệu vừa hút thuốc, phòng làm việc nồng nặc khói thuốc. Hắn duỗi eo, “Đi thôi, chúng ta tới gặp ông chủ Tề lạnh lùng kia một chuyến.”
Thôi Lương vâng vâng dạ dạ đi theo.
Hôm Tề Thần chết, Dương Minh Trăn từng tới nhà họ Tề hỏi Tề Thời và vấn đề. Lúc đó, Tề Thời đang bị bệnh, sắc mặt trắng bệch, nhịp thở yếu ớt, giống hệt một người sắp chết. Theo lời dặn dò của bác sĩ riêng nhà họ Tề, Dương Minh Trăn rất nể mặt không hỏi Tề Thời quá nhiều, chỉ lấy vài thông tin đơn giản rồi đi ngay.
Hiện tại xem ra cậu cả “cái gì cũng không biết” nhà họ Tề hẳn là đang giả bệnh rồi.
Bởi vì lúc rời khỏi phòng Tề Thời, Dương Minh Trăn trông thấy một món đồ: Một cái cốc rất đẹp được đặt trên chiếc tủ đầu giường của Tề Thời.
Hắn từng hỏi một câu vì tò mò: “Anh Tề rất chú tâm đến cuộc sống nhỉ, chỉ cái cốc uống nước thôi mà cũng phải đẹp như vậy.”
Tề Thời liếc nhìn cái cốc trên tủ, lạnh nhạt nói: “Đây là quà quán cà phê tặng tôi. Tôi thấy khá đẹp nên đặt đó coi như trang trí.”
“Trong cốc không có nước sao?” Dương Minh Trăn nói một câu đầy ẩn ý, “Cái cốc bị rơi bên giường Tề Thần trước khi chết trông giống hệt cái này đấy. Anh Tề dùng để trang trí, cậu Tề dùng để uống nước, đều đẹp cả.”
Nghe vậy, sắc mặt Tề Thời càng tái hơn. Anh ta không nói thêm câu nào nữa, vờ như bản thân rất yếu, ngả người xuống giường như sắp ngủ.
Dương Minh Trăn biết anh ta không muốn nói chuyện, đành phải đứng dậy ra về, “Anh Tề chú ý nghỉ ngơi nhé. Dạo này thời tiết thất thường, dễ đổ bệnh.”
Ra khỏi phòng, hắn vẫn không quên nói thêm một câu, “Uống nhiều nước ấm, tốt cho sức khỏe.”
Tề Thời trên giường nở một nụ cười gượng gạo.
Bọn họ đều biết Tề Thần chết vì uống nước. Khi kết quả khám nghiệm còn chưa có, ai cũng có rằng trong nước có độc. Ấy thế nhưng Dương Minh Trăn lại cố tình nhắc tới nước trước mặt anh ta, đây rõ ràng là đang tìm manh mối khác.
Ban đầu, Dương Minh Trăn không cho rằng cái cốc kia có gì đặc biệt, chỉ là tò mò hỏi thêm vài câu. Sau này, khi Hà Phục gọi hắn tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, nhìn cái cốc trước mặt Hà Phục, hắn mới sực nhận ra đó chẳng phải là cái cốc trong nhà anh em họ Tề hay sao?
Tề Thời nói rằng cốc là do quán cà phê tặng.
Mọi chứng cứ đều hướng về phía quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam? Hai anh em họ từng tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam, nhận được cái cốc giống hệt nhau nhưng Tề Thần thì chết còn Tề Thời vẫn sống.
Chẳng lẽ cốc của Tề Thần có độc còn của Tề Thời thì không?
Với nghi ngờ đó, Dương Minh Trăn lái xe đến thẳng cổng lớn nhà họ Tề.
Trước khi xuống xe, hắn hỏi Thôi Lương đi cùng mình: “Cậu có trông thấy một cái cốc rất đẹp, có nặn hình phượng hoàng trắng, bên trên vẽ hoa văn màu vàng kim trong nhà Tiết Lệnh Thăng không?”
Thôi Lương cẩn thận ngẫm lại, “Hình như có ạ. Chính là cái cốc bị vỡ bên giường Tiết Lệnh Thăng ấy. Em có trông thấy cái đầu chim kia, hóa ra là phượng hoàng ạ?”
Dương Minh Trăn giận dữ gằn giọng: “Mẹ nó, hôm nay ông đây phải bắt Tề Thời về thẩm vấn.”
Ba người có ba cái cốc giống hệt nhau, tại sao Tề Thời không chết? Chẳng lẽ anh ta hạ độc trong cốc của hai người còn lại?
Nhưng cũng không đúng, rõ ràng Tiết Lệnh Thăng thuộc phe anh ta cơ mà.
Dương Minh Trăn vội vàng xông vào nhà họ Tề. Tề Thời đang chuẩn bị ra ngoài, vừa khéo gặp hai người ngay giữa sân chính.
“Chào buổi chiều ông chủ Tề. Anh đang định đi đâu à?” Dương Minh Trăn cười tủm tỉm hỏi.
Tề Thời vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như trước, giọng điệu khá khó chịu: “Nhà hàng xảy ra chuyện, tôi phải tới xử lý. Cảnh sát Dương đến lúc này có việc gì sao?”
“Cũng không phải việc gì to tát.” Dương Minh Trăn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi thấy cái cốc trong phòng ngủ anh hôm nọ rất đẹp, muốn mua một cái giống như thế. Không biết ông chủ Tề mua nó từ đâu, hoặc được ai tặng?”
Lần này, Tề Thời không phản ứng quá mạnh với hai chữ “cái cốc” nữa, anh ta nói: “Cốc tôi làm vỡ rồi. Nghe họ bảo cái cốc kia chỉ có vài cái thôi, giờ cảnh sát Dương muốn, sợ là hơi muộn?”
“Muộn rồi sao?” Dương Minh Trăn nói, “Vậy đành phiền ông chủ Tề đi cùng chúng tôi một chuyến.”
“Anh có ý gì?” Tề Thời chợt biến sắc.
Dương Minh Trăn nói: “Rất đơn giản thôi, cục cảnh sát chúng tôi muốn mời anh tới uống trà. Tôi vốn tưởng ông chủ Tề là một người rất để ý tiểu tiết, uống trà cũng phải dùng cốc riêng nên định mua một cái về cục cảnh sát để anh uống. Nếu giờ không có, vậy đành để ông chủ Tề chịu thiệt uống bằng cốc bình thường thôi.”
“Anh nghi ngờ tôi?” Tề Thời nhìn thẳng vào Dương Minh Trăn, ánh mắt không hề lộ vẻ sợ hãi. “Hôm Tề Thần chết, tôi có chứng cứ ngoại phạm. Ai trong nhà hàng cũng có thể làm chứng.”
“Tôi biết.” Dương Minh Trăn thôi không cười nữa, nét mặt nghiêm túc hơn hẳn. “Anh bận rộn khách khứa trong nhà hàng cả ngày nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc anh đầu độc chết Tề Thần.”
Như nghe thấy một câu đùa, gương mặt lạnh lùng của anh ta chợt xuất hiện nét cười, “Cảnh sát Dương bảo Tề Thần chết vì trúng độc?”
“Độc gì thì tôi không rõ. Tóm lại, loại độc này sẽ khiến người ta cảm thấy khát nước, uống nước càng nhiều thì chết càng nhanh.” Dương Minh Trăn không dám nói chuyện giun biến dị giết người tại Trà Thành ra. Sở dĩ hắn sửa miệng là vì không muốn khiến mọi người hoang mang, đồng thời cũng dựa vào đây để thử Tề Thời xem anh ta có biết chuyện giun biến dị giết người hay không.
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về loại độc như thế, vậy mà cảnh sát Dương lại vu cáo tôi dùng nó giết người.” Tề Thần lạnh nhạt nói. “Tôi vô cùng hoài nghi về năng lực phá án của cục cảnh sát các anh đấy.”
“Anh có thể nghi ngờ, nhưng anh vẫn phải đi với tôi một chuyến.”
Cuối cùng, Dương Minh Trăn vẫn đưa Tề Thời về cục cảnh sát. Lần này, hắn nghiêm túc thẩm vấn ông chủ lớn lạnh lùng này một phen.
Nhưng kết quả nhận được vẫn là Tề Thời không dùng độc giết người. Anh ta nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng bản thân có chứng cứ ngoại phạm, đồng thời cũng công nhận bản thân và Tề Thần đúng là từng có xích mích nhưng anh ta thật sự không biết tại sao Tề Thần lại chết.
Vì Dương Minh Trăn không có chứng cứ rõ ràng chứng minh rằng toàn bộ vụ án đều do Tề Thời thao túng nên đành phải thả anh ta đi.
Sau khi thẩm vấn Tề Thời, Dương Minh Trăn lại tới tiệm cá Số 7.
Hà Phục ngồi trên sô pha như đã chờ từ rất lâu. Vừa thấy Dương Minh Trăn bước vào, y lập tức cất lời chào: “Chào buổi tối, cảnh sát Dương ăn cơm chưa?”
Dương Minh Trăn xua tay: “Chưa ăn, anh thì sao?”
Hà Phục nói: “Chưa, tôi chỉ biết nấu cháo. Nhưng chắc chắn cảnh sát Dương không thích cháo trắng tôi nấu đâu, Hình Đình bảo rất khó ăn. Tiếc là giờ cậu ấy không ở nhà, không ai nấu cơm cả. Không thì chúng ta ra ngoài ăn?”
“Được, dù sao tôi cũng đang đói. Lần trước tôi bảo muốn mời anh ăn cơm, giờ anh muốn ăn gì cứ nói với tôi.” Dương Minh Trăn vẫn băn khoăn chuyện trông thấy Hà Phục mua thức ăn về nhà khi vừa ra khỏi cục cảnh sát lần trước. Hôm đó hắn đã muốn mời Hà Phục ăn cơm nhưng lại bị Hà Phục từ chối.
“Tôi nghe Hình Đình nói trên phố có một quán mì bò cay ngon lắm, cảnh sát Dương thích ăn cay không?” Hà Phục hỏi. “Cậu ấy nói mì bò cay ở đó rất cay, nhưng tôi lại không thích ăn mì phở cho lắm. Nếu cảnh sát Dương thích, tôi có thể đi cùng cậu.”
“Vậy đi thôi.” Nói xong, Dương Minh Trăn chợt nghĩ người có dị năng như Hà Phục có cần phải ăn cơm không, hắn bèn thuận miệng hỏi một câu, “Chắc anh không cần ăn cơm đâu nhỉ? Giống như thần tiên ấy, không già không chết, cũng không cần ăn uống.”
Hà Phục cười: “Cũng gần như vậy.”
Hai người rời khỏi tiệm cá Số 7, đi tới quán mì của anh Còm.
Hà Phục muốn tới đây chỉ vì một nguyên nhân duy nhất: Muốn xem thử xem Hình Đình có quay về đây không. Lần trước, vì điều tra vụ án ngọc bội mặt người, y từng theo dõi Hình Đình, phát hiện ra rằng Hình Đình rất thích ăn mì của quán này. Hình như quan hệ của Hình Đình và chủ quán, anh Còm, khá thân thiết. Nếu Hình Đình không bị người ta bắt cóc, vậy rất có khả năng hắn sẽ tới đây.
Quán mì anh Còm vẫn còn bán hàng, ông chủ cười hì hì nấu mì. Thấy bát mì bò cay kia, nước miếng Dương Minh Trăn sắp chảy ướt nhẹp. Hắn khá sợ cay, vậy nên miệng mới chảy nhiều nước miếng đến thế.
Hắn gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, bèn từ tốn ăn mì rồi mới nói cho Hà Phục nghe chuyện xảy ra hôm nay.
“Tôi bắt sếp chính của nhà hàng Tề Thiên về cục cảnh sát thẩm vấn nửa tiếng đồng hồ.” Dương Minh Trăn nói, “Tên đó nhất quyết không nhận tội, khẳng định chắc nịch rằng cái chết của Tề Thần không liên quan gì đến mình. Trong tay tôi không có chứng cứ, vậy là đành phải thả người. Tên đó còn dám chọc điên tôi nữa chứ, trước khi đi còn bảo nhất định sẽ tìm được cái cốc đẹp mắt kia đới tới cục cảnh sát cho tôi để tôi uống trà. Thái độ đến là hống hách!”
“Cái cốc đẹp nào cơ?” Hà Phục chưa từng tới nhà hai người Tiết – Tề nên không biết về chuyện cái cốc.
“Là một cái cốc uống cà phê, Tề Thời nói là do quán cà phê tặng cho. Bọn tôi phát hiện cái cốc tương tự trong phòng cả hai người Tiết – Tề. Ba người có cốc giống nhau, hai người chết, một người còn không. Không phải tên đó giết người thì còn ai?” Dương Minh Trăn tức giận nuốt mì, hai má đỏ bừng. Hắn thật sự sắp cay chết vì bát mì bò này rồi.
Hà Phục cười cười: “Là quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam tặng?”
“Đúng vậy, chính là cái cốc anh từng uống cà phê ấy. Vậy nên tôi mới nghi ngờ Tề Thời mua ba cái cốc rồi tặng hai cái cho hai nạn nhân.” Dương Minh Trăn nói như đinh đóng cột, “Tôi nghi ngờ tên đó chính là kẻ đã cho giun bờm ngựa gì gì kia vào cốc, hại chết hai người Tiết – Tề.”
“Không phải.” Hà Phục nhìn Dương Minh Trăn, “Cốc là do quán cà phê tặng, điều đó chứng minh rằng cả ba người họ đều từng đến quán cà phê. Phương hướng điều tra của cậu sai rồi, không nên nhắm vào một mình Tề Thời. Còn nhớ tập hồ sơ cậu cho tôi xem hôm nọ không, trong đó có một thông tin rất quan trọng.”
Dương Minh Trăn ngẩng đầu, hỏi: “Gì cơ? Tôi đã xem mười mấy lần rồi, còn thông tin gì có thể bị tôi bỏ sót chứ?”
“Sinh nhật Tề Thần năm nay, Tề Thời tặng cho anh ta một món quà.” Hà Phục nói, “Món quà kia cao tầm một người đứng, được gói trong hộp giấy rất bí mật. Tề Thần còn công khai cảm ơn.”
Dương Minh Trăn nói: “Cái cốc kia không thể cao như một người đứng được.”
“Có một thứ chắc chắn cao chừng ấy.” Hà Phục nói, “Là cô dâu rối gỗ đã mất tích kia.”