Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 13: Căn phòng bóng quỷ (3)




Phần 2: Căn phòng bóng quỷ

Chương 13

Buổi trưa, Hình Đình bưng tất cả các món đã nấu xong xuôi lên bàn. Cá vược hấp, thịt viên đầu sư tử, cải thảo xào, canh cải xanh đậu phụ, mùi thức ăn xộc vào mũi khiến hắn phải nuốt nước miếng.

“Quả nhiên mình có năng khiếu, không thầy cũng tự giỏi với chuyện nấu nướng.” Tự khen bản thân xong hắn mới sực nhớ ra Hà Phục vẫn chừa rời giường. Hắn rảo bước đi tới mở chốt căn phòng ẩn bên cạnh giá sách ra rồi đứng ngoài cửa gỗ gọi: “Ông chủ Hà, ăn cơm thôi.”

Căn phòng hoàn toàn im ắng.

Hình Đình nghĩ Hà Phục ngủ giỏi thật đấy. Trong suốt những ngày từ khi hắn tới tiệm cá Số 7 đến giờ, hắn cứ như bà mẹ già ngày ngày đi chợ nấu cơm, lại còn lo cả việc thay nước bể cá. Còn Hà Phục thì sao? Cả ngày trốn trong phòng ngủ, ngủ trong đó chán lại dọn ra ngủ trên ghế sô pha bên cạnh bể cá. Tóm lại, một ngày có 24 tiếng, y ngủ hết hai mươi mấy tiếng đồng hồ.

Hắn hỏi Hà Phục: “Anh buồn ngủ lắm hả?”

Hà Phục trả lời thẳng: “Không buồn ngủ, chán thôi.”

Hình Đình liếc mắt khinh thường. Đúng là người có tiền, sống mà chẳng vướng bận gì. Vì không vướng bận nên cuộc đời mới trở nên nhàm chán, thế rồi lãng phí cả đống thời gian trong giấc mơ.

Nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là ngày nào Hà Phục cũng ngủ, vậy thì y kiếm tiền thế nào? Tại sao hắn luôn cảm thấy người đàn ông kia có tiền tiêu không hết, cầm đại một món đồ trang trí bất kỳ trong nhà đến tiệm cầm đồ cũng đủ cho y tiêu xài vài tháng.

“Chẳng lẽ ngủ cũng kiếm ra tiền?” Hình Đình tự lẩm bẩm. Tay hắn kê trên cánh cửa gỗ, chỉ cần đẩy nhẹ là hắn có thể vào phòng của Hà Phục xem rốt cuộc y đang làm gì.

Cửa gỗ bị Hình Đình đẩy ra.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Giọng Hà Phục lại vang lên từ sau lưng Hình Đình. Y mặc bộ trường bào trắng muốt như tuyết đứng sau lưng Hình Đình. Gương mặt búp bê xinh xắn kia lộ vẻ tò mò. Y đang mỉm cười, có điều nụ cười ấy khiến Hình Đình thấy rợn người.

Hình Đình cười ha hả, vỗ vỗ tay, “Ầy, đang quét dọn nhà cửa. Thấy chỗ này khá nhiều bụi nên tôi lau chút, bất cẩn đẩy cánh cửa ra.”

Hà Phục chưa bao giờ cho hắn bước vào căn phòng ẩn kia. Là người, bình thường ai chẳng có trí tò mò? Hình Đình đã muốn đẩy cánh cửa này vào xem rốt cuộc có bí mật gì bên trong từ lâu rồi.

“À.” Hà Phục thản nhiều đáp một tiếng. “Thực ra trong đó chẳng có gì đặc biệt cả, cậu không nhất thiết phải tò mò như thế.”

Suy nghĩ trong lòng bị nói toạc ra, Hình Đình xấu hổ muốn lảng sang chuyện khác. Trông thấy bộ quần áo mới tinh trên người Hà Phục, hắn bèn hỏi: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”

“Đi gặp một người bạn cũ.” Hà Phục nói, “Gửi cho cậu ta một lá thư.”

“Ai thế?” Hình Đình vội hỏi. Hắn thật sự không thể tin được người như y cũng có bạn bè. Hắn ngầm phân chia Hà Phục vào nhóm quái vật, luôn nghĩ rằng quái vật thì chẳng có bạn bè đâu, mà giả sử có thì chưa chắc đã là người.

Hà Phục không trả lời. Y ngồi xuống cạnh bàn ăn, mỉm cười hài lòng khi thấy bàn cơm thịnh soạn: “Đều là cậu nấu?”

“Đúng, tôi làm cả đó.” Hình Đình vỗ ngực tự hào. Đôi mắt sáng như sao kia trông chẳng khác gì đang chờ được Hà Phục khen.

Hà Phục gật nhẹ đầu: “Ừ, rất đẹp.”

Đẹp?

Đồ ăn thì phải khen là “ngon” chứ? Nhung nếu “đẹp” cũng là một lời khen dành cho tài năng nấu nướng thì hắn sẽ nhận.

Hình Đình còn chưa kịp đưa đũa cho Hà Phục nếm thử đã trông thấy y bưng đĩa thịt viên đầu sư tử lên trút xuống bể cá. Nhoáng cái, bầy cá đã chén sạch đĩa thịt viên, tốc độ đó thực sự khiến người ta nghẹn họng.

“Chúng rất thích đồ ăn cậu làm.” Hà Phục thỏa mãn nhìn bầy cá ăn hết lại bưng đĩa cá vược hấp trên bàn lên. Hình Đình vội vàng cản lại, sợ y sẽ trút cả đĩa cá xuống tiếp.

Nào ngờ Hà Phục chợt cau mày: “Hm… Chắc cá không muốn ăn thịt đồng loại đâu nhỉ?”

Sau đó, Hình Đình trơ mắt nhìn Hà Phục đặt thành quả hắn lấy làm tự hào xuống bàn với thái độ ghét bỏ.

“Cá không ăn được mấy món này.” Hình Đình rất phẫn nộ. “Anh phí phạm của trời!”

Hà Phục lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng chúng đã ăn xong rồi. Vả lại, chúng cũng không phải cá bình thường.”

“Hiện tại chúng là cá, vậy thì chỉ nên ăn những thứ cá có thể ăn thôi.” Hình Đình tranh luận, “Những món kia tôi mất cả buổi sáng mới làm ra được đó, anh thật sự quá lãng phí.”

“Nhưng tôi thuê cậu về để cậu nấu ăn cho cá của tôi mà. Nếu cậu không nấu cho chúng thì tôi thuê cậu làm đầu bếp làm gì?” Hà Phục cười nói.

Hình Đình chợt cảm thấy hình như đầu óc của tên nhóc lớn xác trước mặt mình có vấn đề. Hà Phục cùng hắn đột nhập vườn Hứa mấy ngày trước và Hà Phục đang đứng trước mặt lúc này không phải cùng một người. Bằng không, tại sao tính tình lại khác nhau nhiều đến thế?

Hà Phục kia rất bình thường lại còn cực kỳ thông minh. Trong khi đó, mọi hành động của Hà Phục này đều giống hệt một đứa nít ranh.

Hắn không khỏi nghi ngờ liệu có phải Hà Phục lại đang bỡn cợt hắn giống như lần trước bảo một con cá biến thành “Hình Đình” hay không. Vậy thì người trước mặt cũng là “Hà Phục” do cá biến thành.

Hà Phục bỗng lên tiếng: “Đừng có nghĩ mấy thứ linh tinh trong đầu.”

Có thể nói ra câu này chứng tỏ y không phải do cá biến thành. Hình Đình bỗng yên tâm, “Còn lâu tôi mới nghĩ linh tinh. Sau này anh đừng có lãng phí đồ ăn của tôi nữa ấy.”

Hà Phục đẩy đĩa cá trên bàn sang phía Hình Đình: “Cậu ăn đi, tôi không thích ăn cá.”

Hình Đình kinh ngạc nhìn Hà Phục: “Bản thể của anh không phải cá đâu nhỉ?”

“Không phải.” Hà Phục nói, “Chỉ là tôi không cần ăn cơm mà thôi. Đối với tôi, thức ăn bày trước mặt chẳng có gì hấp dẫn, những thứ ấy ăn vào miệng cũng giống như nhai giấy mà thôi. Dạ dày tôi khác với các cậu, dù vài ngày liền không ăn cũng không thấy đói. Để có thể hòa mình vào lối sống con người, tôi mới thử ăn cháo… Với tôi, cháo là đủ rồi.”

Ăn cháo? Bảo sao Hà Phục chỉ biết nấu cháo. Hóa ra là vì y không cần ăn cơm.

“Anh không cần ăn cơm sao còn thuê đầu bếp? Chẳng phải đang phung phí tiền bạc à?” Hình Đình nói chuyện rất thẳng thắn. Hắn cảm thấy đầu óc mấy kẻ lắm tiền đều có vấn đề. Nếu một ngày nào đó hắn cũng có thể không cần ăn cơm giống như Hà Phục, vậy chẳng phải hắn sẽ tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền hay sao.

Hà Phục nhếch môi người: “Cậu có thể nghĩ rằng tôi có hứng thú với cậu, tôi thông báo tuyển dụng đầu bếp hoàn toàn là vì muốn giữ cậu lại tiệm cá Số 7.”

Đang ăn canh, Hình Đình bị sặc.

Hắn vội đặt bát xuống, đưa tay ôm ngực: “Tôi không có hứng thú với đàn ông đâu! Tôi chỉ thích gái đẹp chân dài da trắng ngực bự thôi.”

Hà Phục không nói gì, chỉ cười cười.

Bữa cơm trưa thịnh soạn bị Hà Phục phá hỏng mất một nửa, Hình Đình lẳng lặng ai điếu cho đĩa thịt viên đầu sư tử đã mất, đồng thời một mình nhâm nhi cá vược hấp và cải thảo xào.

Hà Phục vào bếp nấu một bát cháo trắng cho mình rồi ngồi đối diện Hình Đình từ tốn ăn cháo. Dường như cháo trắng trong bát mới là món ăn ngon nhất trên đời.

Hình Đình ăn thịt cá cảm thán trong bụng: Có lẽ người cả đời chẳng thể nếm được đồ ăn ngon như Hà Phục cũng rất thiệt thòi.

Ăn xong bữa cơm trưa, Hình Đình thu dọn bát đũa vào bếp rửa sạch. Sau khi xong việc, quay lại sảnh chính, hắn bất ngờ phát hiện Hà Phục chưa chui vào phòng ngủ.

Y yên lặng ngồi trên sô pha đọc sách. Dáng vẻ ngoan ngoãn kia trông hệt như một con búp bê sứ.

Hình Đình bước tới, ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác. Hà Phục cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc quyển sách đang cầm.

Hắn liếc nhìn tên quyển sách: Liêu Trai*.

* “Liêu trai chí dị” của nhà văn Bồ Tùng Linh chủ yếu là những câu chuyện về thần tiên, ma quái do tác giả sưu tầm trong dân gian hoặc rút từ truyện chí quái đời Lục triều, truyện truyền kỳ nhà Đường và sáng tạo thêm, ngầm chỉ trích nền chính trị tàn bạo của triều đình Mãn Thanh đương thời, phê phán thói hư tật xấu của bọn nho sĩ, thể hiện những tư tưởng dân chủ trong vấn đề hôn nhân và tình yêu.

Ặc, Hà Phục đọc loại sách này sao? Cho xin đấy, bản thân anh còn đáng sợ hơn cả liêu trai kia kìa!

Hình Đình khẽ hắng giọng một tiếng, Hà Phục vẫn chẳng hề phản ứng.

“Ờm… Hôm nay ông chủ không ngủ được à?” Hắn thích gọi Hà Phục là ông chủ vì trả tiền chính là ông chủ.

Bấy giờ Hà Phục mới ngẩng đầu lên, để ý tới sự hiện diện của hắn, ngón tay thon dài lật một trang sách.

“Hôm nay sẽ có người tới.”

Hình Đình thấy rất kỳ lạ. Từ khi hắn tới tiệm cá Số 7 đến giờ, ngày nào tiệm cũng đóng chặt cửa không có khách vào. Đừng nói đến người, ngay cả bóng quỷ cũng chẳng thấy.

Hắn ngẫm nghĩ, bèn hỏi: “Là người bạn hôm nay anh đến thăm à?”

Hà Phục gật đầu: “Ừ.”

“Khi nào người đó đến, cần tôi chuẩn bị cơm tối không?” Hình Đình muốn tài năng nấu nướng của mình được công nhận, thế nhưng người đối diện lại hoàn toàn không có hứng thú với thức ăn ngon. Nếu bạn của Hà Phục đến và có thể thưởng thức đồ ăn hắn làm thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Hà Phục lại nói: “Không cần. Tôi nghĩ cậu ta không muốn trông thấy tôi đâu, càng không muốn ngồi ăn cơm cùng tôi.”

“Tại sao?” Hình Đình hỏi.

“Vì cậu ta ghét tôi.”

Hình Đình nhìn Hà Phục ngồi trên sô pha lật quyển Liêu Trai từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, bầu trời bên ngoài tiệm cá Số 7 cũng chuyển từ buổi trưa sang chiều tà. Người hắn chờ vẫn mãi chưa tới gõ cửa tiệm cá Số 7…

Khi hắn chưa tới tiệm cá Số 7, Hà Phục chỉ có một mình đối mặt với bầy cá không biết nói và cả đống sách. Không một ai trò chuyện cùng y, trong căn phòng yên tĩnh này, dường như thời gian cũng bị lãng quên.

Ngay khi Hình Đình định vào bếp nấu cơm tối, cửa tiệm cá Số 7 bỗng mở ra.

Hà Phục vẫn cúi đầu lật sách như thể chẳng chuyện gì trên đời có thể kinh động tới y.

“Cửa không khóa, mời vào.”

Một lát sau, rốt cuộc Hình Đình cũng được trông thấy vị khách đầu tiên của tiệm cá Số 7.

“Đội trưởng Dương Minh Trăn, đã lâu không gặp.” Hà Phục ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện với vị khách mới tới.

Dương Minh Trăn lại như nhìn thấy ma, sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn: “Không ngờ anh thật sự còn sống!”

“Không những sống, tôi còn viết thư cho đội trưởng Dương nữa kìa.” Hà Phục gấp quyển sách đang cầm lại. “Một người có thể viết thư đương nhiên là người sống rồi.”

“Không, không thể nào… Rõ ràng tôi…” Dương Minh Trăn muốn nói rõ ràng hắn đã nổ súng bắn chết đối phương.

Không ngờ Hà Phục lại giành lời trước: “Rõ ràng đội trưởng Dương đã thấy tôi chết rồi đúng không? Nhưng tôi phúc lớn mạng lớn sống sót, sống sót dưới họng súng của cậu.”

“Với người vẫn sống sót, đáng ra cậu phải chúc phúc chứ?” Hà Phục tỏ vẻ tủi thân, “Đội trưởng Dương đó, là bạn của tôi, sau khi nhận được thư tôi gửi, trễ như vậy mới tới thăm tôi khiến tôi thấy khá buồn đấy.”

Hình Đình nhìn Hà Phục thay đổi nét mặt xoành xoạch mà bất ngờ. Người này không đi làm con hát đúng là đáng tiếc.

Dương Minh Trăn rảo bước tiến tới đối diện Hà Phục. Hắn tóm lấy áo Hà Phục, hung tợn nói: “Mi căn bản không phải anh ấy! Mi đừng diễn trò trước mặt tao. Mi có thể trốn được họng súng tao một lần, tao không tin mi còn trốn được lần hai!”

Hình Đình nhìn mà há hốc mồm, đây là cảnh tượng bạn cũ gặp lại nhau ư? Sao cứ cảm giác như kẻ thù đụng mặt, chuẩn bị quyết đấu một mất một còn vậy.

Hà Phục nở nụ cười: “Đội trưởng Dương muốn bắn chết tôi thì nên chú ý lần này có nhân chứng đấy. Nếu tôi chết, nhờ cậu Hình Đình tới cục cảnh sát báo một vụ án đặc biệt, nói rằng cựu phó đội trưởng đội cảnh sát bị đội trưởng đương nhiệm Dương Minh Trăn nổ súng bắn chết, nguyên nhân là đội trưởng Dương Minh Trăn thấy tôi còn sống nên cậu ta không vui.”

“Hả?” Hình Đình ngơ ngác, chuyện quái gì thế này?

Dương Minh Trăn giận dữ quát: “Mi không phải Hà Phục! Mi chỉ là một con quái vật sống sót thôi! Tao giết mi trừ hại cho dân là lẽ hiển nhiên.”

“Ồ? Có vẻ đội trưởng Dương đã có suy tính riêng về vụ án mất tích của Trương Tố Như. Tôi viết thư hẹn cậu tới bàn về vụ án, nếu cậu không muốn bắt hung thủ, vậy thì nổ súng bắn chết tôi đi.” Hà Phục nhắm mắt, khóe môi vẫn nở nụ cười nhạt.

Nghe thấy “vụ án Trương Tố Như mất tích”, Dương Minh Trăn lập tức buông Hà Phục ra.

“Anh biết lý do Trương Tố Như mất tích?”

Hà Phục chỉnh lại áo, thản nhiên nói: “Cậu bảo tôi là quái vật mà. Đương nhiên quái vật phải hiểu quái vật rồi.”

“Đừng nhảm con mẹ nó nhí nữa! Nếu anh còn dám làm xằng làm bậy, ông đây sẽ bắn anh chết tươi ngay hôm nay!” Dương Minh Trăn luôn luôn nói được làm được.

Hôm nay, hắn tới cục cảnh sát đọc tài liệu từ rất sớm, muốn tìm hiểu kỹ càng về vụ mất tích của Trương Tố Như. Nào ngờ Thôi Lương lại đưa cho hắn lá thư thứ hai, viết rằng: Đội trưởng Dương, hai năm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? Phục tôi có chút bệnh vặt. Nghe nói gần đây cậu gặp rắc rối với vụ án ở phủ Trương. Mời cậu tới nhà tôi thảo luận một chút, địa chỉ là tiệm cá Số 7 đường Xích Vân.”

Hắn vốn tưởng chỉ là trò đùa dai của ai đó nên không mấy quan tâm.

Ngờ đâu vừa tiếp nhận vụ án Trương Tố Như mất tích, nhà họ Trương lại tiếp tục xảy ra chuyện không may.

Phòng riêng của Trương Tố như xuất hiện thêm hai bóng người đen ngòm. Sau khi điều tra, hai cái bóng kia chính là hai cô hầu Ô Lan và Tạ Nguyệt của phủ Trương.

Hai người này đều là người hầu của Trương Tố Như. Giờ bọn họ cũng mất tích, không rõ sống chết ra sao.

Dương Minh Trăn cầm lá thư, quyết định thử tới tiệm cá Số 7 một chuyến. Nếu có kẻ cố tình đùa dai, hắn sẽ bắt tên đó giam lại mười ngày nửa tháng. Nếu lá thư này lạ thật, có lẽ hắn có thể mượn sức người kia phá án, bắt được hung thủ trong vụ án quái dị này.

Hai năm trước, hắn từng được chứng kiến bản lĩnh của đối phương. Người ấy thật sự sở hữu một vài năng lực người thường không có.

Dương Minh Trăn vẫn nhớ rất rõ, hai năm trước, hắn đi theo phó đội trưởng đội cảnh sát Hà Phục truy bắt tội phạm. Nào ngờ tên tội phạm kia bỗng biến đổi như bị quỷ ám, lao tới tấn công đội cảnh sát bọn họ như quái vật. Sức mạnh của tên tội phạm khiến bọn họ không dám tới gần. Mười mấy cảnh sát trong nhóm truy bắt lần đó chết hết, chỉ còn lại hắn và Hà Phục.

Thời điểm đó, hắn mới chỉ là một cậu cảnh sát nhỏ nhoi đi theo sau phó đội trưởng Hà Phục. Vì chân hắn bị thương, Hà Phục bảo hắn nấp trong góc tối.

Hắn trơ mắt nhìn Hà Phục bị tên tội phạm đã phát điên kia cắn xé. Khoảnh khắc cánh tay tên tội phạm xuyên qua lồng ngực Hà Phục, hắn giơ súng, giết chết cả tên tội phạm lẫn ân nhân cứu mạng của hắn.

Vì đó là thời cơ tốt nhất để giết tên tội phạm, còn Hà Phục cũng bởi vậy mà bỏ mạng chung.

Hắn một mình trở về cục cảnh sát, tay cầm súng vẫn đang run rẩy. Hắn vẫn nhớ như in câu phó đội trưởng nói khi giao khẩu súng này cho mình.

“Súng tồn tại là để bảo vệ, không phải để giết chóc.”

Nhờ phát súng lập công kia, hắn được thăng chức từ một cảnh sát nhỏ nhoi lên thành đội trưởng trong cục cảnh sát. Mọi người tán thưởng hắn rất nhiều, ca ngợi hắn là anh hùng, cứu sống đứa trẻ từ tay tội phạm.

Hắn ngồi ở vị trí đội trưởng, u không ngừng hồi tưởng lại cảnh mình nổ súng.

Hắn thật sự đã nổ súng. Hai viên đạn, một viên bắn chết tội phạm, một viên bắn chết phó đội trưởng.

Hắn không nói sự thực này với người khác mà chọn giấu nhẹm đi bởi chính bản thân hắn cũng không dám chắc rằng khi ấy phó đội trưởng rốt cuộc là người hay quái vật.

Đến khi tới thu gom thi thể, người của đội cảnh sát phát hiện xác Hà Phục đã lăn xuống vách núi không thể tìm lại được nữa.

Bấy giờ Dương Minh Trăn mới bật khóc.

Nửa năm sau, mọi chuyện quay về với sự bình yên vốn có, hắn cũng kiên quyết không nhắc lại chuyện đã qua. Đột nhiên, một ngày nọ, có người mở cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn.

Người kia mặc bộ quần áo vải sạch sẽ, nói với hắn: “Dương Minh Trăn, tôi về rồi đây.”

Người trong cục cảnh sát đều cho rằng Hà Phục chỉ mất tích, nếu trở về rồi thì phải chào đón thật nhiệt tình. Chỉ một mình Dương Minh Trăn hoảng sợ…

Hắn cảm thấy người trở về này không phải Hà Phục mà chỉ là một kẻ ngoại lai bị quái vật chiếm xác!

Thế nhưng kẻ ngoại lai này lại giống với tất cả mọi người trong cục cảnh sát. Y biết ăn, biết ngủ, biết cười, biết nói chuyện, thậm chí biết phá án. Đầu óc y còn thông minh hơn người, đôi mắt y có thể nhìn thấy những manh mối người khác không phát hiện.

Dương Minh Trăn sợ đến phát điên…

Người này không phải Hà Phục. Chắc chắn không phải! Trước kia, Hà Phục rất ít khi cười, anh ta vô cùng bảo thủ, ngoan cố. Kẻ trước mặt ngụy trang rất thành công nhưng cũng cực kỳ thất bại.

Thế nên Dương Minh Trăn lại rút khẩu súng lúc trước ra, hẹn Hà Phục tới vách đó.

Hắn chĩa súng vào tim Hà Phục, nói: “Tao không quan tâm mi là ai, tóm lại, tao muốn mi rời khỏi cục cảnh sát ngay lập tức.”

Hà Phục ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Dương Minh Trăn đáp: “Tao sẽ giết mi.”

Hắn nổ súng, chẳng qua phát súng này không bắn trúng tim Hà Phục. Qua vài tháng tiếp xúc, hắn phát hiện Hà Phục này không có ý xấu, y thật sự đang giúp cục cảnh sát bọn họ phá án.

Tuy vậy, Dương Minh Trăn không tin và sẽ không bao giờ tin một người chết rồi còn có thể sống lại.

Đó là lần thứ hai hắn giết đối phương…

Thế nhưng hôm nay, sau hai năm, người đó vẫn xuất hiện trước mặt hắn, nói với hắn: “Đã lâu không gặp.”