Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 11: Căn phòng bóng quỷ (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần 2: Căn phòng bóng quỷ

Chương 11

Cánh cửa tiệm cá Số 7 hơi hé ra một khe hở nho nhỏ. Hình Đình đứng bên ngoài, tò mò nhòm vào trong quan sát. Một cơn gió thổi qua khiến cánh cửa mở tung như đang chào đón hắn ghé tới.

Hình Đình nuốt nước bọt, hắn nhìn tờ giấy ghi thông báo tuyển dụng đầu bếp của tiệm cá Số 7 trên tay. Hắn là một kẻ cả ngày hết ăn thì nằm, lại còn là một tên đạo tặc, không có gì ngoài mấy ngón võ mèo quào và tay nghề trộm cắp, từ trên xuống dưới chẳng thạo nổi một nghề. Tuy vậy, hắn vẫn khá am hiểu về chuyện nấu nướng. Là khách quen của nhà hàng Tụ Lạc, miệng hắn đã được những món ngon trong đó chiều cho cực kỳ tinh. Ăn nhiều đồ ngon đến thế, hắn dần cảm thấy mọi thứ trên đời này đều nhạt nhẽo, vậy nên bắt đầu nghiên cứu ra “Thực đơn nhà họ Hình” của riêng mình.

Trải qua vài năm đốt phòng bếp tu luyện, cuối cùng Hình Đình đã đạt được một phần tiêu chuẩn của đầu bếp nhà hàng Tụ Lạc.

Nếu tiệm cá Số 7 thiếu đầu bếp, vậy thì hắn tới đó thử xem sao, làm một con ma no sống vì đồ ăn ngon, chết vì đồ ăn ngon cũng không tồi.

Tiệm cá Số 7 nằm dưới hoàng hôn trong cơn dông trông có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Một trận gió lớn thổi tới, cánh cửa gỗ sau lưng Hình Đình đập mạnh nghe “rầm” một tiếng như đang phối hợp với không gian tù mù này biểu diễn một phân cảnh kinh dị.

“Xin chào, tôi tới ứng tuyển làm đầu bếp.” Hình Đình gọi lớn vào trong.

Không ai trả lời hắn. Có lẽ tiếng mưa dông bên ngoài quá lớn át mất tiếng hắn, Hình Đình quyết định đi sâu vào trong thử xem có người hay không.

Vừa vòng qua bức bình phong, hắn trông thấy ánh nến leo lét. Trên chiếc bàn đằng kia có hai ngọn nến màu trắng đang cháy, ngọn lửa chập chờn lay động như hai bàn tay tí hon đang vẫy gọi hắn bước tới.

Lại một cơn gió thổi qua, cửa lớn của tiệm cá Số 7 đóng sầm lại. Cùng lúc đó, hai cây nến trên bàn cũng tắt ngấm, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.

Hình Đình chợt thấy rờn rợn, nỗi sợ hãi lan ra toàn thân.

Hắn bỗng nhớ ra một truyền thuyết đáng sợ. Để hù dọa đám trẻ con ngỗ nghịch, người già ở Trà Thành thường xuyên kể một câu chuyện. Số 7 đường Xích Vân có một tiệm sách chỉ mở cửa vào ban đêm. Mỗi khi mở cửa, hai ngọn nến màu trắng luôn được thắp lên để chiêu hồn. Khi nến tắt, linh hồn sẽ bước vào tiệm sách. Lúc ấy, chủ tiệm sẽ xuất hiện, giúp linh hồn hoàn thành tâm nguyện.

Nghe nói chủ nhân kỳ quái của nơi này cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện giúp người nhưng cái giá phải trả cho đối phương chính là nửa sinh mạng của mình.

Vì chủ tiệm sách này thích nuôi cá nên tiệm cũng được gọi là tiệm cá Số 7.

Hình Đình nhỏ giọng rên rỉ: “Mình không xui xẻo đến vậy chứ, thế mà lại đâm đầu vào chỗ quái quỷ này?”

Hắn tự trấn an bản thân, hy vọng chỉ là cùng tên mà thôi, biết đâu tiệm cá Số 7 này lại là quán ăn thì sao. Dù sao thì quán ăn mới cần đầu bếp chứ.

“Sợ quái gì, đến nghĩa địa còn dám xông vào, mày sợ gì cái chốn này?” Hình Đình tự cổ vũ mình.

Hắn tiếp tục đi vào sâu thêm vài bước, nhìn thấy ánh đèn lờ mờ. Nương theo ánh đèn đó, hắn thấy rõ được cách bài trí bên trong tiệm cá Số 7.

Trong sảnh chính không quá rộng là bốn hàng giá sách được kê sát tường. Ở khoảng trống nằm chính giữa có một chiếc bể cá rất lớn. Đáy bể có gắn đèn, ánh sáng màu xanh lục hắt từ dưới lên khiến bể cá trông khá kinh dị.

Hình Đình đếm thử, bầy cá có đúng bảy con, không thừa không thiếu.

Chẳng lẽ bầy cá kỳ quái này có thể hoàn thành tâm nguyện giúp người ta?

Không, không thể nào!

Hình Đình toan bỏ chạy, hắn không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một khắc nào nữa.

“Là đầu bếp mới đến à?”

Giọng nói êm tai vang lên từ đằng sau khiến Hình Đình giật bắn người. Hắn đã quan sát rất kỹ, rõ ràng căn phòng này không hề có người. Bất thình lình xuất hiện như thế, chẳng lẽ là quỷ sao?

Hắn đưa lưng về phía người kia, nói: “Không… Không phải đâu. Tôi chỉ đi ngang qua thôi, vào nhầm ấy mà.”

“Vào nhầm mà gặp được nhau, âu cũng là cái duyên.”

Vừa dứt lời, ánh đèn màu vàng cam sáng lên, chiếu sáng toàn bộ tiệm cá Số 7.

Hình Đình dốc hết can đảm quay lại. Hắn trông thấy một hàng giá sách đã bị người ta dời đi, phía sau chính là một căn phòng ẩn. Âm thanh kia vọng ra từ trong đó.

Một người bước ra khỏi căn phòng ẩn. Y mặc áo ngủ màu nâu, uể oải cầm giá cắm nến. Trên cánh tay phải trắng trẻo, mảnh khảnh đeo một chiếc vòng dây kết Kim Cương chín nút* màu đỏ trông cực kỳ nổi bật.

* Vòng dây kết Kim Cương là một loại bùa hộ mệnh có nguồn gốc từ trường phái Phật giáo Kim Cương thừa (Mật Tông) ở vùng Tây Tạng. Vòng dây kết Kim Cương có tác dụng xua đuổi tà ma, cầu bình an khỏe mạnh, loại trừ nghịch duyên.



Y hơi ngẩng đầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

“Đã lâu không gặp, Hình Đình.”

Hình Đình kinh hãi: “Hà Phục! Sao anh lại ở đây?”

Nói xong, hắn sực nhớ tới những lời Dương Minh Trăn nói với hắn trước cổng cục cảnh sát.

Hình Đình vội lùi về sau mấy bước, nhìn Hà Phục bằng ánh mắt đề phòng: “Rốt cuộc anh là người hay quỷ? Tôi tới cục cảnh sát tìm anh, bọn họ nói anh đã chết tận hai năm rồi.”

Hà Phục cầm giá cắm nến bước về phía bể cá, y vừa đi vừa nói: “Đúng là tôi đã chết, thế nhưng tôi lại sống đến tận bây giờ. Với những người chết rồi sống lại, có được cuộc sống mới, chẳng phải các cậu nên tỏ ra vui mừng sao?”

Y nói rất nghiêm túc nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt trông như trẻ con lộ ra nụ cười thuần khiết vô hại, Hình Đình nhìn lại cảm thấy rợn người.

“Người chết sao có thể sống lại được, anh là quỷ!” Hình Đình khẳng định chắc nịch.

Hà Phục mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh bể cá.

“Tôi không phải Hà Phục.” Y nói, “Cảnh sát Hà Phục thực sự đã chết. Tôi là chủ nhân của tiệm cá Số 7. Trước khi chết, anh ta nhờ tôi điều tra rõ chân tướng cái chết, vậy nên tôi biến thành hình dáng anh ta, quay về cục cảnh sát. Cho đến một ngày, phát hiện ra tôi là kẻ giả mạo, Dương Minh Trăn đã đuổi tôi đi.”

Dù Hà Phục nói rất nghiêm túc, nét mặt y trông cũng rất bình thản, không có vẻ gì là đang nói dối nhưng Hình Đình lại cảm thấy kẻ trước mặt là một bậc thầy lừa lọc. Cái miệng đầy những lời xảo trá của y đã lừa gạt hắn không chỉ một lần.

Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Hà Phục nói: “Tôi có thể chứng minh tôi không lừa cậu.”

Y đứng dậy, rời khỏi sô pha, bước về phía chiếc bể cá cao gần bằng người mình, tóm lấy cái đuôi của một con cá màu đỏ. Y khẽ nói với con cá: “Cho anh trai kia xem một màn ảo thuật nhé, lát sẽ cho mi đồ ăn.”

Con cá đỏ trong tay Hà Phục quẫy đuôi, y quay lại nói với Hình Đình: “Cậu nhắm mắt lại, nó còn bé nên dễ xấu hổ.”

Tuy Hình Đình không biết Hà Phục định làm gì nhưng vẫn nhắm mắt như lời y nói.

“Được rồi.”

Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Hình Đình bỗng nhiều thêm một người. Đối phương giống y hệt hắn, chỉ có điều “Hình Đình” kia không mặc quần áo. “Hình Đình” xấu hổ quay sang hướng khác. Chẳng biết Hà Phục lấy một bộ quần áo từ đâu ra đưa cho “Hình Đình” mặc.

Hình Đình bản gốc nhìn mà há hốc mồm. Đây mà là ảo thuật sao? Con cá kia có thể biến thành hình dạng của hắn, hơn nữa còn có cả bản năng xấu hổ của con người?

Hà Phục nói: “Nó vẫn chưa biết nói. Nếu lớn thêm chút nữa, nó có thể giống cậu hoàn toàn đấy.”

“Chuyện… chuyện này thật khó tin.” Chừng này tuổi rồi nhưng Hình Đình chưa bao giờ được chứng kiến màn ảo thuật nào chân thật như vậy. Thậm chí hắn còn nảy sinh xúc động muốn quỳ xuống cầu xin Hà Phục nhận hắn làm học trò. Nếu học được trò ảo thuật này, sau này ra đường lừa tiền chắc chắn làm phát nào ăn phát nấy, nửa đời sau không cần lo vấn đề cơm áo nữa rồi.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể dạy tôi trò ảo thuật này không, đỉnh quá!”

Hà Phục mỉm cười: “Đây không phải ảo thuật. Đây là sự thật cậu chưa từng được thấy.”

“Nơi này còn rất nhiều dị nhân đang ẩn nấp. Dị nhân không giống người bình thường, phương thức sinh tồn của họ khó khăn hơn người thường rất nhiều. Một khi bị thợ săn bắt được, kết cục chỉ có thể là bị luyện thành thuốc hoặc bị đồng loại xâu xé.”

“Vì lẩn trốn, bọn họ lựa chọn biến thân thành một con cá, náu mình tại tiệm cá số 7 đường Xích Vân.”

Hình Đình tạm thời chết não. Hắn nhìn Hà Phục như một tên ngốc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ý là cá anh nuôi trong bể không phải cá mà là người?”

“Nói cho đúng thì không phải người, là dị nhân.” Hà Phục chỉnh lại. “Bọn họ có những khả năng người bình thường không thể có, đồng thời cũng rất khó có thể sống trên đời này giống như người bình thường.”

Khả năng người bình thường không thể có?

Hình Đình chợt nhớ tới thuật “đổi mặt” của bản thân, đó là bí mật của hắn. Hằng năm, cứ tới Đông chí, gương mặt hắn sẽ bị kén bọc kín, phải chờ qua ba ngày mới trở lại bình thường. Vì nguyên nhân đó, hắn rất sợ sống cùng người khác, sợ bản thân sẽ bị họ coi như kẻ ngoại lai mà xua đuổi, thế nên hắn vẫn luôn độc lai độc vãng.

Nếu dị nhân mà Hà Phục nói chính là những kẻ như hắn, liệu hắn có bị Hà Phục nuôi như cá trong chiếc bể lớn kia không?

Hắn tưởng tượng cảnh Hà Phục mặc bộ áo ngủ trên người, ung dung tự đắc ngồi trước bể cá, thỉnh thoảng lại lôi hắn ra, bắt hắn đổi mặt làm ảo thuật mua vui cho y, da đầu hắn chợt run lên.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Hà Phục tựa vào ghế sô pha, lười biếng nhìn Hình Đình.

“Không, không có gì.” Hình Đình hoàn hồn, phát hiện không trông thấy con cá đỏ biến thành “Hình Đình” đâu nữa. “Nó đi đâu rồi?”

Hà Phục chỉ vào bể cả: “Còn đi đâu được nữa. Dường nó thích sống trong nước hơn làm người.”

Quả nhiên, con cá đỏ kia đã tung tăng bơi lội trong bể. Nó phun bong bóng với Hình Đình như tỏ thái độ thân thiện với hắn.

“Có vẻ nó rất thích cậu.” Hà Phục nhìn Hình Đình, “Vậy nên cậu có muốn ở lại làm đầu bếp không?”

Hình Đình chỉ tay vào mình, “Tôi ấy hả? Chỗ anh đâu phải quán ăn, cần gì đầu bếp?”

Lý do Hà Phục đưa ra rất đơn giản: “Vì tôi không biết nấu cơm.”

Hình Đình: …

Hắn nhớ đến bát cháo trắng Hà Phục từng nấu, hình như người này không biết nấu cơm thật.

“Tôi thấy chẳng ai muốn thuê cậu cả, thế nên cậu ở lại chỗ tôi là phù hợp nhất rồi.” Hà Phục cười tủm tỉm nói, “Vì tiền của tôi đủ nuôi cậu cả đời.”

Một người đàn ông nói “nuôi cậu cả đời” với hắn, chẳng hiểu sao Hình Đình lại thấy mặt mình hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn, không biết là vì tiền hay vì y nữa.

“Hứ!” Hình Đình tự thấy buồn nôn với suy nghĩ của mình. “Trả tiền thì là ông chủ. Được, ông chủ Hà thích ăn gì ạ?”

“Gì cũng được.”

Hà Phục là một đứa trẻ ngoan không kén ăn, bốn mùa quanh năm đều húp cháo, hệt như người được làm từ nước. Bởi vì ngoại trừ cháo, y thật sự chẳng biết nấu món gì.

Đám cá trong bể nghe thấy Hình Đình chịu ở lại bèn quẫy đuôi, nhả bong bóng. Cuối cùng chúng cũng được ăn đồ ngon. Hình Đình quả là anh hùng cứu vớt đám cá khỏi tai ương!

Hình Đình cầm tiền của Hà Phục đi mua thức ăn. Hắn xách làn rau lắc mông đi chợ như bà cô trung tuổi.

Trước khi đi, hắn làm tay hoa lan chỉ, hỏi Hà Phục: “Sao tự nhiên tôi nữ tính thế nhỉ?”

Hà Phục hắng giọng một tiếng: “Chắc là tại uy lực của ngọc bội mặt người quá mạnh, dù nó đã rời khỏi cơ thể nhưng cậu vẫn chưa thể thoát được trạng thái này ngay.”

Hình Đình ném tiền vào trong túi, tức giận giậm chân, cong ngón tay õng ẹo mắng: “Đáng ghét!”

Sau đó, hắn đạp cửa rời đi, bỏ lại Hà Phục ngồi trước bể cá cười trộm.

“Cá nhỏ, thú cưng mới tôi tìm về cho các cậu rất thú vị đúng không?”

Bảy con cá vui vẻ bơi qua bơi lại. Đời cá yên ả, nhàm chán cuối cùng cũng có trò hay để xem.

Hình như đã lâu lắm rồi chủ nhân của bọn họ không cười như vậy.

Xem ra tối nay sẽ được ăn một bữa ngon lành.

Trong đầu Hình Đình đang đi qua đi lại khắp chợ chỉ có đúng một suy nghĩ: Hắn tìm được nơi ẩn náu rồi. Như những gì Hà Phục nói, dị nhân sẽ bị thợ săn bắt giết. Chỉ cần ở trong tiệm cá Số 7, không thợ săn nào dám xông vào đó.

Nếu vừa được đảm bảo an toàn tính mạng, vừa có tiền tiêu, gái tính một chút cũng có sao đâu?

Con mẹ nó, dẹo phải dẹo cho tới, điệu phải điệu đến cùng.