Vân Hiện quay về chung cư, nhanh chóng thay giày bật đèn, đặt túi mua sắm trong tay lên tủ giày, vội gọi một tiếng “Ta Ta”
Hoàng thượng chậm rãi đi từ phòng khách ra, dùng chiếc đầu lông xù béo ú cọ lên ống quần anh.
Vân Hiện ngồi xổm xuống ôm nó vào trong lòng, vuốt lông nó: “Đói chưa nào?”
Thay bát nước và thêm thức ăn cho Ta Ta, Vân Hiện phân đồ trong túi mua sắm ra từng loại một để về vị trí cũ, lúc này mới thở phào một hơi ngã ngồi trên ghế sô pha.
Ta Ta thỏa mãn ăn bữa tối của mình, còn Vân Hiện vẫn đang đói.
Bụng trống không, nhưng anh lười tới nỗi không muốn nấu ăn cho mình, lấy mấy gói bánh quy nhỏ của Lý Chí Thành trên bàn trà, nhón lấy một cái bỏ vào miệng.
Vị sô cô la quá ngọt, Vân Hiện cảm thấy vô cùng ngấy, nhưng đồ ăn có lượng calo cao cho cảm giác no bụng rất mạnh.
Anh ăn thêm hai chiếc, phủi vụn bánh trên tay đi, uống một ngụm nước lạnh.
Trời đã tối hẳn, sắc đêm nặng nề, đèn đuốc mọi nhà đều sáng lên.
Có chút nhàm chán, bình thường đều là hai người ở nhà, Lý Chí Thành sẽ kéo anh xem bóng đá hoặc chơi game, hiện tại tên đần kia đang nằm trong viện, trong nhà bỗng nhiên tĩnh lặng hơn.
Nhớ tới mình vẫn còn chuyện chưa làm, Vân Hiện mở điện thoại lên, soạn một trạng thái đăng lên dòng bạn bè.
[Kỷ niệm thanh xuân của Lý Chí Thành trở lại.]
Bên dưới là tấm ảnh anh chụp được Lý Chí Thành trước khi ra về, mặc áo bệnh nhân kẻ sọc, mặt mũi nhợt nhạt gương mặt giật mình, đột nhiên bị anh lưu lại lịch sử đen.
Cân nhắc tới thể diện 30 tuổi của Lý Chí Thành, Vân Hiện cài đặt số người được xem, chỉ có Lý Chí Thành và Chu Dĩ có thể nhìn thấy, nhưng để tăng thêm hiệu quả, anh cố tình thả mấy bình luận bên dưới.
[Uống rượu cho lắm vào, đau dạ dày.]
[Đàn em, không cần lo lắng cho đàn anh Lý của em đâu.]
[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, hiện tại tâm trạng của bệnh nhân không được ổn định.]
Vân Hiện vừa gõ chữ vừa chọc cười bản thân mình, nhìn xem anh vì tình yêu của anh em mình bỏ ra biết bao công sức.
Rất nhanh đã nhận được tin nhắn toàn dấu hỏi chấm của Lý Chí Thành.
[Chí Thành:?]
[Chí Thành:?]
[Chí Thành:?]
[Chí Thành: Xóa ngay cho tôi!]
[Chí Thành: Đàn em nào quan tâm đến tôi hả? Sao tôi không nhìn thấy bình luận?]
[Thấy núi: Không có đàn em, chỉ chia sẻ cho những người được chọn, chỉ có Chu Dĩ có thể thấy.]
[Chí Thành: Đệch! Không chặn cô ấy mà còn để chỉ một mình cô ấy thấy được?]
Năm phút sau, Vân Hiện thấy Chu Dĩ bình luận, không nhịn nổi phụt cười ra tiếng.
[Bảo bác sĩ trị bệnh nổi loạn cho anh ấy.]
Lý Chí Thành cũng nhìn thấy, lập tức mở khung trò chuyện lên chọc Vân Hiện.
[Chí Thành: Cô ấy có ý gì?]
[Thấy núi: Nói cậu trẻ con.]
[Chí Thành: Tôi trẻ con? Sao cô ấy không chữa bệnh công chúa của mình đi?]
Vân Hiện xoa cổ, vô ý nghe hai người này đâm chọc nhau cách màn hình.
[Thấy núi: Nghỉ ngơi sớm một chút.]
Thoát ra khỏi khung trò chuyện quay về dòng thời gian, anh tiện tay lật một lượt.
Bạn bè của anh không nhiều, đại đa số đều là bạn học hoặc là đồng nghiệp trước đây, vội vàng lướt qua, cũng lười bấm nút like.
Dường như ảnh đại diện và tên wechat của Khương Nghênh là đồng bộ, lúc hoàng hôn đường chân trời có ánh tịch dương màu cam.
Dòng thời gian của cô đa số đều là văn bản, giống như lúc nào cảm thán thì đăng lúc ấy.
Cà khịa ông chủ, oán giận thời tiết, mong đợi ngày cuối tuần, hoặc là chia sẻ vài bức mà cô tiện tay vẽ.
Bao gồm cả hiện tại thế này, giống như một bát mì tiết vịt mang theo hơi thở đời thường.
[Ông chủ mời ăn khuya! Anh ấy là người đẹp trai ưu tú nhất trên đời!]
Vân Hiện thấy Lý Chí Thành bấm like, hơi thương xót tên đần này, chắc đang âm thầm vui vẻ vì câu nịnh hót này, mà đâu biết người ta châm chọc hắn thế nào.
Cô gái Khương Nghênh này và ấn tượng ban đầu mà cô để lại cho người khác rất khác biệt.
Là cô gái có vẻ ngoài nhẹ nhàng, chẳng có gì đặc biệt, nhưng sau khi tiến lên một bước tìm hiểu, thì sẽ nhận ra rằng cô là một cô gái khá thú vị.
Lúc rảnh rỗi Vân Hiện thích lật xem dòng thời gian của cô, thích nhất là xem những trạng thái cô nhắc tới Lý Chí Thành.
Có lẽ là bởi vì cô nịnh hót lẫn châm biếm đều vô cùng thản nhiên chân thực, khiến người này trở nên sống động và rực rỡ.
Đồ ăn trên bức ảnh được trải qua chỉnh sửa sắc màu ánh sáng càng trở nên hấp dẫn người hơn, Vân Hiện sờ lên chiếc bụng rỗng tuếch, cảm giác đói lại đánh úp tới.
Bị đói quả thực rất khổ sở, Vân Hiện giằng co với bản thân một lúc, cuối cùng vẫn thuận theo lòng mình, tuân theo cái mà Marquez đã nói “Cách thức sinh hoạt chân thực.”
*Marquez: nhà văn, phóng viên người Colombia
Vậy nên anh mở khung trò chuyện với Khương Nghênh ra, soạn câu chữ rồi gửi qua.
[Thấy núi: Có thể cho tôi hỏi mì sợi tiết vịt là của nhà nào không?]
Đối phương gần như là trả lời trong tích tắc.
[Hoàng hôn màu cam: đợi chút, tôi chia sẻ cửa hàng đó cho anh.]
[Hoàng hôn màu cam: nếu như anh thích ăn, có thời gian rảnh hãy đi Nam Kinh một chuyến ăn loại chính tông ấy.]
[Thấy núi: Được.]
[Hoàng hôn màu cam: Tôi không ngờ anh lại ăn loại đồ ăn này đấy.]
[Thấy núi:?]
[Hoàng hôn màu cam: Trông anh quá tiên, giống như chỉ uống nước sương mai thôi ấy.]
[Hoàng hôn màu cam: Ăn rau xanh chỉ ăn loại non mơn mởn ấy.]
Vân Hiện đọc hết chữ trên màn hình bị ngôn từ của đối phương chọc cười.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp được hình dung như thế này, khen không ra khen mà chê chẳng rõ chê.
[Thấy núi: Quả thực không thường ăn.]
[Hoàng hôn màu cam: Ở Khê thành* nhà này ăn ngon nhất đó, anh yên tâm! Chính là ở con phố bên cạnh tiệm cà phê, sạch sẽ vệ sinh lắm.]
*Khê thành: chỉ Chiết Giang.
[Thấy núi: được rồi, cảm ơn.]
Khương Nghênh gửi một icon sang, là con thỏ màu hồng đang hút mì, Vân Hiện phỏng đoán ý nghĩa của nó chính là “Chúc bạn ăn ngon miệng”.
Mười giờ đêm đó, Lý Chí Thành một ngày chỉ ăn một bát cháo nhận được một bức ảnh Vân Hiện gửi đến.
Trong ảnh là một bát mì sợi tiết vịt rưới dầu ớt đỏ lòm, nước cốt đậm đà, tiết vịt cay mềm, được rắc thêm chút rau thơm, thậm chí có thể nói là sắc hương hoàn hảo.
[Thấy núi: Hôm nào đi Kim Lăng đi.]
*Kim Lăng: Tên cũ của Nam Kinh
[Chí Thành: Khừa khừa, tôi niệm chú rồi, ngày mai cậu sẽ mập thêm 10 kí, cơ bắp biến thành thịt mỡ!]
[Thấy núi: bật lại.]
*
Thứ sáu, Khương Nghênh tan làm định qua Cloudside mua một miếng bánh ngọt mang về cuối tuần ăn.
Vừa bước vào đúng lúc gặp được Vân Hiện muốn ra ngoài, hôm nay đối phương mặc bộ quần áo thể thao mà hiếm khi mặc, mát mẻ khỏe khoắn.
Khương Nghênh hỏi anh: “Anh muốn đi tập thể hình à?]
Vân Hiện vặn chặt nắp chai, ừ một tiếng.
Đôi mắt của Khương Nghênh đảo nửa vòng, mở miệng hỏi: “Phòng tập thể hình?”
Vân Hiện trả lời: “Ừ, chính là nhà ở góc phố kia.]
“Nhà đó à!” Khương Nghênh lộ ra vẻ kinh ngạc, “Nhà đó tôi có thẻ.”
Vân Hiện nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên: “Thường xuyên tới đó à?”
Khương Nghênh gật đầu, cô vươn cánh tay ra, nói dối không chớp mắt: “Tôi thích vận động lắm luôn.”
Thẻ quả thực là có, đó là giải thưởng mà tiệc tất niên năm ngoái cô bốc được, vô cùng nghi ngờ rằng Lý Chí Thành làm thẻ xong không muốn đi mới có một giải thưởng vô vị như thế này.
Người ta thì là iPad, switch, còn không thì cũng là thùng ngâm chân dưỡng sinh, chỉ có cô con người không hề thích vận động lại bốc phải thẻ tập thể hình.
Vân Hiện rũ mắt xuống, yên lặng đánh giá cô.
Thời tiết tháng tư đã ấm áp lên, hôm nay Khương Nghênh mặc áo thun đi kèm với chân váy bò, cô không béo, cũng tạm coi là gầy, lộ ra một đoạn cẳng chân cân xứng trắng nõn, chỉ riêng nhìn đường nét là biết ngày thường cô chẳng mấy khi vận động.
Anh nảy ra tâm tư xấu xa, cô ý chọc cô: “Vậy cùng nhau đi?”
“Hả?” Khương Nghênh hiển nhiên không ngời tới hướng phải triển này, cô nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Hôm nay tôi có việc, lần sau, lần sau nhé.”
Vân Hiện đè nén khóe môi muốn cong lên kia: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Khương Nghênh vẫy tay: “Tạm biệt.”
Đưa mắt tiễn đối phương ra cửa, Khương Nghênh sụ mặt xuống đi tới quầy bar, kéo chút hơi tàn gọi đồ: “Gói cho chị một miếng bánh ngọt kem phô mai.”
“Tinh!”, điện thoại vang lên ân báo nhắc nhở, Khương Nghênh trượt mở màn hình.
Là một tin nhắn thoại dài bảy giây.
[Tuy tôi là ông chủ tiệm cà phê, nhưng vẫn cần phải nhắc nhở cô một chút, gần đây có phải ăn nhiều đồ ngọt quá rồi không?]
Giọng nói của anh vang lên bên tai, mặt Khương Nghênh đỏ bừng, hai má nóng rực, cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Ăn nhiều chẳng phải nên trách anh sao!
Đi ra khỏi tiệm cà phê Cloudside, Khương Nghênh lái xe về nhà bố mẹ.
Sau khi đi làm cô thuê riêng một căn phòng bên ngoài, nguyên nhân nói với gia đình là cách công ty rất gần, ngày nào cũng có thể ngủ thêm hai mươi phút.
Nhưng thực tế là cân nhắc tới tình hình bản thân cô thường xuyên thức đêm tăng ca viết kế hoạch, sợ bố mẹ làu bàu.
Vừa mới cắm chìa vào mở cửa, một câu “Con về rồi” của cô nghẹn trong cổ họng chưa nói ra được.
Mẹ Khương đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại, giọng điệu nghiêm túc, giọng Ngô mềm mại mà mắng người cũng rất hung hăng.
“Một bữa cơm ăn tới tám giờ còn chưa đủ? Ông còn muốn về nữa không?”
“Trước khi đi đã nói với ông đừng uống nhiều rồi, lại uống say bét nhè quay về tôi không thèm để ý đến ông nữa!”
Khương Nghênh ngưng thở, cẩn thận từng li từng tí thay dép đi vào nhà.
Mẹ Khương bực bội cúp điện thoại, trút hết bất mãn với con gái: “Con nói bố con, một mớ tuổi rồi, lần trước đi viện bác sĩ nói là huyết áp cao và gan nhiễm mỡ, còn uống!”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, con mua bánh ngọt cho mẹ nè.” Khương Nghênh mở nắp hộp, múc một thìa đưa cho mẹ Khương.
“Sao lại ngọt thế này, béo chết đi được!”
“Ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên mà.” Nhớ tới lời của Vân Hiện, Khương Nghênh chỉ ăn một miếng nhỏ, “Bố con đi ăn ở đâu vậy? Con đi đón ông ấy.”
Mẹ Khương nói địa chỉ, ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng vẫn đứng dậy đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu.
Khương Nghênh vừa ngồi xuống chưa đến năm phút, lại cầm chìa khóa xe đi đón người.
Quán ăn kia cách nhà không xa, cô gọi điện cho bố Khương, nhưng không ngờ là người khác nhận.
“Khương Nghênh?”
Đối phương là người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói hơi quen tai.
Khương Nghênh còn đang suy nghĩ xem đây là ai, anh ta đã tự báo họ tên: “Anh là Phù Thần, em còn nhớ không?”
Đùng.
Cái tên kia như cục đá, đè chặt khiến tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Khương Nghênh như bị dừng hình, tay giơ điện thoại não bộ là một mảng trắng xóa, mãi đến khi đèn đỏ nhảy sang xanh, đằng sau có chiếc xe bấm còi, cô mới sực tỉnh, vội nói một câu: “Nói với bố tôi một tiếng là tôi đến đón ông ấy.”
Quãng đường mấy phút ngắn ngủi, Khương Nghênh đỗ xe, nhưng không xuống luôn.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, liếm môi, rất muốn hút một điếu. Cô bởi tung hộp đề đồ linh tinh một lúc, mới tìm thấy một bao lúc trước cô để lại, cũng chỉ còn lại hai điếu.
Ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc, ngón tay thon dài của Khương Nghênh kẹp lấy điếu thuốc phun ra từng vòng khói trong khoang xe mở tối.
Mãi đến khi cháy đến đầu lọc, cô mới mở cửa dập tắt đầu thuốc, sau đó dùng giấy ăn gói lại ném vào trong thùng rác.
Vừa xoay người thì nhìn thấy bố Khương được người ta đỡ ra cửa lớn, bố cô đỏ bừng mặt, bước chân loạng choạng, trạng thái say rượu vô cùng rõ, trong miệng không biết đang lầm bẩm cái gì.
Khương Nghênh vội vã chạy lên, cau mày trách móc: “Sao lại uống ra nông nỗi này? Về nhà lại bị ăn mắng thôi.”
Quỷ say không nghe được, lắc lư loạng choạng nói còn uống được.
“Đỡ chú lên xe trước đã.”
Khương Nghênh ngẩng đầu liếc người đàn ông một cái, không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Phù Thần thành thục hơn trước kia rất nhiều, mặc áo sơ mi quần tây, mái tóc được vuốt keo ngược ra sau.
Anh ta là mắt một mí, đuôi mắt cong lên, vẻ ngoài có chút hung hãn.
Trước kia đi học bọn con gái đều âm thầm thảo luận, có người nói Phù Thần đàn ông khiến người ta có cảm giác an toàn, cũng có người nói anh ta có gương mặt “Bạo lực gia đình” mang tính công kích quá mạnh.
Chẳng quan tâm đến hai cực đánh giá kia, nhưng đối với Khương Nghênh mà nói, anh ta là cơn ác mộng thời học sinh mà cô tránh còn không kịp.
Khương Nghênh đè nén bài xích của mình đối với anh ta, cố gắng bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh, chúng tôi đi trước đây.”
“Ấy, đợi đã.” Cô vừa xoay người đi thì bị Phù Thần túm chặt cánh tay.
Khương Nghênh cảnh giác lùi ra sau một bước, gần như vô thức tránh né.
Đối phương thấy phản ứng của cô, nhún vai, yên lặng thu tay về nhét vào trong túi quần: “Nghe chú nói, em đang làm việc ở khu khoa học kỹ thuật?”
Khương Nghênh cúi đầu né tầm mắt của anh ta: “Ừ.”
“Có cơ hội ra ngoài tụ tập?”
“Nói sau đi.”
Bố Khương ngồi trong xe hừ hai tiếng, Khương Nghênh nắm chuẩn thời cơ, nói: “Tôi đi trước đây.”
Vội vã khởi động xe, cô đánh tay lái chuyển hướng, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Phù Thần vẫn đứng chỗ cũ nhìn cô.
Người đàn ông giơ tay vẫy vẫy, hét lên với cô: “Lần sau gặp.”
Khương Nghênh cau mày, trong lòng thầm nói “Lần sau gặp cái quỷ ấy”, cô đạp chân ga quét bụi chạy mất.