Khương Nghênh. 25 tuổi, một cu li thế hệ mới, sợ nhất là ông chủ và cuộc họp thường kì ngày thứ sáu.
Lúc này trong ngực cô ôm máy tính xách tay và sổ ghi chép, một tay đặt trên cánh cửa, không lập tức đẩy ra, làm công tác chuẩn bị hít sâu một hơi đã.
Hồi học cấp ba bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng chính là tâm trạng này, vừa kích thích vừa sợ hãi.
Trong phòng họp cô là người cuối cùng ngồi xuống.
Văn bản được in ra đã phân phát cho từng người, ngồi trên chủ vị là ông chủ Lý Chí Thành.
Khương Nghênh kéo ghế ngồi xuống, gật đầu với tổng giám kinh doanh Phương Vũ coi như chào hỏi. Cô dùng đuôi mắt liếc Lý Chí Thành một cái, mặc bộ tây trang ôm sát người, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào đang nghịch chiếc bút máy trên tay.
Đầu bút mạ vàng gõ lộc cộc lên mặt bàn, âm thanh vang lên không lớn, nhưng ruột gan tim phổi của những người có mặt trong này cũng run rẩy theo nhịp gõ ấy.
Các bộ phận báo cáo theo lệ thường, Lý Chí Thành hỏi từng người về tiến độ và tình trạng gần đây. Tầm mắt quét qua một vòng, cuối cùng rơi trên người Khương Nghênh, âm thanh của người đàn ông già dặn trầm thấp, mang theo uy nghiêm của người lãnh đạo: “Phương án sau khi chỉnh sửa tôi đã xem qua rồi.”
Đến lượt mình, Khương Nghênh chỉ cảm thấy thần kinh cả người bị treo lên, gian nan đợi hắn nói nốt nửa câu sau.
“Tổng thể tạm được.”
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến Khương Nghênh như được cởi bỏ trọng trách thở phào một hơi.
“Nhưng mà…..”
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy, nín thở tập trung tinh thần.
Ngón tay của Lý Chí Thành đặt lên mặt bàn, nói: “Tôi đã nói, muốn làm game giả tưởng trên điện thoại một cách xuất sắc, cảm giác dẫn dắt người chơi rất quan trọng. Mấy người đừng tiểu thuyết hóa nó như vậy, gần gũi một chút, ngôn ngữ đối thoại cũng phải đời thường hóa một chút.”
Khương Nghênh chột dạ tiếp nhận: “Vâng, phản hồi của người chơi tôi cũng đã xem rồi, tổ chúng tôi sẽ thảo luận sửa đổi trọng điểm vấn đề này.”
Lý Chí Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Update sever cho lần tiếp theo cô có suy nghĩ gì?”
Lúc còn đi học sợ nhất loại giáo viên nào?
Chính là loại này, phê bình sửa chữa hết toàn bộ bài tập của bạn, còn hỏi bạn có ôn tập trước tiết học tiếp theo không.
Mê mang trong thoáng chốc, Khương Nghênh hắng giọng, tư thái thong dong mở sổ ghi chép dừng ở một trang nào đó, đồng thời bộ não nhanh chóng làm việc, sau khi chọn lọc từ ngữ ngắn gọn, cô hé miệng báo cáo: “Chủ đề của đợt sau tôi nghĩ chúng ta có thể cân nhắc tới tiệm cà phê mùa xuân. Hội làm công ăn lương ngày nào cũng bận rộn, tiệm cà phê giữa các tòa nhà cao tầng chính là trạm dừng chân nghỉ ngơi của bọn họ, không gian ngập tràn mùi thơm đậm đà của cà phê, trong tủ kính bày đủ loại bánh ngọt điểm tâm đẹp đẽ, âm nhạc êm dịu khiến tâm trạng khoan khoái, ở nơi đây những dây thần kinh căng thẳng được tạm thời thả lỏng. Trước đó bộ phận thị trường đã từng làm cuộc điều tra, thực ra người dùng game mobile của chúng ta là những người đi làm độ tuổi từ 20-25 chiếm chủ yếu, tôi tin rằng chủ đều tiệm cà phê này so với những chủ đề trước kia sẽ có sức thu hút hơn cả, cảm giác dẫn dắt cũng sẽ mạnh hơn một chút.”
Lý Chí Thành chưa tỏ vẻ gì, hỏi những người khác: “Mấy người cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy khá tốt.” Phương Vũ mở miệng tỏ vẻ ủng hộ.
“Mấy chủ đề trước đều là chiêu bài tình cảm, cốt truyện không tệ, nhưng người dùng phản hồi lại bối cảnh không đủ tỉ mỉ tinh tế, nếu là tiệm cà phê, tổ mỹ thuật của chúng ta sẽ có không gian phát huy rất lớn.”
“Quả thực càng phù hợp với sở thích của quần chúng hơn.”
Hữu kinh vô hiểm qua ải, ý tưởng nhanh trí này cũng coi như bước đầu được công nhận.
“Tổ kế hoạch tuần sau đưa ra phương án chi tiết, hôm nay tạm thời đến đây thôi.” Lý Chí Thành bắt chéo chân lên tuyên bố tan họp.
Câu này chẳng khác nào tiếng chuông tan học, Khương Nghênh nhún vai, thổi phù một hơi bay tung lọn tóc trước trán.
Trong lúc mọi người đang thu dọn đồ lục tục ra khỏi phòng họp, Lý Chí Thành nhìn Khương Nghênh một cía: “Khương Nghênh, chút nữa tới văn phòng của tôi.”
Tuyệt chiêu của giáo viên____phê bình sau giờ học.
Vui mừng thoải mái sau cuộc họp vừa mới có được đã bị đánh bay, Khương Nghênh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vâng ạ, tôi biết rồi.”
Văn phòng của Lý Chí Thành ở tận trong cùng, lúc Khương Nghênh gõ cửa đi vào, hắn đang ngồi dựa trên ghế nhìn điện thoại, tư thế lười nhác.
Cô thả nhẹ bước chân đi tới, gọi một tiếng “Ông chủ”
Lý Chí Thành cất điện thoại đi, chỉ chiếc ghế trước mặt: “Ngồi.”
“Hai ngày trước tăng ca rất muộn à?” Lý Chí Thành cũng chẳng rào trước đón sau, mở miệng hỏi thẳng luôn.
Câu này ngược lại nằm ngoài dự kiến của Khương Nghênh.
Sao hắn lại quan tâm cái này nhỉ? Là ông chú bảo vệ mách lẻo? Hắn xót tiền điện của công ty?
Cu li hèn mọn vội vàng giải thích: “Hả, cũng không muộn lắm đâu ạ, tôi thấy công việc còn lại một chút nên không muốn ngắt quãng. Lần sau tôi nhất định sẽ mang về nhà làm!”
Lý Chí Thành mím môi, bất lực thở dài một tiếng: “Tôi không có ý đó. Tôi không tán thành việc thức đêm tăng ca, lần sau đừng tăng ca muộn như thế nữa, về sớm nghỉ ngơi.”
Khương Nghênh chớp mắt liên tục, cô không nghe nhầm chứ?
Ma Vương mặt lạnh thực thi chủ nghĩa nhân đạo từ bao giờ vậy?
Lý Chí Thành hỏi tiếp: “Deadline tôi đưa gấp quá à?”
Khương Nghênh vội vàng xua tay: “Không đâu ạ.”
Hắn cũng đoán được đối phương không nói thật, đứng dậy đi tới bên cạnh chiếc áo khoác được treo trên giá móc một tấm thẻ ra: “Đi mua cho mọi người chút trà chiều, khỏang thời gian này vất vả rồi. Ăn gì cô đặt đi, tôi thanh toán.”
Đôi mắt của Khương Nghênh vốn hẹp dài, lúc này vì đột nhiên được chiều đâm sợ hãi mà trợn tròn lên, hai tay cô trịnh trọng nhận lấy tấm thẻ, chỉ kém nước cúi người xuống tạ ơn: “Cảm ơn ông chủ.”
Lý Chí Thành phất tay: “Đi đi.”
Khương Nghênh vừa từ văn phòng quay về vị trí của mình, Chu Tình Tình ngồi ghế dựa trượt tới hỏi: “Lý Thiên Vương tìm cô nói gì vậy?”
Khương Nghênh nhếch khóe môi lên, ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy tấm thẻ ngân ngàng khua trước mặt Chu Tình Tình: “Nói muốn mời mọi người uống trà chiều.”
“Đệch!” Chu Tình Tình ngạc nhiên kêu lên, bị Khương Nghênh lườm một cái, vội vã đè thấp âm lượng xuống, “Lý Thiên Vương biến thành cha hiền rồi?”
Khương Nghênh phỏng đoán nói: “Có lẽ cuộc họp hôm nay thuận lợi nên tâm trạng tốt.”
Chu Tình Tình gật đầu tán đồng: “Nói tới thì, cái phương án tiệm cà phê hôm nay cô nói đó nghĩ từ lúc nào vậy? Lúc sếp đưa ra câu hỏi tôi hoảng sắp chết luôn.”
“Từ lúc nào?” Khương Nghênh cầm quyển sổ trên bàn lên, lật đến một trang đưa cho Chu Tình Tình, “Chính là vừa rồi.”
Chu Tình Tình nhận lấy quyển sổ, bên trên làm gì có phương án nào, trên giấy toàn là mấy khoản chi tiêu gần đây của Khương Nghênh, góc dưới bên phải còn có hình vẽ đơn giản cô vẽ lúc lười biếng.
“Chẳng qua cũng nhờ có nó.” Tầm mắt Khương Nghênh dừng lại trên dòng chữ cuối cùng ____Bánh ngọt kem phô mai, 22.
Vừa rồi chính là nhìn hàng chữ này, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, mới nảy ra ý tưởng về tiệm cà phê ngày xuân.
Khương Nghênh giơ quyển sổ ghi chép lên, trước mắt lại xuất hiện dóng dáng bận rộn của người đàn ông trước quầy tiếp tân.
Đã mấy ngày không gặp, trong trí nhớ của cô gương mặt đối phương rất mơ hồ. Cô chỉ nhớ, dưới đuôi mắt trái của anh có nốt ruồi nhỏ.
“Tình Tình, tôi đi mua trà chiều đây.” Khương Nghênh bừng bừng đứng dậy, mò lấy điện thoại và tấm thẻ đi ra khỏi phòng làm việc.
*
Hôm nay trời nắng, làn gió ấm áp.
Mấy mầm cây con mà Vân Hiện đặt đã tới rồi, anh tự tay trồng trên khoảng đất trống bên ngoài tiệm.
Mấy ngày trước vừa là tiết trồng cây, đây cũng coi như cống hiến một phần sức lực phủ xanh trái đất.
Áo sơ mi bị dính bùn đất, đôi tay sạch sẽ cũng bẩn rồi. Ban nãy đang làm việc không để ý, lúc này mới mắc bệnh sạch sẽ, Vân Hiện giơ tay đi vào trong tiệm, dùng khuỷu tay mở vòi nước, tỉ mỉ dùng nước rửa tay rửa qua hai lượt cho sạch sẽ.
Rửa tay xong, anh cởi áo khoác áo sơ mi ra cất đi, chỉ mặc một chiếc áo thun bên trong.
Vân Hiện sinh ra vào tháng 9, một con người thuộc cung xử nữ, tuy tính cách không làm lố khiến người ta ghét, nhưng mấy tật xấu điển hình cũng chẳng thiếu. Nghiện sạch còn đỡ, yêu thích sạch sẽ nói thế nào cũng là một thói quen tốt, chỉ là có hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi khi thấy đồ bị bẩn, vết bẩn có nhỏ tí ti cũng không được, nhìn đã thấy nhức mắt, tâm lý khó chịu không thoải mái.
Anh nghiêng về và thích nhất màu trắng, áo sơ mi áo thun đa số đều là màu trắng, màu sắc chủ đạo trong tiệm cũng là màu trắng.
Nếu không tại sao lại nói cung xử nữ lắm chuyện đây.
Hôm nay là ngày làm việc, khách hàng trong tiệm không nhiều, cả buổi chiều cũng chỉ có ba bàn khách, buổi trưa cũng có bán ra được vài cốc cà phê.
Thời tiết mùa xuân ấm áp xâm chiếm nhân loại, Triệu Tân Nhu vừa lau cốc vừa ngáp, hết cái này đến cái khác.
Người ta nói ngáp ngủ có tính lây lan, Tô Thừa ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh chơi game cũng ngáp theo.
Hai người ngáp lên ngáp xuống, giống hệt như hát song ca.
Cuối cùng Vân Hiện không nhìn nổi nữa, vừa dùng giấy vệ sinh lay sạch tay vừa nói với hai người: “Tiểu Triệu, Tô Thừa, hôm nay không có khách mấy, mai cuối tuần chắc sẽ bận, nay cho hai đứa nghỉ nửa ngày.”
Hai mắt Triệu Tân Nhu lấp lánh ánh sao: “Cảm ơn ông chủ!”
Tô Thừa lệ nóng quanh tròng: “Anh anh đúng là người tốt.”
Cơn buồn ngủ của hai người hoàn toàn mất sạch, hưng phấn cởi bỏ tạp dề đeo ba lô của mình lên chuẩn bị tan làm.
Vân Hiện cúi đầu cười cười, động tác khi tan làm đúng là nhanh nhẹn, chỉ sợ ông chủ anh đây sẽ đổi ý.
Điện thoại vang lên âm báo, anh lôi điện thoại ra mở khóa màn hình, là tin nhắn bạn thân Lý Chí Thành gửi tới.
[Chí Thành: Vừa tan họp, gọi con gái nhà người ta an ủi một chút, còn móc ví ra khao nhân viên trà chiều.]
[Chí Thành: Bị lòng nhân từ của bản thân làm cảm động luôn rồi.]
[Thấy núi: Gà trống nhổ lông, đúng là hiếm gặp nha.]
*见山 (Thấy núi) đây là tên wechat của anh nam chính, ghép lại là chữ 岘 tên của ảnh.
[Chí Thành: Còn không phải là bị cậu dọa à.]
[Chí Thành: Mẹ kiếp, khiến ông đây có cảm giác tội lỗi cả một ngày trời.]
Hắn lại gửi một icon đến, là bàn tay nhỏ mập mạp siết chặt nắm đấm.
Hôm nay lúc ký nhận mầm cây anh cũng nghĩ đến Khương Nghênh, cô gái sinh nhật vào tiết trồng cây.
Bình thường mẹ anh thích chia sẻ cho anh những bài viết, từ công thức dưỡng sinh theo mùa cho tới xin tức xã hội, đủ các loại, bao gồm toàn bộ các phương diện.
Vân Hiện lật mấy trang nhật kí trò chuyện, chọn mấy bài gửi cho Lý Chí Thành.
“Kinh khủng! Nhân viên làm việc liên tục 24h đột tử!”
“Năm mươi điều nguy hại của việc thức đêm! Xem xong bạn còn dám thức nữa không?
“Nhân viên làm việc quá độ đột tử, công ty bồi thường 50 vạn tệ…..”
Nhận được bài viết anh chia sẻ Lý Chí Thành gửi một hàng dấu hỏi chấm, còn gọi điện tới xác nhận có phải chủ nhân bị hack mất nick không.
Vân Hiện đôi ba câu giải thích chuyện đêm đó gặp nhân viên của hắn ở trong tiệm cà phê của mình, tỉnh lược đi khá nhiều chi tiết, trọng điểm là không khí thê lương của đêm mưa bất chợt và cô gái đáng thương mệt mỏi tinh thần âu sầu sau khi tan ca.
Nghe đến nỗi Lý Chí Thành cảm thấy chột dạ, hổ thẹn không thôi.
[Chí Thành: Hôm nay lúc tôi đưa thẻ, cảm thấy bản thân mình vô cùng bá đạo đẹp giai.]
[Chí Thành: Lúc đưa tôi thấy rất sung sướng, nhưng sau khi đưa xong lại thấy lòng đau như cắt.]
[Thấy núi: Có đến nỗi ấy không?]
[Chí Thành: Cóp tiền cưới vợ, đang túng quẫn đây này, cậu thì hiểu cái rắm.]
Vân Hiện chẳng buồn phí lời với hắn, gửi thẳng một bao lì xì qua.
Khách hàng cuối cùng của cửa tiệm rời đi, Vân Hiện nói một tiếng “Đi thong thả”, buông điện thoại xuống đi thu dọn cốc chén trên bàn.
Anh vừa cầm cốc chén đĩa lên, thì nghe thấy tiếng chuông của sau lưng vang lên: “Kính chào quý khách”
Những vũng nước tích tụ sau cơn mưa dưới bóng cây vẫn chưa khô, ánh mặt trời ấm áp buông xuống giữa nhân gian, mây trắng mỏng manh, và cơn gió thổi qua cành lá, thế giới màu vàng kim rực rỡ.
Cô gái bước ngược sáng bước vào trong tiệm, Vân Hiện chỉ có thể nhìn thấy một dóng dáng mờ ảo, sải mấy bước về phía trước, ánh sáng thay đổi, gương mặt ấy sáng rực lên.
Là Khương Nghênh.
Cô mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, quần bò màu lam nhạt ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp.
Có lẽ do ánh mặt trời quá chói chang, khiến cả người cô trở nên dịu dàng hơn.
“Ông chủ Vân.” Khương Nghênh gọi anh, nụ cười giống như hoa anh đào trên núi mùa xuân, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
“Chào cô.” Vân Hiện bưng khay chén đĩa quay về trước quầy, đĩa sứ được ném vào trong bồn nước, va chạm vào nhau phát ra âm thanh. Anh rửa sạch tay, rút một tờ khăn giấy lau khô bọt nước, đưa thực đơn cho Khương Nghênh hỏi: “Hôm nay muốn ăn gì?”
Khương Nghênh liếc qua một cái, gọi đồ: “Mười phần bánh ngọt, năm cốc Latte năm cốc Americano đi.”
Vân Hiện đoán ra được vì sao cô lại tới, nhưng biết rõ còn cố hỏi: “Mua trà chiều cho đồng nghiệp sao?”
Khương Nghênh gật đầu, lôi tấm thẻ ra khua khua: “Ông chủ mời.”
Sảng khoái quét thẻ, điện thoại của Lý Chí Thành hiện lên tin nhắn nhắc nhở trừ tiền, nhưng lại không biết khoản tiền này rơi vào trong túi ai.
Chuẩn bị mười phần cần kha khá thời gian, hiện tại Vân Hiện có hơi hối hận vì để Triệu Tân Nhu và Tô Thừa tan làm sớm, nhưng ít nhất trong lúc bận rộn sẽ khiến anh không còn nhàm chán nữa.
Khương Nghênh cũng không vội, cô ngồi trên ghế chân cao trước quầy chống cằm nhìn động tác thành thạo của anh, trong cơn hoảng hốt lại quay về đêm mưa ấy.
“Anh bắt đầu học pha cà phê từ bao giờ vậy?”
Vân Hiện khuấy cốc cà phê Americano rồi trả lời cô: “Hai năm gần đây, thấy thú vị nên học một chút.”
Khương Nghênh khen ngợ: “Nhưng trông anh vô cùng chuyên nghiệp.”
Vân Hiện chỉ cười không nói.
Toàn bộ đồ ăn thức uống được làm xong, Vân Hiện tìm một chiếc thùng giấy đóng gói cho cô, anh cầm lên xách thử, cảm thấy khá nặng: “Có cầm được không? Hay là cô gọi đồng nghiệp tới cầm giúp?”
“Không sao, tôi cầm được.” Khương Nghênh cẩn thận ôm thùng lên, hơi mất sức, nhưng mà bưng về công ty không vấn đề gì.
“Ông chủ, tạm biệt nhé.” Nói xong Khương Nghênh quay người đi khỏi.
“Ấy, đợi đã.” Vân Hiện gọi cô lại.
Khương Nghênh tì chiếc thùng vào mép bàn, hỏi: “Sao thế?”
Vân Hiện đưa cho cô một tờ giấy nhớ, bên trên viết một dãy số: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này muốn mua trà chiều cho công ty, thì gọi vào đây, tôi kêu nhân viên trong cửa tiệm giao đến cho cô.”
Khương Nghênh nhận lấy tờ giấy, nắm trong tay: “Được.”
Trước khi đi cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn lấy can đảm hỏi anh: “Có tiện thêm wechat được không?”
Không đợi đối phương trả lời, cô vội vàng bổ sung một câu: “Như vậy tiện liên lạc với anh hơn một chút.”
Vân Hiện gật đầu: “Có thể.”
Nhận được cái gật đầu, Khương Nghênh ôm chiếc thùng có mười phần bánh ngọt và mười cốc cà phê nặng nề, nhưng tâm trạng lại nhẹ nhàng như đi trên mây.
Vân Hiện ra khỏi quầy tiễn cô tới trước cửa, giúp cô đẩy cảnh cửa thủy tinh: “Cẩn thận một chút, tạm biệt.”
Âm thanh của cô gái rất nhẹ nhàng: “Tạm biệt ông chủ.”
Vân Hiện duy trì độ cong nơi khóe miệng, mắt đưa theo cô ôm thùng rời khỏi, bóng lưng biến mất ở ngã rẽ.
Đợi đến khi rảnh rỗi, anh quay người nhìn sảnh lớn trống không, đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán.
Ban ngày càng ngày càng dài, nên làm gì để giết thời gian đây?