Tiệm Cà Phê Tình Yêu

Chương 7: Thư viện gặp soái ca _ Anh yêu em




Lớp học tuy chỉ duy trì được một thời gian không được lâu nhưng tình cảm cô và trò lại thấm thía sâu đậm, đến bây giờ nếu nói cô muốn trở về trường thì cũng ko đúng vì trong thâm tâm cô mỗi buổi sáng được nhìn thấy đám trẻ con này thật là vui sướng. 

Hôm nay, là ngày thứ năm các nàng phải về trường học thật sự lúc nói lời chia tay với dân làng làm ai cũng phải khóc. 

- Cô ơi cô đừng đi mà. Huhu - cô bé dễ thương Yung năn nỉ khóc lóc với cô 

- Yung ngoan ko khóc, nếu có dịp hè cô sẽ lại về mà. - Min lau vội những giọt nước mắt trên gương mặt của cô bé đáng yêu này 

- Cô giáo đi đường cẩn thận. - mẹ của Yung và Y Lăng cũng buồn bã nói với cô 

- Dạ thôi xe đến rồi chúng cháu xin phép. - My lễ phép nói 

- Tạm biệt - tất cả mọi người vẫy tay chào nhau, có thể nói sự đời khó biết chưa cũng ko có cuộc vui nào lâu dài cả sớm muộn cũng chia tay. 

....

Chiều hôm đó các nàng đăng ảnh chụp của cô trong bộ đồ Tây Nguyên màu đen có hoa văn  dịu nhẹ nhưng đến chiều tấm ảnh được thích nhất là ảnh cậu nhóc đưa đồ ăn cho cô được rất nhiều người quan tâm yêu thích, cô thấy rất nhớ đến những đêm trên Tây Nguyên vui sao mà quên được ( các bạn sẽ biết trên Tây Nguyên vui thế nào nhé đợi đi). 

- Tức chết mà, ảnh của Hiền Hoa sao lại đứng thứ hai chứ. - Dung bạn cùng phòng của Hiền Hoa chỉ vào bức ảnh trên diễn đàn. Hiền Hoa trong ảnh thuỳ mị trong chiếc áo dài hoa sen màu hồng tóc buộc phần nữa tay cầm nón lá chụp giữa phố cổ lúc sáng sớm với làn sương mờ mờ ảo ảo. 

- Cuộc thi còn dài mà. - Hiền Hoa khoanh tay cười nữa miệng 

.....

Trong một toà biệt thự sang trọng của gia tộc Trần một chàng trai trẻ ngồi trên ghế sofa đang có cuộc đối thoại với người phụ nữ trung niên 

- Danh mẹ nghe nói con làm giám khảo của cuộc thi hoa khôi phải ko? 

- Thì sao? - giọng nói của anh có phần lạnh lùng 

- Vậy con nhớ chấm cho Hiền Hoa làm Quán Quân nha. - bà ta cười cười 

- Sao tôi phải làm vậy? 

- Bởi vì nó sẽ là con dâu nhà này. 

- Ai nói? Vợ là của tôi ko phải của bà. - anh đứng lên bước ra khỏi phòng khách nhưng...

- Nếu con ko lấy Hiền Hoa thì mẹ chắc chắn con sẽ ko nhận được tài sản nào từ ba con đâu. - bà ta đe doạ anh 

- Trước giờ tôi cũng chưa bao giờ cần khối tài sản đó. - anh bỏ đi một mạch ko thèm nhìn gương mặt đang tức giận của người phụ nữ phía sau. 

- Bà ko có tư cách xưng mẹ với tôi vì... Mẹ tôi ko phải bà. - anh ngồi lên xe và chạy đi lao vào cơn gió đêm khuya 

....

Kí túc xá số 12 

- Vòng thi tiếp theo là tài năng - Ni nhìn mọi người 

- Tài năng sao? - Min ngớ ngẩn hỏi lại 

- Min nhà ta vẽ đẹp, hát hay... Còn gì nữa không ta?  - Bi khen ngợi 

- Hay ta thi đàn giutar đi. - Min nhìn vào cây đàn 

- Min đàn thử bọn mình nghe đi. - My chủ động lấy đàn đưa cho cô, cô nhận đàn từ trên tay My và ngồi xuống ghế những âm thanh vui tai lần lượt vang lên náo loạn cả phòng kí túc xá. 

Có những chuyện thật tình cờ

Khi hai người ngồi thật lâu mong chờ ai

Đến khi phố văng thưa người

Bối rối gặp một nụ cười,

khi anh ngồi lại gần em ta làm quen

Và quên đi nơi đây thời gian cứ trôi

Xin cho em giây phút bình yên

nhìn ngắm anh,

Bờ môi tìm đến nhau dư âm ngọt ngào

Đôi ta say mê ngắm hoàng hôn

vội vã buông.....hãy lại gần với em

Chỉ cần đôi tay mình nắm chặt

yên lặng cùng nhìn ngàn vì sao

Ôm em trong vòng tay

con tim ngập tràn niềm hạnh phúc

Chỉ cần xinh tươi một nụ cười

lúc em thẹn thùng trộm nhìn anh

Cho anh đây ngẩn ngơ ngọt ngào

bối rối bao đêm vì nhung nhớ anh.

Xin cho em giây phút bình yên nhìn ngắm anh,.... 

Nhưng lời hát ngọt ngào của bài “ Tình cờ “ mới vừa vang lên biết bao cảm xúc đổ dồn về nhưng rồi một âm thanh quyền lực làm bấn loạn cả 

- Kí túc xá số 12 đi ngủ. - vừa nghe âm thanh quyền lực của cô giám thị tất cả mọi hoạt động đều dừng lại ai về giường nấy tắt đèn rồi đi ngủ. 

- Min cậu hát hay đàn hay nữa. - phát hiện cô giám thị đã đi thì họ bắt đầu trò chuyện đêm khuya người nói đầu tiên là Ni 

- Đúng vậy! - My cũng góp phần 

- Cậu sau này chắc trở thành một ngôi sao nổi tiếng chứ ko giỡn đâu. - Bi hết lời khen ngợi 

- Mấy cậu quá khen rồi, nhưng mình chỉ theo học ở một nghệ sĩ đường phố thôi sao bằng các thí sinh khác. - Min khiêm tốn nói

- Mấy cô gái đó hả son phấn đầy mặt nha! - Ni khinh thường nói

- Đúng vậy nhìn ko tự nhiên xíu nào. - My cũng hùa theo 

- Min ơi, cậu thấy thế nào nếu ko trang điểm. - Bi hỏi cô 

- Min.... Cậu ngủ rồi hả? - Bi gọi thêm lần nữa và xác định cô đã ngủ say. 

.....

Thư viện 

Ánh nắng ban mai roi sáng gương mặt xinh tươi của cô, cô vừa đọc sách vừa nghe nhạc ko để ý mọi chuyện xung quanh cứ thoải mái đọc những quyển sách nói về vũ trụ hay ma cà rồng, cô ko biết tại sao lại thích loại sách này nhưng chắc rằng nó khiến cô thấy vui khi đọc. Cô hơi buồn ngủ nên nằm trên bàn ngủ quên vì thư viện khá yên tĩnh mà, đôi chân đang bước vào cùng mang theo nỗi nhớ về cô gái nhỏ bé.  Trong thư viện vắng người nên con yêu tinh trong người anh trổi dậy hôn lên tóc cô ngửi mùi hương quyến rũ trên người cô rồi anh lại hôn lên má cô nhưng ko dám hôn lên môi cô vì anh chưa xin phép cô, dường như nhận thấy mối nguy hiểm nên cô chợt tỉnh dậy anh hốt hoảng đứng nghiêm lại cố tạo dáng vẻ “ anh vô tội “ 

- Sao lại nhìn anh. - thấy cô cứ nhìn mình hoài nên anh hỏi 

- Ông sói đến đây muốn ăn thịt cừu nhỏ sao? - cô thừa biết anh đến đây chẳng có ý gì tốt đẹp bị nói trúng tim đen anh quay mặt đi 

- Chúng ta đang ở thư viện, anh muốn đọc sách. - anh bước đi vào trong 

- Con sói này đáng yêu quá! - cô ko điều khiển được cái miệng có sao nó nói vậy nhưng cô cũng ko mấy để tâm 

Bên trong thư viện có thể nói cảm xúc của hai người tuy ko mấy lãng mạn nhưng nếu xét vào độ tình yêu ngôn tình thì ko biết hai người họ đứng thứ mấy? Ai lớn lên mà ko yêu yêu là phải trải qua đau khổ mà khổ rồi mới đau thì cũng có nhưng nếu yêu người đó thật lòng thì dù lên trời xuống đất vẫn cam tâm tình nguyện. 

- Ngày mai là thi vòng 3 rồi em có lo không? 

- Không. Vì chỉ cần có anh bên cạnh em là đủ can đảm rồi. 

- Mai anh không đi ủng hộ em được. 

- Không sao, công việc quan trọng hơn. 

- Yêu thử thì anh có quyền nói ba từ được không? 

- Anh nói đi. 

- “ Anh..... “ 

- Ra ngoài giùm. - đang định nói thì cô lao công đến bảo họ đi ra ngoài 

- Dạ? - cô và anh đồng thanh 

- Tôi còn phải lau dọn mấy cô cậu đứng đây sao tôi làm việc được. - cô lao công bực bội nói 

- Cho cháu xin lỗi ạ. - cô nắm tay anh chạy ra khỏi thư viện vừa chạy tóc của cô tung lên theo làn gió đùa giỡn còn anh nhìn cô mỉm cười cảnh tượng này thật sự rất hạnh phúc. 

Cô đưa anh đến một bãi cỏ có sông chảy ngang qua có gió có hoa... Ở đô thị ngột ngạt này cuối cùng cũng đã có nơi thừa hưởng cảnh sắc thiên nhiên cô mở rộng tay hít thở không khí trong lành mát mẻ nhìn cô như vậy anh tùy tiện ôm cô sau lưng tuy hơi bất ngờ nhưng cô vẫn ko nói gì cứ để anh ôm cô. Cảnh đẹp tình đẹp tuyệt sắc nhân gian không gì bằng, nam đẹp nữ xinh cảnh thêm đặc sắc. Tuyệt ải trần thế ai lại sánh bằng thời gian lại làm phá hỏng không khí lãng mạn của đôi trẻ, trời đã tối phố lên đèn cảnh đêm đẹp lắm ở thành phố Hồ Chí Minh nhưng có lẽ đi đâu cũng thấy ko đẹp bằng quê mình nơi sinh mình ra nơi có người thân của mình. “ cha mẹ, chị hai con nhớ mọi người lắm “ cô nuốt nước mắt vào trong cố gượng cười nhưng ko sao cười được cô nhớ người thân lắm nhớ những đêm xem phim cùng mọi người nhớ những lúc cùng mẹ cha ăn bữa cơm đoàn viên vào ngày tết hay nhưng buổi họp mặt gia đình. 

- Em sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào sao? - Danh quan tâm lo lắng hỏi cô khi thấy cô đang vui bỗng im lặng 

- Không sao chỉ là một chút cảm xúc dồn về thôi. - cô gượng cười 

- Có gì thì nói anh nghe xem, nụ cười của em là ánh nắng của anh còn nỗi buồn của em là cơn bão đời anh. Nói đi anh sẽ tập trung nghe! - anh tuy lạnh lùng nhưng nói nhưng câu như vậy thì... Đúng ngôn tình rồi còn gì? 

- Hi hi. Thôi ta đi ăn vặt đi bên kia có hội chợ kìa vào ăn thôi. - cô chỉ về hướng hội chợ rồi cùng anh chạy vào trong chạy rất nhanh là đằng khác vì cô là trùm ăn vặt mà. 

Khi bước vào hội chợ bao nhiêu cô gái bu quanh anh vì toàn là hội mê trai của năm không mà, anh lạnh lùng nhìn cô “ có cứu anh không? “ cô hiểu ý anh nên đã lắc đầu ra hiệu là “ Em không có liên quan “ cô bước đi thong thả ra ngoài để anh một mình cùng đám con gái này! Anh lấy điện thoại ra gửi cho cô một tin nhắn vừa mở tin nhắn lên cô đã sợ đến mức xanh cả mặt không còn cách nào đành cứu anh. 

- Nè, nè đây là bạn trai tôi đấy xê ra coi.  

Cô nắm tay anh chạy đi ra khỏi đám đông bu quanh khoảng cách giữa hai người dường như không còn nữa, cô và anh vừa dừng cuộc chạy trốn lại thì đã thấy ánh mắt xẹt lửa của cô nhìn anh. 

- Sao thế? Tại anh bảo cứu anh nhưng em chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi. - anh tránh né ánh mắt của cô 

- Thưa ông Trần Danh tôi đây và ông chỉ đang yêu t... - lời chưa nói ra đã nuốt ngược vào trong vì anh đã hôn cô rất cuồng nhiệt nhưng dù cô đẩy anh ra mà vẫn ko được. Đến khi cô mệt thở hổn hển anh mới buông ra và nhìn cô - Sao anh lại hôn em? 

- Đây không phải yêu thử mà là chính thức hẹn hò. - anh lạnh lùng nhưng rất dịu dàng trng lời nói 

- Chính... Thức... - cô hơi ngỡ ngàng 

- Phải! Anh yêu em. - lời nói xém chút làm cô ngã ngửa luôn nhưng lời nói này là thật từ trong đáy tim sao? Lúc trước cô có nghe người ta nói anh chưa bao giờ để ý bất cứ ai cả vì anh cho rằng không ai tuyệt bằng mẹ anh nhưng sao bây giờ anh lại nói yêu cô không lẽ đang đùa giỡn với cô hay sao.