Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 51: Chương 51





Vào một ngày đẹp trời của ngày 1 tháng 7 năm 20XX, có một người thanh niên đang loay hoay ở trong bếp để trang trí chiếc bánh gato bỗng nhiên nghe tiếng "Bộp", quay ra thấy một thanh niên khác làm đổ bánh mới ra lò.
- Bách Phúc!
Cậu thanh niên đó giật mình sợ hãi, miệng gượng cười, chân bước lùi lại, tay giơ ra vẫy vẫy mà nói:
- Lam Thịnh, bình tĩnh.
- Nó mà bình tĩnh nổi gì?
Bách Phúc mới quay qua nhìn người mới cất giọng mà nhíu mày lại bảo:
- Nó tự rơi, tao chưa đụng chạm gì luôn đó Hướng Vũ.
Bỗng nhiên có thêm một giọng nói phát ra từ ngoài bếp vào:
- Có bánh chưa thế?
Lam Thịnh mới trả lời:
- Thằng ất ơ này làm đổ rồi.
Người kia ngạc nhiên rồi khuôn mặt cằn nhằn xuất hiện, người đó bảo:
- Còn mười phút nữa phải giao đến đó trời, thằng quỷ.
Người đó tên là Việt Nhân, cậu vừa dứt câu vừa giãy đành đạch lên vì thằng bạn của mình.

Thời gian ngắn ngủi đó sao kịp làm bánh.

Lam Thịnh mới đứng ngây người một lúc rồi lấy bánh mới đã ra lò.

Anh mới tán vào đầu của Bách Phúc rồi quay ra đưa cho Việt Nhân mà nói:
- Bảo họ tạm thời đền bù cái bánh khác nhé.
Việt Nhân chẹp miệng mà cầm lấy, đôi mắt lườm Bách Phúc một phát rồi bỏ đi.

Hướng Vũ khoé môi giật giật mà đi ra ngoài lau dọn.


Bách Phúc rón rén bước đi nhưng không may, cậu bị Lam Thịnh kéo lại, anh dùng ánh mắt sắc lạnh ra hiệu cho cậu dọn dẹp sạch sẽ.

Anh thở dài mà đi ra khỏi phòng bếp để ra xem tiệm thế nào, hỏi khách có hợp khẩu vị,...
Đây chính là bốn thanh niên đã xin nhóm Phương Tuấn làm đệ tử.

Lúc đầu họ khiếp hồn khi cả bốn đều là học viên hình sự của một học viện quân sự lớn mà xin học cách làm bánh.

Khi nghe lý do "Tại tụi em muốn mình trải nghiệm trước ạ, dù sao chúng em tương lai cũng làm một việc là bắt tội phạm mà", lúc đó Phương Tuấn rơi vào trầm tư mà có bảo rằng:"Nhóm anh là nhóm thám tử thôi.", mà có ngờ đâu được khi nghe Lam Thịnh bảo:"Kệ đi ạ.".
Vậy là nhóm của Phương Tuấn đồng ý.

Họ học một tuần đã nắm vững kiến thức cơ bản của việc làm bánh, vài tháng sau họ đã thành thạo những chiếc bánh đã có ở tiệm, còn những bánh khác thì tất nhiên, họ phải học tập thêm.

Nhóm Phương Tuấn thấy bốn người họ ổn nên là đưa tiệm bánh cho cả bốn giữ, việc thám tử thì họ tạm nghỉ vô thời hạn để đi du lịch này kia.
...
Khi Bách Phúc dọn dẹp xong xuôi thì cũng đi ra khỏi bếp, cậu mới vào ghế chưa nóng mông thì mở điện thoại ra mà khuôn mặt tái mét, chạy lật đật lên phòng thay đồ rồi phòng đi ra ngoài tiệm một tốc độ cao.

Hướng Vũ ngáp ngắn ngáp dài mà bảo:
- Nó làm gì mà vội vậy?
Lam Thịnh bảo:
- Mày quên nó có người yêu hả?
Hướng Vũ gượng cười nói:
- Chắc lại quên chứ gì.
- Cho hai phần bánh đi.
Lam Thịnh đứng dậy cúi đầu lễ phép chào rồi ngẩng lên mà thấy người vô cùng quen thuộc, anh mới bảo:
- Chị Mạt Hồng hả? Đợi em chút nhé.
Mạt Hồng mỉm cười rồi đi đến một góc bàn ngồi vắt chéo chăn mà đợi chờ.

Vẫn là khí chất ấy, không lẫn vào đâu.

Cô ấy nhìn xung quanh, chớp chớp mắt vài cái mà mở miệng nói:
- Có vẻ tiệm bánh thay đổi background nên hơi lạ.
Hướng Vũ cười đáp lại:
- Dạ.

Mà chị Anh Túc không đi cùng chị ạ?
Mạt Hồng trả lời:
- Em ấy bận việc ở cửa hàng nên không đến thăm mấy đứa được.
Đúng lúc đó, Lam Thịnh đi ra và cầm theo hai hộp bánh vị việt quất đưa cho Mạt Hồng, anh mới nói:
- Một tuần chị ghé qua bọn em một lần, chị rảnh thật đấy.
Mạt Hồng nghe xong đôi mắt có chút láo liếc nhẹ, sau đó nhìn anh mà trả lời:
- Tại Phương Tuấn nhờ chị quản mấy đứa thôi, chị không rảnh đến mức đó, còn chăm sóc vợ yêu nữa.
Hướng Vũ bĩu môi rồi trêu chọc cô ấy:
- Vợ đồ, ghen tị ghê.

Mạt Hồng mới phản bác lại:
- Vậy em có người yêu đi để có cơ hội chăm sóc người ta.
Hướng Vũ cười tít mắt khi nghe câu đó, đúng lúc đó Việt Nhân đã về tới tiệm, thấy Mạt Hồng liền cúi chào.
- Em chào chị gái.
Mạt Hồng quay qua mà nhíu mày rồi mỉm cười nói:
- Chào em.
Việt Nhân trả lời:
- Dạ.
Tầm mười phút ngồi chơi thì Mạt Hồng đứng dậy, tạm biệt bốn người đó mà về nhà.

Lam Thịnh ngồi thở một hơi, người gục xuống bàn mà nói:
- Chiều nay có tiết không nhỉ?
Việt Nhân bèn đáp:
- Mỗi đứa mỗi lịch học khác nhau, xem điện thoại kìa, hỏi gì vô tri vậy cha?
Lam Thịnh đem ra khuôn mặt ngây ngô để nhớ ra mình đặt điện thoại ở đâu liền bị Hướng Vũ đi tới gần mà đánh cho tỉnh ngây người, cậu cằn nhằn mà nói:
- Điện thoại đặt ở trên bàn ăn mà không nhớ.
Lam Thịnh mếu máo nói:
- Quên xíu, làm gì căng huhu.
Rồi anh nói tiếp:
- Sáng giờ không thấy khách đâu hết? Anh Tuấn mà về biết được chắc chém tụi mình chết.
Hướng Vũ nói:
- Ủa bạn ơi? Bạn bị lú não rồi à? Đông như quỷ, một mình tao chạy tới chạy lui mà nói không có khách á?
Việt Nhân nghe mà bật cười luôn, bèn bảo:
- Làm bánh nhiều quá nên nó hơi lú não tí, thông cảm đi.
Lam Thịnh bĩu môi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc mà nói:
- Hay thêm vị mới nhỉ? Tại thấy trong menu hiện tại chỉ có ba vị thôi.
Hướng Vũ nói:
- Ừ, được đấy.

Chắc hồi trước mấy anh chị bận nên chỉ làm ba vị đấy.
Việt Nhân mỉm cười bảo:

- Quá tuyệt luôn.
...
Chiều hôm đó, Lam Thịnh đi học ở trường còn ba thành niên ở tiệm để đón khách vào.

Một hồi lâu, đang yên đang lành thì nghe có tiếng la hét ở phía nhà bên cạnh nên cả ba cậu và các vị khách trong tiệm đều chạy ra.

Ai cũng khiếp hồn khi thấy cảnh tượng, một xác chết với tư thế bị treo ngược.
- Ôi! Đáng sợ quá.
- Sao nhà đó lại xảy ra chuyện ghê quá vậy?
Bách Phúc mới chen vào đám đông mà đi đến, tìm kiếm người mới la hét lúc nãy, khi tìm được cậu lập tức vỗ vai người đó làm người đó quay lui sợ hãi.

Cậu ngạc nhiên, đây không phải chị Vi bán mắm ở đầu ngõ mà, cậu mới nhẹ nhàng hỏi:
- Ủa chị Vi? Sao chị đến đây?
Chị Vi ôm ngực, giọng nói run run mà đáp lại:
- Chị đưa hủ mắm mà bác Tư đặt, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này, đau tim chị mất rồi.
Cậu mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt tấm lưng của chị ấy mà bảo:
- Chị cứ qua bên kia, chút nữa cảnh sát đến.
Chị Vi gật đầu, Bách Phúc ra hiệu cho hai người kia đi tới, đợi cảnh sát đến.

Khi cảnh sát đến để xem và chụp lại hiện trường để điều tra thì đúng lúc bác Tư về nhà, hình như ngày qua bác qua đêm ở bên ngoài, bác ấy vui vẻ cầm thịt heo trên tay nhưng rơi lúc nào không khi thấy cảnh tượng đông người này.

Bác ấy đi từ từ vào trong, cả ba chưa kịp phản ứng để ngăn lại và cái kết.
- Trời ơi, ai hại con trai tôi thế này?.