Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 44: 44: Đôi Khi Là Mình Nhưng Không Phải Là Mình





Phương Tuấn mới suy nghĩ ra một chủ ý, anh bèn nói:
- Mọi người...như thế này nhé...
Khi bàn bạc chuyện xong, mọi người tranh thủ thời cơ đi làm ngay và luôn vì còn tổ chức đám cưới nữa.

Nhờ gia đình của Du đưa Du vào căn phòng được ngăn cách bởi chiếc rèm đen, đối diện là bác sĩ tâm lý được mời đến.

Ban đầu có vẻ bình thường nhưng lúc sau...
- Mấy thám tử có vẻ đoán ra được gì đó?
Bác sĩ tâm lý vẫn bình thản nói:
- Anh là nhân cách thứ hai của Du.

Chào anh.
Nhân cách thứ hai của Du trả lời:
- À, chào bác sĩ.
Bác sĩ tâm lý vừa lật tài liệu vừa hỏi:
- Sao anh lại xuất hiện?
Nhân cách thứ hai của Du đáp:
- Tại nhân cách chính quá hiền, để mọi người khinh thường.

Cho nên tôi xuất hiện để bảo vệ.

Còn chuyện giết người đó tôi cũng không định làm đâu, tại anh ta cả.

Tại anh ta đã sỉ nhục nhân cách chính hết lần này đến lần khác, anh ta không hề đơn giản đâu.

Tối hôm đó, tôi mời anh ta ăn cơm, tôi đã bỏ một chút nước rau diếp xá vào và làm anh ta bị dị ứng.

Sau đó, tôi đâm tôi đâm, wow, máu...
Bác sĩ lại hỏi thêm:
- Vậy người đã sỉ nhục người kia, anh có biết tên không?

Nhân cách thứ hai của Du bảo:
- Tên Dinh.
Bác sĩ ngạc nhiên, mọi người cũng ngạc nhiên.

Sau đó bác sĩ lại nói:
- Nhưng người anh giết tên Dương.
Nhân cách thứ hai nhíu mày lại nói:
- Không phải chứ? Người đó rất tốt, chỉ tranh cãi chuyện nhỏ thôi...anh bác sĩ biết giỡn quá đi.
Nhân cách thứ hai của Du nói xong bắt đầu suy nghĩ lại, rồi tự nhiên đánh vào đầu mình, lẩm bẩm:
- Nhân cách thứ hai chết tiệt, mày giết người quen của tao.

Mày giết người mà luôn đối tốt với tao.
Phương Tuấn nhanh chóng bật đèn và đi tới ngăn cản hành động của người đó lại, khi đã ổn định hơn, anh hỏi Du:
- Dương có bị dị ứng gì không? Anh có biết Dinh không?
Du trả lời:
- Dương có dị ứng với rau diếp cá.

Còn Dinh là người cháu của Dương, rất thái độ với tôi.

Hình như cũng bị dị ứng diệp cá.
Phương Tuấn gật đầu thở dài nói:
- Vậy là hiểu rồi.Nhân cách thứ hai của anh đã giết nhầm người.

Anh sẽ không bị đưa vào trại giam mà đưa bệnh viện để điều trị tâm lý.

Mong anh khoẻ lại, trở lại cuộc sống bình thường.

Đừng để người khác sỉ nhục mình như thế, mà phản khảng lại nếu có thể.

Du mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh, thám tử.
Vụ án đã kết thúc với sự kết luận:"Đôi khi là mình, nhưng không phải là mình.

Đôi khi mình làm, nhưng cũng không phải mình làm.".
Mọi người đi về trong sự nhẹ nhõm vì kết thúc.

Ai ai cũng hào hứng đi về.

Đang chuẩn bị đi thì bị Vũ Hữu giữ lại, Phương Tuấn quay lại mà ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
Vũ Hữu nói:
- Mấy vụ án bị đóng khi trước, hung thủ là vợ sắp cưới của mày làm, mày biết mà không báo, đúng không?
Phương Tuấn đứng hình, miệng không nói được gì.

Lệnh Xuân mới bước đến, khoanh tay lại nghiêm túc nói:
- Mày làm như vậy rất làm khó tụi tao...
Phương Tuấn lên tiếng:
- Xin lỗi.
Vũ Hữu nghe xong liền bật cười khúc khích mà nói:
- Tụi tao sẽ không bắt vợ mày đâu.

Tụi tao đã sửa hết thông tin của vợ mày giúp rồi, vì thế cô ấy sống trong một thân phận khác.

Đừng lo nhé.

Phương Tuấn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lấy tay đánh Vũ Hữu một phát, bảo:
- Làm khiếp hồn chết đi được.
Lệnh Xuân nói:
- Hai người mau cưới nhau nhanh đi nhé, hai người tụi tao hóng lắm rồi.
Anh cười đáp:
- Đợi đi, thiếp cưới sẽ đưa tận tay hai lũ quỷ tụi mày luôn.
...
Tại làng nghề làm son truyền thống, Mạt Hồng và Anh Túc đến xưởng của cô Trà.

Hai người đi đến làm cô Trà rất ngạc nhiên mà hỏi:
- Anh Túc, con không phải mới đến lấy hàng sao? Sao lại đến nữa rồi? Cô gái này là ai?
Anh Túc gãi đầu cười định nói thì bị Mạt Hồng xen vào mà trả lời:
- Con là người nhà của cô ấy ạ.

Con tới đây để xin phép cô đón cô ấy về nhà ạ.
Cô Trà nghe vậy liền vui mừng khôn xiết mà bảo:
- Tạ ơn trời.

À, đợi cô chút, cô cho hai đứa cái này.
Cô Trà nói xong liền vào phòng lấy đồ trong sự ngơ ngác của cả hai.

Sau đó, cô Trà ra ngoài đứng trước mặt hai người rồi tay đưa cho Anh Túc và Mạt Hồng hai sợi dậy chuyền và dịu dàng nói:
- Đây là sợi dây chuyền đặc biệt, có một mà không có hai.

Giữ cho kĩ, hai đứa nhìn rất hợp nhau.
Cả hai nghe vậy mà có hai thái độ khác nhau, một người ra vẻ không quan tâm, một người thì có chút bất ổn.

Một lúc sau, Anh Túc ngắm nghía sợi dậy chuyện mà ngần ngại hỏi:
- Nhưng mà cô ơi, cô ở một mình có ổn không ạ?
Cô Trà vui vẻ nói:
- Hai năm nay được ở với con là cô vui rồi.

Con nên về mà nơi con thuộc về.

Cô và làng nghề cảm ơn con nhiều lắm, đã giúp làng nghề này biết đến nhiều hơn, từng đó là quá đủ rồi.

Có gì thì về thăm cô nếu nhớ cô.
Anh Túc mỉm cười nói:

- Vâng.
Nói chuyện một lúc lâu, hai người đứng dậy xin phép về.

Khi ra ngoài cửa thì Mạt Hồng được cô Trà gọi lại, nét mặt cô ân cần, dịu dàng, cầm tay cô ấy mà xoa nhẹ mà nói:
- Con bé Anh Túc ấy, hai năm nay cứ bảo với cô là không có người nhà.

Bị phá cửa hàng, đánh nhau với đám phá kia rồi bị đưa đồn cảnh sát mà không dám gọi cô đến bảo lãnh cho nó.

Có con đến đón nó, cô rất vui.

Cô không biết lúc trước nó đã làm gì sai với gia đình hay với con, nhưng mà hãy tha thứ cho nó, tuổi trẻ ai cũng mắc sai lầm cả, tuy vậy có sự chuộc lỗi hay không là tùy thuộc của mỗi người.

Theo cô thấy, Anh Túc đã biết lỗi rồi.
Mạt Hồng nghe xong mà gượng cười, thắc mắc hỏi:
- Sao cô đoán được vậy?
Cô Trà không ngần ngại mà đáp:
- Hồi xưa, cô cũng sai phạm mà.

Cô nhìn cô biết.

Thôi, về nhà an toàn nhé!
Mạt Hồng cúi đầu lễ phép tạm biệt cô Trà rồi thấy Anh Túc đứng ngoài đó mà kêu vào xe để về.

Mạt Hồng nhìn qua Anh Túc mà có chút bối rối trong lòng...Im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nhà, Mạt Hồng lên tiếng:
- Về rồi.
Anh Túc quay qua nhìn một cái, có chút bồi hồi mà xuống về, ngẩng đầu lên ngắm nhìn, bẽn lẽn vào nhà thì gặp dì giúp việc.

Dì ấy thấy mà cúi đầu nói:
- Cô Anh Túc đã trở về!.