Tiệm Bánh Bao Âm Dương

Chương 93




Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

______

Mộc Tử Dịch đi vào nhà chính rồi đến thẳng phòng của mình. Ngoài cửa có hai linh hồn quen mắt đang trông cửa, khi thấy Mộc Tử Dịch thì cả hai đều cung kính khom lưng: “Tham kiến đại nhân!”

Mộc Tử Dịch gật đầu với họ: “Hai người cứ đi bận việc của mình đi, không cần trông ở đây nữa.”

Hai linh hồn kia hiểu chuyện gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài. Mộc Tử Dịch đẩy cửa đi vào, không ngoài ý muốn nhìn thấy thể xác người sống của Cố Cảnh đang yên lặng nằm trên giường của cậu.

Cố Cảnh nói từ trước đến giờ ông Trần đều làm việc rất yên tâm, lời này cũng không phải là giả. Lúc này thể xác người sống của Cố Cảnh đã không còn hình dạng lúc trước nữa. Chiếc áo dính đầy máu trên người anh đã đổi thành áo ngủ, vết máu cũng được lau rửa sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt cực kì tái nhợt ra thì hình như cũng không có nhiều thay đổi lắm.

Mộc Tử Dịch mím môi, chậm rãi bước tới trước giường, cậu đưa tay cởi chiếc áo mặc trên cái xác ra, lộ ra thân thể trơn bóng bên trong. Mộc Tử Dịch thở dài một hơi, cậu đoán cái xác này là do ông Trần sai người làm lại một lần nữa. Cơ thể lúc trước có một vết thương xuyên thấu qua thân thể, vết thương gần nhay tim, mà có lẽ trên móng vuốt của ác quỷ đó còn có kịch độc nữa cũng nên. Cậu nghĩ cho dù là cơ thể kia có thể chữa trị thì cũng không thể nhanh như vậy được.

Cậu nhìn chằm chằm vào cơ thể này mà ngẩn người, trong đầu kêu loạn lên. Lúc thì cậu nhớ tới dáng vẻ Cố Cảnh che trước người cậu bị trọng thương lúc trước, lúc lại nghĩ đến ba vết đỏ lưu lại trên vai trái linh hồn của Cố Cảnh dưới Địa phủ…

Lệ khí trong lòng và sát khí trên người cậu lại có vẻ như muốn trào lên, cậu nhanh chóng hít sâu rồi đè xuống những ý nghĩ lung tung rối loạn kia.

Lão Cố nhà cậu không có chuyện gì cả, vẫn còn khỏe mạnh đây! Ngày hôm qua còn đè cậu làm một lần rồi lại một lần, suýt chút nữa khiến cậu muốn cắn người. Ấy… Không đúng, hình như là cậu đã cắn rồi…

Khụ, nói chung là người kia làm cho eo cậu đến bây giờ vẫn còn khó chịu nên chắc chắn là thân thể anh không có chuyện gì hết! Cùng lắm cũng chỉ là thay cái xác khác mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả…

Cậu cứ liên tục xây dựng tâm lý cho mình như vậy, lúc này mới giúp cơ thể người sống của Cố Cảnh mặc kín áo ngủ một lần nữa rồi buộc dây lưng lại. Sau đó cậu nhìn thấy trên tủ đầu giường của mình đặt một chiếc di động, cầm lên nhìn mới biết là điện thoại của cậu.

Lúc trước cậu chỉ lo cho Cố Cảnh nên đúng là không lưu ý điện thoại di động đi đâu rồi, có lẽ là ông Trần sai thuộc hạ của ông ấy tìm về giúp cậu cũng nên.

Cậu khởi động máy điện thoại di động, vừa mới mở máy ra đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và Wechat chưa đọc.

Mộc Tử Dịch nhìn thoáng qua, cậu phát hiện chỉ một mình Lý Tùng Tử đã gọi cho cậu chừng bốn mươi cuộc, tên nhân tình Chu Minh Điền nhà Lý Tùng Tử cũng gọi cho cậu vài cuộc điện thoại. Cha cậu gọi năm, sáu cuộc. Sau đó là thầy giáo trong trường trung học cơ sở cậu học cùng một vài khách hàng đã từng nhờ cậu bắt quỷ, nhưng họ gọi cũng không nhiều, đều là hai, ba cuộc cả.

Ngoài ra là người phụ trách phần mềm phát sóng trực tiếp của cậu gọi mười mấy cuộc điện thoại.

Đầu tiên cậu gọi lại cho Lý Tùng Tử, chuông gần như là chưa kịp reo đã có người bắt máy rồi. Giọng nói nôn nóng của Lý Tùng Tử truyền ra từ trong điện thoại di động: “Mộc Tử Dịch, cậu không sao chứ?”

“Không sao cả, vẫn khỏe.”, Mộc Tử Dịch nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi làm mất điện thoại di động, sau đó lại sốt ruột đi tìm Cố Cảnh. Bây giờ tôi vừa mới về đến nhà, điện thoại di động vừa khởi động máy đã gọi cho cậu rồi.”

Lý Tùng Tử thở phào một hơi: “Mẹ ơi, cậu làm tôi sợ muốn chết! Cậu có biết là tôi ở trên internet nhìn thấy ánh mắt của cậu đỏ như máu, cứ như là tẩu hỏa nhập ma hay không hả? Trong tay cậu còn ôm Cố tiên sinh, anh ta đầy người là máu, không nhúc nhích gì, suýt chút nữa tôi đã lo muốn chết rồi!”

“Xin lỗi.” Mộc Tử Dịch xin lỗi nói. Cậu và Lý Tùng Tử quen biết lâu như vậy rồi, tuy không phải anh em ruột nhưng lại hơn hẳn anh em ruột, có thể mặc chung một cái quần, có thể vì người kia mà liều mạng với kẻ khác. Đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong tình anh em mà thôi.

Nếu Lý Tùng Tử có chuyện thì cậu cũng sẽ rất sốt ruột.

Nói xong thì giọng nói của Lý Tùng Tử cũng thả lỏng hơn hẳn. Mộc Tử Dịch còn có thể lờ mờ nghe được Chu Minh Điền ở đầu dây bên kia khuyên hắn bình tĩnh lại, ấm áp dịu dàng còn tràn ngập quan tâm.

Lý Tùng Tử bình tĩnh lại rồi thì bắt đầu cằn nhằn: “Cậu không biết đâu, lúc tôi nhìn thấy đoạn video kia trên internet thì lập tức gọi điện thoại cho cậu. Kết quả gọi mấy cuộc cũng không có ai nghe máy cả. Tôi lại cùng anh Chu đi đến cửa hàng nhà cậu, kết quả có thế nào xe cũng không đến gần được cửa hàng, người cũng không đi qua được. Tôi ở ngoài cửa gọi đến nửa ngày cũng không có ai trả lời cả… Sau đó lại ba ngày liên tục không liên lạc được với cậu, lúc đó tôi thật sự sắp điên mất rồi!”

Hóa ra là đã ba ngày rồi… Mộc Tử Dịch lần thứ hai nói xin lỗi, là cậu sơ sót, không nghĩ đến chuyện nhờ ông Trần nói một tiếng với Lý Tùng Tử.

“Tình hình lúc đó hỗn loạn quá, tôi chỉ kịp nhờ ông Trần trông nhà rồi vội vội vàng vàng rời đi.”

Lý Tùng Tử không dây dưa chuyện này mà dựa vào đây hỏi: “Nói đến đây thì rốt cuộc bên cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Cố tiên sinh lại bị như vậy, anh ta có khỏe không? Còn cậu nữa, mắt làm sao vậy? Lúc tôi nhìn đoạn video kia thì thấy tình trạng của cậu không đúng lắm, sát khí trên người đã sắp lao cả ra màn hình rồi!”

Mộc Tử Dịch bình tĩnh: “Không có gì cả, chỉ là bên Cố Cảnh có người phản loạn, dẫn ác quỷ tấn công tôi. Cố Cảnh vì cứu người nên thân thể bị thương, linh hồn phải trở về Địa phủ. Tôi cũng chỉ có thể tới Địa phủ tìm anh ấy, bây giờ thì hai chúng tôi đều bình an trở về rồi.”

“Chỉ vậy thôi hả?”

“Chỉ vậy thôi.” Mộc Tử Dịch khẳng định: “Đừng lo, chúng tôi không có chuyện gì đâu. Hôm nào cậu và Chu ảnh đế rảnh rỗi, tôi mời hai người đi ăn cơm.”

“Được rồi…” Lý Tùng Tử cũng không hỏi kỹ, chỉ nói: “Chuyện của các cậu phức tạp quá, có nói nhiều nữa tôi cũng không hiểu được đâu. Tôi không hỏi nữa, cậu và Cố tiên sinh khỏe mạnh là được rồi. Với lại cậu xem chuyện internet một chút đi, ảnh hưởng lớn lắm đấy.”

Mộc Tử Dịch chưa kịp nói thêm gì thì Lý Tùng Tử lại bổ sung: “Giúp tôi thăm hỏi nhóc mập một chút, nói với nó mấy bữa nữa tôi mang thức ăn mèo nhập khẩu cho nó, lúc tôi đi công tác thấy, đúng lúc đang có giá đặc biệt đó.”

“Cậu mua thức ăn mèo giá đặc biệt cho nó hả, cậu có lương tâm không thế?”

“Không có, lương tâm của tôi không phải đã bị cậu cầm cho nhóc mập ăn từ lâu rồi…”

Hai người cãi nhau một trận mới cúp điện thoại. Sau đó Mộc Tử Dịch lại gửi một tin nhắn cho cha mình nói cậu không có chuyện gì, không cần lo lắng. Bên kia trả lời rất nhanh, hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Mộc Tử Dịch không để ý tới. Dù sao cậu đoán chắc là cha mình sẽ không gọi điện thoại cho cậu, giống như khi gặp mặt họ không nói gì vậy, trong điện thoại họ cũng không nói được mấy câu với nhau cả.

Sau đó nữa là gọi cho người phụ trách website phát sóng trực tiếp. Bên kia lại không phát điên như trong tưởng tượng của cậu, càng không hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, trái lại người đó còn khách khí hỏi: “Xin hỏi sau này ngài chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?”

Lời này rất đáng giá cân nhắc, có thế nào thì cậu cũng chỉ là một streamer làm part-time mà thôi, đối phương lại dùng giọng điệu như thể cậu là người làm chủ website này hỏi cậu như vậy. Mộc Tử Dịch cũng không nghĩ kĩ ông Trần hoặc Cố Cảnh đã làm những gì trong việc này, dù sao thì thái độ lúc này của website có lợi cho cậu.

Cậu cười nói: “Anh xem thế này có được không, tôi lên mạng tìm hiểu tình hình cơ bản một chút, sau đó mập mờ đăng tuyên bố làm sáng tỏ mọi chuyện.”

Đương nhiên là người phụ trách đồng ý ngay lập tức, còn bảo nếu cậu có thắc mắc gì thì có thể gọi điện thoại trực tiếp cho anh ta, nếu không giải quyết được thì mọi người có thể thương lượng với nhau. Sau khi hai bên đạt thành nhận thức chung, Mộc Tử Dịch cúp điện thoại rồi lên mạng tìm hiểu tình hình.

Tin tức trên mạng vẫn rất nhiều, tuy ông Trần đã sai người xử lý nhưng những thứ như thế này cũng giống như con gián vậy, đánh chết một con lại nhảy ra một ổ. Cậu nhanh chóng tìm được đoạn video mà mọi người nói kia, cũng xem một chút.

Trong video, hai mắt cậu đỏ như máu, trong lồng ngực ôm Cố Cảnh đầy người máu tươi, đằng đằng sát khí bảo đám người phía sau kia hất người quay lại đoạn video này đi.

Video bắt nguồn từ streamer của một website phát sóng trực tiếp khác, người kia tuyên bố là lúc trước chụp được hình ảnh hai người cậu và Cố Cảnh đóng cửa một nơi tên là “cửa hàng bánh bao Âm Dương”. Lúc đó người kia cũng không để lộ ra mà yên lặng kiểm tra lại. Trong mấy ngày liền, người đó không chỉ đã chứng minh được đây chính là nhà và cửa hàng của Mộc Tử Dịch  mà còn tìm thấy cửa sau nhà cậu nữa. Nhưng khi đó người này vẫn không lộ ra mà vẫn lén lút theo dõi. Sau hai ngày liên tục theo dõi cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc người đó phát hiện ra, mỗi khi đến ban đêm thì cửa sau nhà Mộc Tử Dịch sẽ có tiếng người ồn ào, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy có người ra vào.

Người kia cũng là kẻ biết suy nghĩ, liên tưởng đến những chuyện thần thần bí bí mà Mộc Tử Dịch khiến internet bàn tán kia thì người đó trực tiếp xem âm thanh trong sân nhà cậu lúc đêm khuya là có ma quỷ. Sau đó vì có thể nổi tiếng, người đó cố nhịn xuống sự sợ hãi, kéo theo một người bạn rồi đêm khuya xông vào cửa hàng bánh bao, đúng lúc gặp Mộc Tử Dịch ôm Cố Cảnh trở về.

Vì người kia từng thông báo trước nên buổi phát sóng trực tiếp đó có rất nhiều người xem. Tuy sau đó thuộc hạ của ông Trần đã xử lý, buổi phát sóng trực tiếp này cũng đã bị cắt đi nhưng trên internet vẫn có người quay lại, cũng có không ít ảnh động.

Bây giờ đã qua ba ngày rồi nhưng những thứ liên quan đến việc này trên Weibo vẫn rất hot. Hotsearch càng là xuống một cái lại lên một cái, các số liệu trên Weibo của Mộc Tử Dịch cũng tăng trưởng cực kì đáng sợ.

Trong đó, ghi lại lời nói bình luận chủ yếu chia làm mấy loại lớn.

Một: ‘Bộ dạng của streamer thật là đáng sợ, mắt nhìn ghê quá… hoàn toàn không giống streamer bình thường thích nói đùa kia một chút nào cả.’

Hai: ‘Đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mắt của streamer lại biến thành thế này, còn cả lão Cố nữa, anh ấy còn sống không?

Ba: ‘Thuyết âm mưu, có thể là streamer bị ma nhập hay sao đó rồi mưu sát lão Cố.’

Bốn: ‘Vẫn là thuyết âm mưu, streamer Mộc Tử giết người cướp của, nếu không sao chuyện lớn như vậy mà mấy ngày nay cũng không có ai giải thích, lão Cố cũng không xuất hiện!’

Năm: ‘Tôi biết cửa hàng này, ban ngày bán mấy thứ như bánh bao sữa đậu nành, mặt tiền nhìn không lớn, không ngờ bên trong lại rộng lớn như vậy. Mấy ngày nay cửa hàng này cũng không mở cửa, tôi muốn đến gần nhìn nhưng không cách nào đến gần được, cứ như bị ma che mắt ấy.’

Sáu: ‘Vậy nên người sống và người chết ăn đồ ăn ở trong cùng một cửa hàng đúng không? Đồ ăn cũng là giống hệt nhau hả? Càng nghĩ càng sợ!’

==========

Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, cậu suy nghĩ một chút gọi Cố Cảnh đang đi về phía cửa một tiếng: “Cố Cảnh, anh có rảnh không?”

Cố Cảnh đứng từ xa trả lời một tiếng rồi nhanh chóng chạy tới. Mộc Tử Dịch chỉ vào giường rồi nói: “Anh có thể đi vào trong thể xác này không? Nếu có thể thì livestream với em đi.” Vào lúc này thì không có bằng chứng nào có sức thuyết phục hơn việc để mọi người nhìn thấy trong livestream cả.

Cố Cảnh hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu, linh hồn đến gần thể xác. Đầu tiên là chân, sau đó là thân thể…

Mộc Tử Dịch hào hứng đi vòng quanh nhìn thân thể anh nhập từng chút một vào thể xác này. Cậu tranh thủ lúc còn chưa hoàn toàn dung hợp thì nghịch ngợm đưa tay kéo một sợi tóc dài của linh hồn Cố Cảnh. Cố Cảnh bất đắc dĩ lườm cậu một cái, sau đó linh hồn triệt để nhập vào thể xác…

Không bao lâu sau, anh ở trên giường chậm rãi mở hai mắt ra. Hình như anh không thích ứng với thể xác mới lắm, anh chớp chớp con mắt, chậm rãi ngồi dậy rồi hơi hơi hoạt động chân tay một chút.

Vì anh cử động nên dây buộc áo ngủ chưa buộc chặt trên người lỏng xuống rất nhiều, vai đẹp lộ ra. Mộc Tử Dịch nhìn thấy mà không khỏi yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, cậu cảm thấy trời cao bất công, một người đàn ông da trắng mặt xinh như thế này mà cậu lại không đè được cơ chứ? Đúng là bất công mà…