Edit: Cá
……..
Lúc Mộc Tử Dịch tỉnh lại thì trời đã chập tối.
Người chăm sóc cậu, từ Cố Cảnh nay đã đổi thành Lý Tùng Từ đang cúi đầu bấm điện thoại. Cậu không khỏi bùi ngùi, vẫn là Cố Cảnh tốt hơn nhiều. Lúc cậu tỉnh lại, Cố Cảnh không chơi điện thoại mà lại nắm tay cậu đờ người ra. Tuy là về bản chất cũng kém không xa…
Cậu khẽ ho một tiếng, Lý Tùng Tử lập tức ngẩng đầu, mặt đầy vui vẻ: “Cậu tỉnh rồi!”
Vừa thấy mặt của hắn, Mộc Tử Dịch không nhịn cười được, chỉ thấy trên mặt Lý Tùng Tử trái một vết thâm tím, phải một vết sưng đỏ. Một mắt bị đánh sưng vù, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Lý Tùng Tử che mặt, tủi thân nói: “Cậu còn cười à, nếu tôi không có tình có nghĩa như thế thì đâu đến nỗi bị đánh thê thảm như vầy… Tôi xả thân cứu nước như thế, thế mà cuối cùng cậu vẫn lết xác tới.”
“Cái tên xui xẻo này…” Mộc Tử Dịch bó tay, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Sau này gặp chuyện giống vậy, đừng có bướng bỉnh với người ta, bảo vệ mình mới là điều quan trọng nhất.”
“Cậu nói xằng gì thế, cậu là anh em tốt nhất của tôi, sao tôi có thể làm trái lương tâm mình mà bán đứng cậu được chứ!” Lý Tùng Tử tức giận, hắn chợt cảm thấy cậu ta như đang coi khinh mình vậy.
Mộc Tử Dịch xem thường: “Cậu bớt xem TV lại đê! Chính nghĩa cái gì chứ, có ăn được không? Vả lại, nếu người ta mần thịt cậu luôn, rồi câu hồn của cậu đi mất, thì cậu định làm gì hả?”
“Thì bó tay thôi!” Lý Tùng Tử kiên định nói, “Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không bán đứng cậu đâu! Điều này không giống như mẫu hình anh em tốt của tôi!”
“Cái tên ngu này!” Mộc Tử Dịch hận không thể rèn sắt thành thép, “Cậu nghĩ kĩ đi, cậu chỉ là một người bình thường mà thôi, người chết hồn tiêu là xong luôn rồi. Còn tôi ư? Nếu tôi trở thành quỷ, thì cũng là một con quỷ hung ác và vô cùng lợi hại, chắc gì lão ta có thể đánh thắng được tôi?”
“Vả lại, nếu cậu lọt vào tay người ta rồi xảy ra chuyện gì, không phải tôi cũng phải đi tìm người nọ để báo thù hay sao? Cuối cùng kết quả cũng y chang nhau thôi. Cái mà cậu gọi là nghĩa khí, không những không giúp được gì cho tôi, mà còn tự làm hại bản thân cậu nữa!”
Lý Tùng Tử ngơ ngác, rồi sững sờ nói: “Hình như… cũng có lý á…”
“Quá đúng chứ gì nữa, thế nên sau này mà còn xảy ra chuyện như thế, cậu cứ mạnh dạn khai tôi ra, đỡ phải bị giày vò.” Mộc Tử Dịch nói xong, thấy Lý Tùng Tử biết sai lập tức gật đầu chấp nhận. Cậu chợt cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, nhìn xung quanh phòng, sau đó thất vọng, nói: “Cố Cảnh đâu rồi?”
Nhắc tới Cố Cảnh, Lý Tùng Tử đột nhiên hăng hái lên. Hắn áp sát vào người Mộc Tử Dịch, nói: “Anh ta vừa về nhà rồi. Anh ấy chăm nom cậu hai ngày trời, không ngủ không nghỉ đó.”
“Quỷ hồn vốn có thể không ngủ không nghỉ.” Mộc Tử Dịch bình tĩnh nói. Cho dù thân xác mà Cố Cảnh đang nhập hồn kia có thể vì thời gian dài không nghỉ ngơi mà hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng chỉ cần anh ta liên hệ với nhân viên địa phủ tu bổ lại là được.
“Cậu đừng có mà chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mẽ nhé, rõ ràng là trong lòng sướng muốn chết.” Lý Tùng Tử hừ một cái, “Với cả, anh ta trông nom cậu nửa bước cũng không rời như thế, đánh chết tôi cũng không tin anh ta không có tình ý gì với cậu.”
Mộc Tử Dịch cũng nghĩ như thế: “Tôi cũng thấy vậy, cho nên tôi chuẩn bị cưa đổ anh ta nè!”
“Giờ này mà còn cưa gì nữa! Cậu không biết hả, hai ngày trước, lúc anh ta đưa cậu đến bệnh viện, cái dáng vẻ kia giống như vợ anh ta sắp chết vậy! Trông căng thẳng muốn chết, mặt trắng bệch, mắt đỏ rực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt!”
Mộc Tử Dịch nghe xong mà cả người sướng rơn, nhưng mà chợt cảm thấy không đúng cho lắm, cậu bẻ lại: “Sao cậu biết? Tôi nhớ là lúc ấy cậu cũng hôn mê mà!”
“Tôi nghe chị y tá nói thế!” Lý Tùng Tử nói.
“Cậu chọc gái mà Chu ảnh đế không nói gì à?”
“Chọc gái cái gì chớ, người ta là fan của tôi, với cả chúng tôi chỉ tâm sự đôi câu mà thôi! Anh ấy giận thì kệ anh ấy chứ! Chẳng lẽ vì anh ta mà ngay cả việc nói chuyện với fan cũng không được à?” Nói đến đây, Lý Tùng Tử hơi giận, cầm trái táo trên bàn cắn rôm rốp.
“Cho dù anh ta ghen, cũng là quang minh chính đại. Xem ra… tôi nên chúc mừng hai người nhỉ?” Mộc Tử Dịch rất hâm mộ họ, cậu và Cố Cảnh còn chưa đâu ra đâu đây này!
Lý Tùng Tử có hơi không tự nhiên, gật đầu một cái: “Lúc tôi bị đánh, anh ấy liều mạng che chở cho tôi, còn bởi vì thế mà ngất xỉu… Với cả, sau khi chúng tôi tỉnh dậy ở bệnh viện thì đã nói ra hết, chính thức ở bên nhau rồi.”
“Vốn hai chúng tôi định sang thăm cậu một chút, đột nhiên anh Cố nhờ tôi trông chừng cậu, anh ta phải về nhà tắm rửa thay quần áo.” Lý Tùng Tử bùi ngùi, “Hai ngày, cuối cùng thì anh ta cũng chịu thay quần áo!”
“Là do tôi nhắc anh ta đấy.” Mộc Tử Dịch không nhịn được cười, nói. Cậu đoán, lúc cậu ngủ Cố Cảnh không dám đi, lại sợ cậu chê anh ta chưa tắm, người thì thúi. Cuối cùng thì tóm được Lý Tùng Tử giúp trông nom cậu, bèn phi về nhà tắm rửa.
Cậu nghĩ thầm, nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được cảnh Cố Cảnh ngồi xoắn xuýt, rất muốn về nhà tắm, nhưng lại không yên tâm khi để cậu ở lại bệnh viện một mình.
Lý Tùng Tử chậc chậc: “Xem dáng vẻ đắc ý của cậu kìa! Cơ mà tôi nói này, bây giờ cậu đã xác định mình thật sự thích anh ta chưa? Không phải lúc cảm xúc dâng trào, cũng không phải do hoocmon dư thừa?”
“Tôi có thể lấy mấy chuyện này ra mà đùa giỡn sao? Tôi chắc chắn mà!” Mộc Tử Dịch nói nhỏ, “Cậu biết không? Hôm nay tôi có tỉnh lại một lần. Vừa tỉnh thì tôi thấy anh ấy nắm tay tôi, trong lòng tôi vừa thấy kích động vừa sướng!”
“Hê hê, chờ đi. Năm ngày… à không, nội trong ba ngày thôi, tôi sẽ cưa đổ anh ta, cũng trói anh ta lại!” Mộc Tử Dịch tràn đầy tự tin. Nếu không phải thân thể mệt mỏi tay không nhấc lên nổi, ngực cũng nhoi nhói đau, thì cậu đã sớm vỗ ngực hoặc giơ tay lên thề rồi.
Lý Tùng Tử chán nản, nói: “Cậu không nói ra thì tôi thấy còn tàm tạm. Vừa nói ra một cái là cả người tôi lạnh toát luôn á.”
Nhớ lại mấy sự tích mà Mộc Tử Dịch tự lập flag (*) rồi tử vả mặt mình, chuyện này đúng thật là lạnh thật…
(*) Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như “nói trước bước không qua.”
Mộc Tử Dịch cho tới tận bây giờ vẫn không tin mê tín dị đoan, lúc này lại ảo não vô cùng, lỡ miệng quạ đen nói trúng bóc luôn thì làm sao hả trời!
Mộc Tử Dịch bắt đầu hoảng sợ.
Lý Tùng Tử đắc ý: “Mạnh miệng hả cưng!”
…………
Sau khi Cố Cảnh sửa soạn xong xuôi thì trở lại bệnh viện, đứng ngoài phòng nhìn qua cánh cửa sổ trong suốt, thấy Lý Tùng Tử đang hết sức dịu dàng đút Mộc Tử Dịch uống nước. Mộc Tử Dịch uống xong thì ghét bỏ ra mặt và nói gì đó, Lý Tùng Tử thì vừa cãi nhau với cậu, vừa dịu dàng chỉnh lại gối đầu.
Mặt anh tối sầm, anh chợt nhớ năm xưa Lý Tùng Tử từng thích Mộc Tử Dịch, quỷ lực không tự chủ được mà tỏa ra xung quanh. Lý Tùng Tử đối với Mộc Tử Dịch hết sức đặc biệt. Tuy nói là anh em tốt, nhưng ai biết được có “vượt rào” hay không, Cố Cảnh cần phải nghĩ cách để đề phòng hắn ta.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, anh đổi ngay một vẻ mặt khác. Anh lễ độ cảm ơn Lý Tùng Tử, giống như anh là chủ nhà vậy. Lý Tùng Tử xua tay: “Tôi chăm sóc anh em tốt của tôi thôi, cảm ơn cái gì chứ!”
Cố Cảnh đành phải gắng gượng mỉm cười, nói dăm ba câu khiến Lý Tùng Tử phải tự nguyện chủ động rời khỏi.
Cái tên chướng mắt kia đi rồi, Cố Cảnh mới thả lỏng người. Anh mở bình thủy mà mình mang đến, vừa đổ cháo ra chén, vừa dịu dàng nói với Mộc Tử Dịch: “Bác sĩ nói là mấy ngày nay cậu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng. Đợi cơ thể tốt hơn thì mới có thể đổi sang thức ăn sệt, rồi mới đến cơm.”
Thế này thì thảm quá rồi, Mộc Tử Dịch nói: “Vậy thì tôi sẽ đói chết mất!”
“Không đâu, ăn nhiều một chút là được mà.” Anh nói xong, lấy muỗng để vào chén, đang chuẩn bị đút cho Mộc Tử Dịch ăn thì nghe Mộc Tử Dịch trêu mình: “Cái bộ dạng anh tiễn Lý Tùng Tử ra cửa, y chang như là vợ tôi vậy, rất có phong phạm nữ chủ nhân à nha!”
Tay Cố Cảnh run lên, làm cháo vơi một ít ra tay. Làn da của thân thể này rất non mềm, cháo lại nóng như thế, mới dính có một chút đã đỏ lên. Anh không nhịn được mà phải “hít hà” một cái.
Biểu cảm Mộc Tử Dịch lập tức thay đổi, sốt ruột nói: “Bị phỏng rồi à? Mau lại đây tôi xem thử xem có nghiêm trọng không.”
Cố Cảnh lắc đầu, đặt chén xuống, một tay che vết phỏng lại. Mộc Tử Dịch sốt ruột muốn nắm lấy tay anh xem thử, nhưng không ngờ Cố Cảnh lại lùi về phía sau. Cậu đang bị thương nặng nên không cử động được, tay cũng với không tới, đành phải trừng mắt nhìn anh, hung dữ nói: “Lại đây!”
Cố Cảnh nhẹ lắc đầu: “Không sao.” Anh do dự nói: “Xin lỗi… Để cậu phải liên tưởng như thế, là do tôi quá trớn.”
Anh sợ Mộc Tử Dịch giận mình, lại không biết rằng câu nói hiện tại của anh, mới là câu dễ chọc giận Mộc Tử Dịch nhất.
Mộc Tử Dịch tức giận trong chốc lát, rồi mệt mỏi thở dài một tiếng, không nói gì cả mà kiên trì vươn tay về phía anh.
Thấy cậu kiên trì như vậy, Cố Cảnh đành phải vươn tay ra, đưa bàn tay bị phỏng cho cậu xem. Anh cũng không cho Mộc Tử Dịch nắm lấy, người này suy yếu đến độ không nhấc tay lên nổi, anh không muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu.
Mộc Tử Dịch nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mắt, thấy trên mu bàn tay đã đỏ một mảng, hình như còn có dấu hiệu bị phồng rộp. Cậu đau lòng, nói: “Tay, đưa lại gần đây một chút.”
Cố Cảnh nghe lời, duỗi tay về phía trước. Giây tiếp theo, anh liền cảm thấy chỗ vết thương đang nóng rát được xoa dịu bởi một làn gió mát.
Anh cúi đầu, thấy Mộc Tử Dịch cẩn thận thổi vết thương của mình, trông rất nghiêm túc, trong mắt còn ẩn ẩn một chút đau lòng.
Trong lòng anh cảm thấy tốt hơn nhiều, nghĩ thầm trong bụng, vết thương này, cũng không vô ích!
Mộc Tử Dịch thổi vài cái, rồi nhìn kĩ, nhưng vẫn rất lo lắng: “Hay là anh tìm bác sĩ bôi thuốc đi, tôi thấy hình như sắp nổi bọt nước rồi đó.”
Cố Cảnh xua tay: “Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi.”
Mộc Tử Dịch trợn mắt liếc anh một cái, nói: “Đi không?”
Cố Cảnh: “……” Cuối cùng thì anh cũng gật đầu, xoay người đi tìm y tá bôi thuốc.
Nhìn bóng lưng như đang phải chịu oan ức của anh, Mộc Tử Dịch sướng rơn trong lòng. Cảm thấy mình là một vị gia trưởng đầy uy nghiêm, còn Cố Cảnh là người vợ bé bỏng của cậu, luôn ngoan ngoãn nghe theo lời cậu!
Một lát sau Cố Cảnh mới trở về, một lần nữa bưng chén cháo lên định đút Mộc Tử Dịch. Mộc Tử Dịch lại lộ vẻ mặt đau khổ, nói: “Không cần dùng muỗng đâu, cháo này toàn là nước, tôi trực tiếp uống là được rồi! Tôi nói này, không phải anh đang cố tình dùng cách này để chơi tôi đó chứ? Cái thứ không mùi không vị này mà muốn đút tôi từng muỗng một à…”
Mặt Cố Cảnh không cảm xúc, lấy muỗng ra, nâng chén cháo đến cạnh miệng cậu: “Uống nào.”
Mộc Tử Dịch: “……” Được, cô vợ nhỏ của cậu cũng nóng nảy đấy. Trong chớp mắt, cậu từ lão hổ biến thành thỏ con bé xinh, ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo.
Đợi cậu húp xong, Cố Cảnh chỉnh lại gối cho cậu, để cậu nằm xuống. Sau đó anh nói: “Nhóc béo muốn đến thăm cậu nhưng tôi không cho.”
“Thế chắc nó giận lắm đó!”
“Giận thì giận thôi, tôi thay đổi dưỡng hồn trận một chút, ngày mai nó mới có thể thoát ra.” Cố Cảnh chắc chắn không phải cố ý thay đổi trận pháp kia đâu, cũng không phải cố tình nhốt con mèo ngu kia lại đâu à nha.
Mộc Tử Dịch cũng biết tính nó, chỉ đành than thở: “Tính tình tên nhóc này, thật đúng là…”
“Cũng do cậu chiều nó quá thôi.” Cố Cảnh cũng không biết được giọng điệu của mình lúc này trông như đang dỗi ấy, “Cậu nuôi nó từ một tiểu quỷ cả người lệ khí, trở thành một tên nhóc tính tình y chang như con nít. Chắc cũng tốn không ít công sức đâu ha.”
Những tiểu quỷ bình thường khác, không kể đến mặt mũi hung tợn, thì bề ngoài cũng không đẹp đẽ gì cho cam. Trong đó tiêu biểu nhất là đôi mắt của chúng. Đôi mắt của đa số tiểu quỷ đều chứa đầy lệ khí, đôi mắt đen lay láy không một chút tròng trắng nào, trông rất đáng sợ. Còn con mèo ngu kia, ánh mắt lúc nó biến thành hồn thể lại trông rất bình thường, còn rất có thần thái.
Mộc Tử Dịch khẽ gật đầu, chợt cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ của Cố Cảnh và nhóc mèo. Cậu bèn nói: “Anh có muốn nghe tôi kể về quá khứ của nó không?”
Cố Cảnh vốn không muốn nghe, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Mộc Tử Dịch, anh vẫn trái lương tâm gật đầu.
Mộc Tử Dịch khẽ nỉ non: “Thời điểm tôi gặp nó, cách lần đầu tôi tiếp nhận ủy thác bắt quỷ không lâu. Lần đó tôi nhận ủy thác bắt một con quỷ treo cổ. Quỷ treo cổ rất mạnh, lần đó tôi xém nữa bị nó giết chết. Khi đó, nhóc mèo lợi dụng thân phận tiểu quỷ của người khác đột nhiên xuất hiện, còn tiện tay giúp tôi…”
“Nó là một tiểu quỷ rất lợi hại, sắp thoát được khống chế của chủ nhân mình, hơn nữa còn có thể tự chủ hành động. Tôi luôn nhớ kĩ khoảnh khắc nó giúp tôi, thế nên thôi muốn báo ơn cho nó. Nó nói, muốn tôi giúp nó thoát khỏi khống chế của chủ nhân mình.”
“Sau đó tôi đã giúp nó thoát khỏi khống chế của chủ nhân mình. Nhờ vậy mà biết được nhóc béo này là một đứa trẻ sinh ra vào ngày âm tháng âm năm âm, đã bị theo dõi ngay từ lúc mới sinh ra thông qua lời của lão tà thuật sĩ. Lão ta vì có thể sở hữu một tiểu quỷ lòng đầy thù hận, có sức mạnh to lớn, mà cố ý xui khiến người nhà nó coi nó là khắc tinh, là điềm xấu.”
“Chính vì thế mà người nhà đã ngược đãi nó, không coi nó là con của mình. Đôi lúc nó còn không bằng con chó nhà hàng xóm. Mãi đến khi nhóc con được hai tuổi rưỡi, trong một lần cha mẹ nó cãi nhau đã ném nó xuống sông.”
“Lão tà thuật sĩ kia đã sớm canh sẵn, bèn nhân lúc đó mà đi đến bờ sông, dùng hoàng dương mộc ném vào trong nước, sau đó dùng thuật pháp khóa hồn của nhóc con vào trong hoàng dương mộc, rồi lập đàn luyện chế nó thành tiểu quỷ…”
Mộc Tử Dịch bối rối, nói: “Lúc nhóc con còn sống đã bị ngược đãi quá dã man, sau khi chết cũng không thể siêu thoát. Sau khi chủ nhân nó gặp báo ứng thì nó bèn đi theo tôi.”
“Ban đầu, tôi định tìm Dương Thành, là người bạn âm sai kia của tôi, xem thử xem có thể giúp nhóc con đầu thai hay không. Nhưng mà nhóc ta không muốn, thậm chí nó còn tỏ vẻ không muốn làm người…”
“Nó vẫn luôn nhớ lúc còn sống đã phải hứng chịu những đãi ngộ không thuộc về mình, lúc đó nó còn hâm mộ con chó nhà hàng xóm nữa cơ. Nó nói, cho dù phải đầu thai, thì cũng không muốn đầu thai làm người.”
“Cho nó đầu thai thành động vật nhỏ thì không được, thứ nhất là không có quyền hạn như thế, thứ hai là sợ nó sau khi đầu thai thì gặp phải chủ nhân không tốt. Nên tôi đành tìm một xác thú cưng vừa mới chết không lâu bị khách sạn vứt bỏ, sau đó nhờ bạn bè bên dưới giúp đỡ đưa hồn phách của nhóc ta vào đó…”
“Nó bị bản năng của mèo ảnh hưởng, ngoài ra còn tưởng mình là một con mèo, tôi lại cưng chiều nó như thế. Dần dần, lệ khí của nó cũng tan biến đi rất nhiều.”
“Anh đừng nhìn bộ dáng đáng yêu hiện tại của nó. Ban đầu, hồn thể của nó là bộ dáng trước khi chết, thương tích đầy mình, gầy trơ xương, sau khi thoát khỏi khống chế của chủ nhân thì hồn phách của nó xém nữa đã không trụ nổi. Tôi phải nhờ bạn bè bên dưới dạy cho mình cách vẽ dưỡng hồn trận. Một thời gian sau mới có thể nuôi dưỡng hồn thể của nó thành như bây giờ, giống y chang mèo, lại núc ních thịt như thế.”
Nói đến đây, Mộc Tử Dịch chợt dừng lại, không nói tiếp nữa.
Cố Cảnh im lặng một hồi, mới nói: “Ban đầu… nó tên gì?”
“Tiểu Mạc, Hà Tiểu Mạc.” Cái tên này là do nghe lão tà thuật sĩ kia nói mới biết được. Cơ mà nhóc con rất ghét cái tên này, nên cho đến tận bây giờ cậu chưa nhắc đến lần nào cả.
Cậu nói: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
“Tôi sẽ thử tra xem cha mẹ nó là ai. Không thể ở bên cạnh, nhưng vẫn có thể khiến bọn họ gặp báo ứng.” Cố Cảnh nói nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước.
Mộc Tử Dịch mỉm cười: “Vậy thì tốt quá. Tôi cũng từng muốn tìm người nhà của nhóc con báo thù, nhưng mà… tôi sợ nhóc gặp lại họ sẽ khiến nó tăng thêm lệ khí, cảm xúc và quỷ lực cũng có thể không khống chế được. Thế nên tôi vẫn chưa dám làm điều đó.”
Cố Cảnh tỏ ra ngay thẳng, nói: “Hại đến mạng người thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng.” Thật ra thì chuyện này anh không nên nhúng tay vào, nhưng mà… nghĩ đến tiểu quỷ béo kia, đã từng bị những kẻ thất đức đó ngược đãi, thậm chí không muốn kiếp sau đầu thai làm người… Trong lòng anh bỗng cảm thấy rất khó chịu.
Anh im lặng một hồi, rồi mới nói với Mộc Tử Dịch: “Chuyện này cứ để tôi giải quyết. Cậu… cứ nghỉ ngơi trước đi, tối nay y tá sẽ đến thay thuốc cho cậu, có thể khá đau đó.”
Ngoài chịu tổn thương bên trong ra, bên ngoài cậu cũng có không ít thương tổn. Mỗi ngày y tá thay thuốc cho cậu, mặc dù cậu đang hôn mê nhưng vẫn nhịn không được mà mặt mày nhăn nhó, nhìn là biết chắc chắn rất đau.
“Thật ra thì tôi không sợ đau… thôi bỏ đi, tôi nghỉ ngơi một chút, anh cũng nghỉ một lát đi.”
Cố Cảnh gật đầu, đắp chăn cho cậu, rồi ngồi lên ghế.
“Ý tôi là, anh đi đến chiếc giường kia, ngủ!” Mộc Tử Dịch chỉ chiếc giường xép bên cạnh, nhấn mạnh. Dù sao cũng là xác người sống, cũng biết mệt nhọc, nhìn Cố Cảnh không giống như đã về địa phủ tu sửa cơ thể cho lắm.
Cố Cảnh không muốn chút nào, nhưng dưới ánh nhìn của Mộc Tử Dịch, không cam lòng mà phải nằm xuống giường xép, dưới sự yêu cầu của Mộc Tử Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tư thế ngủ của anh rất quy củ, đến nỗi nhìn y như người đã chết. Nhưng Mộc Tử Dịch lại thấy rất vui, thấy rằng như thế rất tốt. Tư thế ngủ của cậu vốn không tốt, nếu tư thế ngủ nửa kia của cậu cũng không tốt, thì không phải mỗi ngày vừa ngủ vừa dis nhau sao?
Chập tối, lúc y tá đến thay thuốc, Mộc Tử Dịch không rên tiếng nào. Chẳng qua sau khi thay thuốc xong, đôi môi vốn không có tí máu nào nay càng thêm trắng bệch, mặt cũng tái xanh. Cố Cảnh lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, động tác nhẹ nhàng, cũng rất chuyên tâm. Chẳng qua trong lòng anh cảm thấy đau lắm.
Ngày thứ ba kể từ lúc Mộc Tử Dịch nhập viện, nhìn có vẻ khá hơn một chút. Ít nhất có thể tự mình ngồi dậy, tay cũng có sức hơn nhiều.
Chuyện đầu tiên sau khi cậu đỡ hơn, đó chính là mở livestream. Cố Cảnh cầm điện thoại giúp cậu, còn cậu chỉ cần dựa vào đầu giường, rồi trò chuyện với fans là được.
Vừa mở livestream, fans đã tràn vào liên tục. Có vài người thấy Mộc Tử Dịch mặc đồ bệnh nhân màu xanh trắng, trên mặt có vết thương, sắc mặt tái nhợt thì lập tức rối rít hỏi thăm.
[Trời ơi, streamer anh có sao không, sao trông thảm quá vậy!]
[Anh Dịch ơi, sao anh bị thương khắp nơi thế kia!]
[Đau lòng thay! Lẽ nào anh Dịch bị tai nạn giao thông à, trông thảm quá vậy?]
[Hừmmmm, chắc là tui bị ngáo rồi, sao tui thấy dáng vẻ lúc này của anh Mộc trông giống như một mỹ nhân yêu kiều lại ốm yếu vậy!]
[Lầu trên ơi, tui cũng bị ngáo rồi!]
[Ốm yếu với chả yêu kiều cái gì, đây gọi là mảnh mai! Cơ mà gần đây xảy ra chuyện gì thế, Tùng Tử cũng gặp tai nạn ngoài ý muốn, bị té ngã. Chu ảnh đế cũng bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi…]
[Tùng với với streamer quan hệ tốt như thế, không phải là gặp tai nạn giống nhau chứ?]
…
Mộc Tử Dịch cười khẽ, bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng có đoán mò nữa, tôi với Tùng Tử vô tình gặp vài chuyện ngoài ý muốn, sau đó tôi oanh liệt nhập viện thôi.”
Không đợi mọi người phản ứng, cậu lại nói: “Cơ mà tôi nói này, bệnh viện không phải là nơi tốt để ở lại, mỗi ngày ngửi mùi thuốc khử trùng mà tôi muốn ói mửa. Tôi tính là nếu ngày mai chuyển biến tốt hơn thì sẽ xuất viện ngay.”
“Không được!” Cố Cảnh ngắt lời cậu, nghiêm túc nói: “Bác sĩ nói cậu phải ở lại quan sát một hai ngày!”
Mộc Tử Dịch khóe miệng giật giật, nhìn màn hình livestream vì một câu nói của Cố Cảnh mà bị spam bình luận liên tục. Cậu bất đắc dĩ, nói: “Lão Cố à, có thể im một lát không?” Không thấy cậu vì để lái sang chuyện khác nên mới thuận miệng nói à?!
Cố Cảnh mím môi, tủi thân gật đầu một cái, đáng lẽ ra anh nên im lặng mới phải!
Mộc Tử Dịch bó tay với Cố Cảnh – người đang quyết tâm làm một cái giá treo điện thoại hợp cách, thở dài nói: “Tôi không xuất viện nữa, được chưa!”
Cố Cảnh bực bội không vui mà gật đầu một cái, bây giờ không phải là chuyện không xuất hiện nữa, mà là Mộc Tử Dịch chê anh phiền phức, muốn anh im miệng lại.
Mộc Tử Dịch bó tay toàn tập, nghĩ thầm, thôi thì lát nữa dỗ anh sau vậy, sự nghiệp quan trọng hơn! Cậu quay lại màn hình livestream, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tình huống đặc biệt, lần này không thể nào livestream cảnh ăn cơm hoặc cảnh đẹp cho mọi người được.”
[Không sao đâu steamer à, cậu khỏe là được rồi.]
[Streamer mau dỗ dành lão Cố đi kìa hahaha, tuy không thấy mặt nhưng tui đoán chắc anh ta đang tủi thân lắm đó 233333]
[Ánh mắt bó tay nhưng pha chút cưng chìu của streamer, ngọt muốn chết!]
[Không, khoan đã! Tui là đảng CP Dịch Tùng cơ! Đây là tự chính chủ đi phá CP mà!]
[Đảng CP Tùng Dịch đau khộ.]
[Mà CP Cố Dịch được ó, tui thấy khá hợp. Lý Tùng Tử trông thụ quá, anh Dịch thì nhìn không giống công cho lắm, hai người ở chung một chỗ thì mần ăn gì được?”
[Nhan sắc của lão Cố so với streamer cũng tàm tạm…]
[Đây là so nhan sắc à? Mặc dù lão Cố không xuất hiện nhiều, trông da trắng thịt non mềm, thế nhưng khí thế lại rất lạnh lùng, vừa nhìn là thấy giống y chang lãnh khốc tổng tài công rồi.]
[Nói tới tổng tài, thì nhớ lại lão Cố điên cuồng đập tiền, chỉ vì một cái lẩu nhỏ mấy trăm đồng đó hahaha]
[Hí hí hí hí, y chang như trong phim luôn!]
[Nhớ lại tui bèn không nhịn được mà lại đồng cảm với nhân viên phục vụ mặt đầy ngu ngơ kia hahaha]
…..
Nhìn bình luận, Mộc Tử Dịch cũng nhờ đến tình cảnh lúc đó, không nhịn được cười. Cậu cong cong khóe mắt, nói: “Lão Cố thật ra là một người rất tốt, tuy là đôi lúc hơi chậm chạp một chút, với cả FA (*) nữa.”
(*) Từ gốc là 注孤生 = chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A.
Cố Cảnh thộn mặt ra, cái từ FA này, anh không biết.
Bình luận trong livestream lại bùng nổ, trong đó có một cái ID trông rất quen mắt “Lão tiên sinh” trực tiếp đập một chiếc du thuyền.
Mộc Tử Dịch không nhịn được cười, nói: “Lão tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Người này đã từng điên cuồng đập quà cho cậu, còn có một lần bởi vì hắn đập quà nhiều quá mà kênh của cậu bị cưỡng chế tắt luôn, Mộc Tử Dịch vẫn luôn nhớ kĩ.
Cố Cảnh nghe được ba chữ “Lão tiên sinh”, trong lòng run lên. Anh quên mất, anh đã từng dùng acc weibo “Lão tiên sinh” của ông Trần, đi đập quà cho Mộc Tử Dịch rất nhiều lần.
Lúc này anh đang làm giá đỡ điện thoại cho Mộc Tử Dịch, không chạm đến điện thoại, cũng không có đăng nhập vào acc của ông Trần. Như vậy là hiện tại, người đang dùng acc này, cũng chỉ có ông Trần…
[Lão tiên sinh: Xin chào. Tôi muốn đến thăm cậu, cậu xem có tiện hay không?]