Nếu như bạn đang lái xe mà cái vô lăng bị rớt ra thì phải làm sao?
Khoảnh khắc đó, Mộc Tử Dịch nghĩ đến rất nhiều thứ, trong não xuất hiện vô số hình ảnh từ trước đến giờ. Từ lúc bốn tuổi đuổi đánh hết mấy đứa nhóc hung hăng ở cùng tiểu khu, đến lúc tám tuổi chọc ghẹo mấy quỷ hồn trong trường học; nghĩ đến khoảng thời gian mười năm đẹp đẽ cậu cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, đến lúc mẹ cậu qua đời, cậu bị đem về tiệm bánh bao; lúc ở trường học bị phân biệt đối xử, đến lúc chuyển trường bắt đầu điệu thấp tiếp nhận ủy thác diệt quỷ trừ tà....
Như một bộ phim lướt qua, chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài giây, cậu đã đem toàn bộ những gì xảy ra chiếu lại một lượt. Thẳng cho đến khi cậu nhìn thấy Cố Cảnh hai tay cầm vô lăng luống cuống, vô cùng áy náy: "Xin lỗi, làm cậu sợ rồi. Hiện tại tôi đã khống chế chiếc xe này, nó sẽ tự động lái."
Mộc Tử Dịch: "..... Anh có thế gắn cái vô lăng lại trước không?"
Cố Cảnh nhanh chóng nghe lời mà gắn lại, thấy nó không dính, còn âm thầm dùng pháp thuật mà cố định nó lại. Sau đó, anh quay đầu lại, như tranh công mà nói: "Tôi gắn được rồi."
Mộc Tử Dịch: ".......Xoay nó qua, nắm chặt nó!"
Cố Cảnh: ".....Được." Anh làm như lời cậu nói, hai tay nắm lấy cái vô lăng không còn tác dụng nữa.
Mộc Tử Dịch lau mặt, thở dài: "Tôi còn tưởng anh muốn mưu sát tôi đó!"
Mèo mập nhỏ ngồi ở ghế bên cạnh cũng học chủ nó, lấy móng bỏ lên trên mặt mèo, thần thái như thể đang kêu "meo ngao" một tiếng. Mưu sát chủ nó đương nhiên là không nỡ rồi, nhưng mà anh ta có hiềm nghi mưu sát bổn miêu đây méo méo!
Cố Cảnh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Cái xe này không tốt lắm, về nhà tôi để quản gia của tôi đổi một cái tốt hơn."
"Đừng, xin anh đó, trong khoảng thời gian này đừng đụng đến xe nữa!" Vì sự an toàn tính mệnh cho quần chúng nhân dân, còn nghĩ đến năng lực chịu đựng của chính mình, Mộc Tử Dịch phát ra một lời thỉnh cầu chân thành.
Cố Cảnh: "....Cậu, vừa rồi thật sự sợ hãi sao?" Anh mơ hồ cảm thấy không đúng, tiếp tục nói: "Thuật sĩ thông thường không nên sợ mấy loại chuyện như thế này mới đúng, tình cảnh ban nãy rõ ràng chỉ cần dùng pháp thuật giải quyết. Cho dù là người tu hành không đến nơi đến chốn, nhất thời bảo vệ tính mạng của mình cũng không có gì khó. Cậu vì sao....."
Anh vẫn luôn cảm thấy trên người Mộc Tử Dịch có vài điểm mâu thuẫn. Ví dụ như, cậu một thân linh lực thuần hậu, thậm chí có thể trực tiếp biến ra vũ khí, hơn nữa còn có thể biến đổi trạng thái, lực sát thương tăng mạnh.
Nhưng cậu lại rất ít khi sử dụng pháp thuật, từ lúc quen biết cậu đến giờ chỉ thấy cậu dùng đến phép che mắt, cũng chỉ thấy cậu ở trong phòng mèo ngốc múa bút, gia cố dưỡng hồn trận bên dưới ổ mèo.
Ngoài những điều này ra, anh hầu như chưa từng nhìn thấy Mộc Tử Dịch dùng pháp thuật nào khác. Mà ngay cả phép che mắt cậu cũng rất ít dùng, lại không thành thục. Bình thường còn không nghĩ đến, trong một số tình cảnh có thể dùng phép che mắt giải quyết sự tình. Giống như lần trước đêm thất tịch bọn họ bị người đuổi theo.
Cũng chính vì Mộc Tử Dịch hầu như không đụng đến pháp thuật, anh mới ngộ nhận nhân giới có quy định gì đó, không để cho thuật sĩ dùng thuật che mắt.
Anh nhìn qua kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát thần tình của Mộc Tử Dịch.
Chỉ thấy thần sắc cậu có chút quái dị, qua một hồi lâu mới buồn bực nói: "Tại vì tôi chỉ biết dùng thuật che mắt với mấy trận pháp đơn giản thôi."
"Đây là vì sao?"
"Không có người dạy tôi mà!" Mộc Tử Dịch một mặt phiền muộn, "Lúc tôi gặp chuyện ở cấp hai có gặp một lão đạo sĩ. Phép che mắt chính là ông ấy dạy cho tôi, mấy cái còn lại cái gì cũng không dạy. Nói cái gì mà dạy nhiều đối với tôi sẽ không có lợi..."
"Còn về mấy trận pháp đơn giản, là tôi nhờ một người bạn quỷ hồn, hắn lúc còn sống có nghiên cứu qua, bèn dạy tôi một chút."
Cố Cảnh: "Không có lợi cho cậu.... vị đạo sĩ kia, sau này cậu có gặp lại ông ta chưa?"
Mộc Tử Dịch lắc lắc đầu: "Ông ấy cũng kì lạ, đột nhiên xuất hiện, cứu tôi một màn. Kết quả thì sao, dạy tôi phép che mắt luôn, còn nhất định dặn tôi không tới mức vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng thuật pháp. Sau này tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa."
"Bỏ đi vậy, người đó hẳn là đối với cậu không có ác ý, nếu không đã sớm xuất hiện tìm cậu rồi." Cố Cảnh nói, "Nhưng cậu không biết thuật pháp, lại dám học theo đạo sĩ hòa thượng chạy đi diệt quỷ trừ tà? Rốt cuộc làm sao cậu lại làm được?"
"Chắc là do tôi thiên phú cao đi." Mộc Tử Dịch đem mèo mập nhỏ ôm vào trong ngực, như có như không mà vuốt nó, làm như không việc gì mà nói: "Tôi từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ hồn rồi, chỉ cần tôi nguyện ý cũng có thể đụng được bọn họ. Sau đó tôi còn kết vài người bạn là quỷ hồn, chỉ đáng tiếc là bọn họ không lưu lại nhân giới được bao lâu liền phải rời đi rồi."
"Có vài lần mấy ác quỷ muốn bắt nạt tôi, chiếm lấy thân thể tôi. Tôi sợ, liền theo bản năng mà đưa tay sang đánh. Không ngờ trong tay xuất hiện một cái roi, đem quỷ hồn đánh bay. Sau này mấy người bạn quỷ hồn dạy tôi làm sao để điều động sức lực, làm sao khống chế nó...."
"Tôi cũng chỉ là dựa vào mấy điểm này, cùng với sự giúp đỡ của mấy người bạn quỷ hồn mới có thể thuận lợi bắt được quỷ hồn khác, hoặc là giúp người ta trừ tà."
Cố Cảnh giúp cậu tổng kết: "Cho nên thật ra mỗi lần cậu đều dùng bạo lực để bắt mấy quỷ hồn quấy phá? Bọn chúng dễ thu thập như vậy sao?"
Mộc Tử Dịch nói với vẻ đương nhiên: "Tôi chỉ biết dùng vũ lực trấn áp, tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ. Cuộc sống bức bách còn có thể làm sao đây! Chẳng qua có mấy quỷ hồn thực ra thích tỏ ra bí ẩn. Nhưng tôi phát hiện, trước mặt vũ lực tuyệt đối thì bọn chúng cũng chỉ là hổ giấy. Bọn chúng không đủ mạnh, bị tôi bắt được, không phục cũng chỉ có thể nhịn."
"Cậu... nói đúng." Cố Cảnh trước giờ luôn đi theo quy tắc trực tiếp tán thưởng cách nói của Mộc Tử Dịch.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Cố Cảnh ho nhẹ một tiếng lại nói: "Cậu vừa nãy nói bị người ta bỏ thuốc...."
Mộc Tử Dịch nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi nói nhiều như vậy, trọng điểm của anh lại là chuyện bỏ thuốc sao?"
Cố Cảnh chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng." Là chuyện quan trọng nhất!
"Vậy anh cũng biết nắm bắt trọng điểm đó." Mộc Tử Dịch phun tào một câu, vẫn tiếp tục nói.
"Tôi gặp vị đạo sĩ kia, chính là sau khi bị Hà Quyên hạ dược. Lúc đó đang ở ban công, tôi muốn tránh Hà Quyên nhưng toàn thân lại vô lực, thuốc cô ta cho tôi chính là cái loại trong tivi, làm cho người ta toàn thân mềm nhũn, nhưng lại cố tình kim thương không ngã.... Khụ khụ!"
Cậu dừng một chút, lại nói: "Vị đạo sĩ kia chính là vào lúc đó, bỗng dưng xuất hiện ở ban công. Ông ấy mang tôi đi, làm cho tôi thanh tỉnh lại, còn dạy cho tôi thuật che mắt, muốn tôi sau này gặp phải loại chuyện như thế này có thể nhờ đó mà thoát thân."
"Cũng không biết ông ấy làm gì với Hà Quyên, con nhỏ điên đó liền cho rằng tôi liều mạng cự tuyệt cô ta mới thoát thân được. Cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, sống chết nói tôi câu dẫn cô ta xong lại không chịu trách nhiệm, sau đó nháo đòi nhảy lầu."
"Tôi đương nhiên là cự tuyệt cô ta, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn không có nhảy xuống." Nói đến đây, thần tình Mộc Tử Dịch hiển nhiên rất mất mát, hẳn là tiếc cô ta không có nhảy thật. "Sau đó, nhà cô ta hết lần này đến lần khác cho người tới trường học quấy phá, nhất quyết muốn trường đuổi học tôi. Cô ta ở trong lớp cũng ép mọi người cô lập tôi."
"Những bạn học trong lớp không quản là có muốn hay không, cuối cùng đều phải khuất phục. Bởi vì nhà cô ta có tiền có thế. Ai mà không theo, người nhà cô ta liền tìm đến cha mẹ họ, làm công tác tư tưởng......"
Lúc đó, chỉ có tiểu phú nhị đại Lý Tùng Tử vẫn như cũ dính lấy cậu, người nhà Hà Quyên không làm gì được hắn.
Cố Cảnh nghe tới đây, chỉ cảm thấy trong lòng từng trận đau thắt, ngột ngạt khó chịu. Anh nghĩ, lúc đó Mộc Tử Dịch vẫn còn là một thiếu niên nhỏ bé, sống qua ngày còn khó khăn như vậy.....
Mộc Tử Dịch không mặn không nhạt nói: "Kỳ thực tôi cùng đám người kia cũng không có gì để nói, bọn họ cô lập tôi tôi còn thấy vui vì mỗi ngày không còn bị bọn họ lôi kéo. Bọn họ đều quá ấu trĩ, nếu không phải Lý Tùng Tử kéo tôi chơi với bọn họ, tôi đã sớm không để ý bọn họ rồi."
Cố Cảnh: "......."
Mộc Tử Dịch cấp hai đã sớm trưởng thành, lúc này lại khẽ cười: "Người nhà họ Hà mỗi ngày đều đến nháo, nháo thầy hiệu trường, còn nháo đến tôi. Tôi chán ghét sự phiền phức của bọn họ, cũng cảm thấy mỗi ngày phải nhìn thấy Hà Quyên, vừa nhìn liền muốn nôn. Vì vậy nên tôi trực tiếp lựa chọn chuyển trường luôn."
"Nhưng mà tính khí tôi không tốt, liền tìm một quỷ hồn, học của người ta một vài ám chiêu." Nói tới đây, thần tình Mộc Tử Dịch có chút nguy hiểm.
Cố Cảnh tiếp lời cậu: "Cậu dùng tà thuật, làm cho vận khí của Hà Quyên và người nhà cô ấy bị mất đi, giống như mặt trời bị mây đen che mất vậy."
"Trước lúc đó, tôi đã nhờ một vị quỷ hồn nhập mộng của cha mẹ Hà Quyên, giảng đạo lý một chút. Giảng không thông, hắn liền tiện thể đe dọa bọn họ một phen. Sau đó bọn họ lại chẳng hề tỉnh ngộ, thậm chí còn mời du côn đến chặn đường tôi, tôi trong cơn tức giận mới dùng đến tà thuật. Tôi muốn cho bọn họ cả đời này muốn cái gì cũng không đạt được, còn phải trơ mắt nhìn thứ vốn thuộc về mình từ từ mất đi......"
"Nhưng tà thuật rất dễ dẫn đến phản phệ." Cố Cảnh không đồng tình.
"Nhưng tôi không có mà, nhiều năm như vậy tôi vẫn sống tốt." Mộc Tử Dịch cảm thấy, cậu sống qua ngày vẫn luôn thoải mái.
Cậu ngẩng đầu, thấy thần sắc nghiêm túc của Cố Cảnh, liền không tự chủ thu lại vẻ cười cợt, nghiêm túc nói: "Được rồi, thật ra người bạn quỷ hồn kia nói với tôi người Hà gia đã làm rất nhiều việc nham hiểm. Tôi dùng tà thuật với bọn họ lại là gián tiếp thay trời hành đạo, vì vậy nên mới không bị phản phệ."
Có mới lạ ấy! Cố Cảnh lạnh giọng nói: "Không được có lần sau nữa."
Thần tình anh quá nghiêm túc, Mộc Tử Dịch không tự giác mà càng ngoan ngoãn cúi đầu. Ngay sau đó cậu nở nụ cười: "Tôi cũng nhỏ nhen, vẫn luôn chú ý tiến độ của tà thuật mà mình đã dùng. Vốn dĩ cho rằng còn năm năm nữa, bọn Hà Quyên mới triệt để mất đi tất cả. Không nghĩ tới cô ta lại tìm đường chết, làm chuyện không nên làm....."
"Tôi dự cảm được thời gian còn lại của cô ta không còn nhiều, lần này đáp ứng tham gia tụ họp chính là muốn xem xem tình cảnh của cô ta. Mấy năm qua, vì để tránh mặt con người độc ác này tôi đều từ chối đi, sau đó mới một mình đi đến nhà cô chủ nhiệm để thăm cô.
Cố Cảnh gật đầu, nói: "Cô ta nghiệp chướng trầm trọng, bên người luôn có đứa nhỏ cùng oan hồn do cô ta hại mà chết thảm, ba ngày còn lại sẽ không dễ qua."
Mộc Tử Dịch bĩu môi: "Ba ngày quá ngắn rồi, hay là anh nói với địa phủ, cho cô ta sống thêm mấy ngày nữa đi? Nếu không thì tôi cảm thấy quá dễ dàng cho cô ta rồi."
Mỗi phút mỗi giây đều sống trong sự hoảng loạn, có lúc còn đáng sợ hơn cả chết.
Cố Cảnh nhìn lướt qua cậu một cái, nói: "Pháp không dung tình."
Nụ cười trên khóe môi Mộc Tử Dịch nhất thời biến mất.
Cố Cảnh trầm mặc chốc lát, mở kim khẩu: "Sáu ngày, thế nào?"
Mộc Tử Dịch mắt sáng lên, nở nụ cười, gật đầu liên tục. Trong lòng lại càng khẳng định ý nghĩ nào đó.
Thấy cậu tâm tình tốt, Cố Cảnh cũng không khỏi cười lên. Thế nhưng một lát sau, anh nhớ tới cái gì đó, nụ cười lại biến mất.
Anh quay đầu, cẩn thận hỏi: "Nữ nhân kia, sau khi bỏ thuốc cho cậu, có thành công không?"
Mộc Tử Dịch: "........"
Cậu cùng mèo mập nhỏ hai mặt nhìn nhau, trong lòng chỉ có một ý niệm: Đậu xanh, người anh em này làm sao lại vấn vương cái việc "bỏ thuốc" rồi!
Thấy Mộc Tử Dịch trầm mặc một cách đáng ngờ, tim Cố Cảnh nhất thời lạnh lẽo, giọng nói mang theo vài tia oán khí: "Cô ta thành công rồi?"
Mộc Tử Dịch nhìn anh ngây ngốc, không có phản ứng lại.
Cố Cảnh lại ngộ nhận đây là cậu đang thừa nhận, âm khí toàn thân ngay lập tức tràn ra ngoài, lại được anh áp chế trở về. Anh âm trần nói: "Tôi sẽ làm cho cô ta trả giá."
Đôi lúc chết không phải là giải thoát. Đến địa bàn của anh rồi, còn sợ anh không làm gì được sao?
Mộc Tử Dịch: "Khụ, kỳ thực cô ta không có thành công."
Sắc mặt Cố Cảnh vẫn âm trầm, chỉ cho rằng cậu muốn giữ thể diện nên mới nói vậy.
Mộc Tử Dịch chỉ tay lên trời thề thốt: "Thật sự không có, nếu không tôi đã bạo phát mà xé cô ta ngay tại chỗ rồi! Không nói giỡn, sự trong sạch của tôi chỉ cho ngũ chỉ cô nương!"
Còn có ngũ chỉ cô nương nào nữa.... Cố Cảnh cắn chặt răng, nghẹn họng: "Ngũ chỉ cô nương là người nào?"
Mộc Tử Dịch lúc này mới nhớ tới, người anh em trước mặt cậu có biệt hiệu là "Cố lão tiên sinh", là một lão cán bộ.
Cậu giơ tay phải lên một cách vô tội, vẫy vẫy.
"Chính là nó, tay thuận của tôi."
Cố Cảnh: "....." Hóa ra đây là ngũ chỉ cô nương sao?
Anh ngại ngùng quay đầu lại, cầm cái vô lăng tàn phế nói: "Tay thuận của tôi cũng là tay phải."
"Ha, anh cũng độc thân ha!" Mộc Tử Dịch hưng phấn mà không rõ vì sao, còn nghiêng người về phía trước vỗ vỗ vai Cố Cảnh: "Duyên phận mà, chúng ta một xe toàn là cẩu độc thân!"
Mèo mập nhỏ giơ móng kháng nghị: "Meo~" Người ta là mèo! Người ta còn là con nít!
Cố Cảnh im lặng, anh chỉ là sợ không khí lúng túng, cho nên mới đơn thuần nói anh cũng quen dùng tay phải thôi!
Còn chưa đợi Mộc Tử Dịch tiếp tục biểu đạt sự vui mừng không hiểu từ đâu tới của cậu, điện thoại cậu đã kêu lên. Nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ "Lý Tùng Tử", cậu vui vẻ nhận điện thoại.
"Alo, sao đấy?"
Bên kia điện thoại truyền đến một trận gào rú: "Tôi mới nhớ ra, Cố tiên sinh không phải là âm sai ở thành phố C sao? Anh ấy làm sao lại chạy tới thành phố B rồi, còn chạy đến nhà hàng đón cậu! Mộc Tử Dịch, nói thật đi, cậu có phải đã lừa được người ta đến tay rồi hay không?"
"Lừa ông nội cậu!" Mộc Tử Dịch cười nói, "Không nói chuyện đàng hoàng thì thôi, tôi cúp đây."
"Đừng, ý ý ý của tôi là, hai người đã nước chảy thành sông, ở bên nhau rồi?"
Mộc Tử Dịch nhìn Cố Cảnh, có chút vui mừng vì hôm nay điện thoại không có mở loa ngoài. Cậu điều chỉnh âm lượng, làm cho âm thanh phía bên kia chỉ mình cậu có thể nghe được, lúc này mới nói: "Không có, nhưng mà chúng tôi....ở chung."
Hai chữ cuối cùng kia nói đến cực kỳ nhỏ, dường như không nghe được. Nhưng bởi vì nói vào điện thoại, Lý Tùng Tử vẫn nghe thấy.
Hắn kinh ngạc: "Cậu nói cái gì! Hai người...."
Mộc Tử Dịch nhanh tay nhanh mắt cúp điện thoại, trong lòng âm thầm sung sướng.
Điều cậu không biết chính là Cố Cảnh kỳ thực đã nghe thấy lời cậu nói với Lý Tùng Tử. Chỉ là anh xem như hai người đang nói đùa như thường ngày. Mặc dù vậy anh vẫn đau đáu, nghĩ nếu chuyện đó là thật thì.....
Mèo mập nhỏ tự nhận mình vẫn còn là con nít lần này kiên quyết không tham gia vào mấy cái chuyện hư hỏng của người lớn, nó tự cầm lấy đuôi mình chơi. Hai người một mèo cứ như vậy mà ôm ý nghĩ riêng của mình, về đến cửa sau tiệm bánh bao.
Chỗ này cũng không có nhà nào khác, đường lại rộng, xe cũng hiếm thấy. Cố Cảnh dừng xe ở ngoài cửa sân, chuẩn bị ngày mai cho người đến xử lý.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối, tiệm bánh bao Âm Dương đã mở cửa.