*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng vô cùng cao hứng, Trần thúc liền lên weibo, lại post một cái status ai chuyển phát sẽ được nhận thưởng, cùng với cái lần trước y chang.
Mà Cố Cảnh lúc này, đang kéo vali, lưu lạc đầu đường --- Anh nhớ Mộc Tử Dịch có nói lần này cậu ấy ra ngoài chủ yếu là đi du lịch, không có mục đích cụ thể. Do đó, anh không biết địa chỉ của đối phương. Bây giờ đã trễ rồi, cũng không tiện gọi điện, sẽ ảnh hưởng cậu ấy nghỉ ngơi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Cảnh quyết định về địa phủ nghỉ một đêm, ngày mai lại đi tìm Mộc Tử Dịch. Anh kéo vali tới một góc, thân hình lóe lên, biến mất ở đầu đường.
Phía bên kia, Mộc Tử Dịch cũng không tiếp tục đi chơi mà quay về tiệm bánh bao.
Một màn ban ngày kia làm cậu không còn tâm trạng nào đi chơi. Còn không bằng về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, chơi game rồi ngủ, cũng không khác đi du lịch là mấy.
Về đến cửa tiệm, đã là rạng sáng. Thông đạo của địa phủ và tiệm bánh bao đã mở, lúc này trong tiệm ngập tràn tiếng nói của quỷ hồn, vô cùng náo nhiệt. Lúc Mộc Tử Dịch tiến vào, còn gặp không ít quỷ hồn. Nếu quen thì lên tiếng chào hỏi, không quen thì chỉ gật đầu.
Kỳ Liên Sinh thấy cậu, kinh ngạc nói: "Ngài không phải để lại thư nói ra ngoài chơi sao?"
Mộc Tử Dịch mặt không biểu tình: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy đãi ngộ của anh có hơi cao, hay là tôi điều chỉnh giúp anh một chút, như thế nào?"
Kỳ Liền Sinh trực tiếp lấy tay tạo thành hình chữ X đặt lên môi, quyết tâm không nhiều lời nữa.
Mộc Tử Dịch về phòng cất hành lý, quản trướng tiên sinh sờ đầu nhìn về hướng cậu rời đi, "chậc chậc" hai tiếng nói: "Tiểu lão bản hôm nay tâm tình không tốt ah!"
"Đều đã đổi ý quay lại, khẳng định trên đường có chuyện gì đó." Tăng Học Hữu cầm khay đứng bên cạnh nói: "Hay là tôi nói này, tiệm chúng ta thêm chút cafe hay đồ ngọt gì đó. Như vậy lúc tiểu lão bản tâm tình không tốt còn có thể ăn một chút, hòa hoãn tâm trạng."
"Tôi cảm thấy hay là làm thêm chút bánh đường* đi, lúc tôi còn sống ở thành Tây có một tiệm làm bánh đường tên là Nhất Tuyệt, ăn xong tuyệt đối tâm tình trở nên tốt hơn......"
*Bánh đường: Nguyên văn là 酥糖(Sū táng), là đồ ăn vặt truyền thống của TQ, nguyên liệu gồm các loại hạt, ngũ cốc, bột mì, đường mạch nha, hoa quế. Hình dạng thường dài như miếng bài mạt chược hoặc cắt miếng vuông, có vị ngọt, lúc ăn sẽ thấy giòn rụm. (Thật ra tôi thấy nó giống một loại bánh/kẹo gì của VN nhưng không nhớ tên)
................
Tiệm bánh bao Âm Dương phi thường náo nhiệt, mà con đường nhỏ cách một bức tường lại hiu quạnh đến đáng sợ.
Trên lối đi yên tĩnh đến mức như không khí cũng đình trệ, bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân gấp gáp không có quy luật. Một nữ sinh mặc quần áo thời trang mùa hè vội vã vùi đầu chạy về phía trước, trên dung nhan xinh đẹp tràn đầy lo sợ bất an, thỉnh thoàng còn quay đầu về phía sau nhìn con đường hoang vắng.
Một trận gió lạnh thổi tới, lông tóc sau gáy cô liền dựng đứng, thần tình trên mặt vô cùng khủng hoảng.
Đến rồi, thứ đó, đuổi kịp rồi!
"Bộp.....bộp........." Tiếng bước chân có quy luật, không phải của cô đang vang lên ở phía sau, càng ngày càng gần...........
Cô gái nghẹn ngào một tiếng, bất lực mà nhìn xung quanh. Không có người, vẫn là không có ai!
Cảm giác lạnh lẽo phía sau ngày càng gần, cô thậm chí còn có thể cảm giác được một bàn tay lạnh như đá, đã phủ lên cánh tay cô......
Cô hét lên một tiếng, liều mạng lao nhanh về phía trước.
Hàn ý phía sau như cái bóng mà đi theo, lại phảng phất như đang đùa một đứa trẻ, như gần như xa. Cô không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể dốc hết sức mà chạy.
Trong lúc chạy, cô vô tình nhìn thấy một mảnh sân, còn có cửa gỗ không lớn lắm.
Trong mắt cô gái nhất thời dấy lên tia hy vọng, như không thiết sống mà chạy về phía cánh cửa, sau đó không chút do dự đẩy mở.
Đối với cô mà nói, không cần biết sau khi đẩy cửa ra gặp phải chuyện gì, đều không thể tệ hơn so với thứ bên ngoài!
Thứ phía sau lần này lại không có theo qua, như thể bị cửa gỗ của sân chặn ở ngoài, không vào được. Điều này làm trong lòng cô gái ít nhiều được an ủi, cô gập người, thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy rất nhiều người mặc trang phục không giống nhau.
Người phụ nữ mang mũ đội* thời nhà Thanh, cô gái mặc sườn xám, người đàn ông mặc trường bào, còn có người mặc khôi giáp....
*là cái mà trong phim cung đấu các phi tần hay đội trên đầu í.
Những người này, có già có trẻ, có cổ trang cũng có đồ dân quốc hoặc cận đại, đang tụm năm tụm ba ngồi trước bàn vuông. Trên bàn bày đồ ăn đủ loại, đa số là những lồng bánh bao.
Cô không khỏi lúng túng: "Này là, đang chơi cosplay sao?"