Tiêm Bạch Thâm Uyên

Chương 22: Tội lỗi và hình phạt




Ánh mắt bọn họ va chạm nhau trong tầng hầm ngập tràn vị máu tanh cùng khí vị hoang dâm, cả hai vẫn duy trì sự cân đối vi diệu. Trong nháy mắt, Mike dường như cảm giác nhìn thấy nơi thẳm sâu trong Allen, nhưng y không khẳng định, thời gian bọn họ ở cạnh nhau thật sự không đủ dài.

Nhưng sát thủ trẻ tuổi này bỗng nhiên mang đến ảo giác khó hiểu.

_____

“Father, con phạm tội rồi.”

“Con đã phạm tội gì, con trai của ta.”

Hắn nghe thấy giọng cha xứ truyền từ bên kia phòng sám hối, hắn cúi gầm mặt, giọng nói cũng trầm xuống theo: “Con giết người.”

“Con giết người?”

“Đúng vậy, con giết người.” Hắn bình tĩnh nói: “Một người luôn bên con từ lúc sinh ra đến nay.”

“Con tại sao muốn giết hắn?”

“Bởi vì con không cần hắn nữa, cho nên con tiễn hắn đến bên Chúa, nghe nói nơi đó là một nơi tuyệt vời.”

“Vậy bản thân con thì sao?”

“Con không biết, nhưng con biết con không thể đến nơi đó cùng hắn, bởi vì sau này con còn sẽ giết rất nhiều người.”

“Con trai của ta, đừng để bị mê hoặc, đừng nghĩ chuyện hủy hoại, Chúa sẽ phù hộ con…”

Hắn ngắt lời cha xứ: “Cha, con có thể hỏi người một câu được không?”

Allen đột ngột ngẩng đầu. Cảm giác nhễ nhại bừng tỉnh từ trong ác mộng, toàn thân đều bao trùm hàn ý lạnh buốt. Trời đã sáng, có tiếng chim hót buổi tinh mơ, gần đây có lẽ có một khu rừng.

Hắn quan sát xung quanh.

Trên mặt đất khắp nơi đều là dịch thể bạch trọc vương vãi, khiến hắn nhớ lại chuyện tối qua.

Hắn bộ lộng chính mình đạt tới cao trào, tất cả đều thu vào trong mắt Andrew, nhưng hắn cũng không quan tâm.

Toàn thân xích lõa ở trước mặt nam nhân cũng không phải lần đầu, thậm chí cái chuyện tự an ủi này, chỉ cần công việc yêu cầu, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể làm, không từ thủ đoạn là bài học bắt buộc để trở thành sát thủ.

Allen quay đầu, đây là lần đầu tiên hắn đạt được tự do hành động khi đến nơi này.

Bước tới bên người Mike, y co mình im lìm nằm trong góc, nơi bị trói nổi lên sắc bầm tím, gậy xoa bóp vẫn cắm giữa hai chân bị trói chặt của y đã ngừng hoạt động, Allen cảm thấy y mất đi ý thức như vậy không phải chuyện tốt chút nào.

Hắn lập tức cởi trói hai chân, tháo dây da quấn giữa thắt lưng, nhưng đối với dương cụ bằng pin cắm trong hậu huyệt, Allen lại không dám lập tức rút ra. Mike bị thứ kia giày vò nguyên cả đêm, Allen không biết cứ vậy rút ra sẽ gây thương tổn gì với trực tràng của y.

Hắn cẩn thận đặt Mike nằm ngửa, tách hai chân y chầm chậm rút thứ to lớn kia ra ngoài.

“Gắng chịu một chút, cảnh quan tiên sinh, ta đang cứu ngươi, trước đây ta cũng từng cứu một cảnh quan khác, hắn là đồng nghiệp của ngươi sao?”

Allen một bên tự lẩm bẩm một bên dò xét cảm giác, gậy xoa bóp không bám vào tràng bích, khiến hắn thở phào một hơi, cảm thấy mình có thể khỏi phải nhìn tình cảnh trực tràng dính màng máu chảy đầm đìa cũng vì thế mà thầm mừng trong lòng, trải qua một phen nỗ lực, Allen rốt cuộc rút thứ đáng sợ kia ra khỏi cơ thể Mike, khi quy đầu kéo theo tơ máu ra khỏi hậu huyệt, âm thanh rên rỉ yếu ớt bật ra cổ họng Mike.

Allen đem vật thể ghê tởm kia vứt vào trong góc đằng xa, nhưng còng tay sau lưng Mike lại không thể mở được.

Hắn vỗ nhẹ gò má mất đi huyết sắc của y: “Tỉnh lại nào, để ta xác định ngươi không sao, dù ta chẳng ngại ở bên cạnh một cỗ thi thể, nhưng mà nếu bốc mùi thối rữa vẫn sẽ rất phiền não đấy.”

Dưới lay gọi của hắn Mike chầm chậm mở mắt, nhưng ý thức vừa khôi phục, đau đớn tê tâm liệt phế từ hạ thân truyền đến trung khu đại não cũng theo đó ập tới, Mike cũng không nói gì được, khoảng thời gian khá dài y chỉ thể nhíu chặt mày, không ngừng chống cự đau đớn dữ dội kia.

“Đừng làm loạn.”

Allen đứng dậy, đi đến bên cửa đập bộ đàm một cái, khiến nó phát ra tạp âm chói tai.

“Chào buổi sáng, Andrew Keith tiên sinh, bữa sáng của ta vẫn chưa mang tới sao?”

Chúa làm chứng, hắn sắp đói xỉu rồi.

Qua một hồi, giọng Andrew mới truyền từ bộ đàm tới.

“Ngươi thức dậy thật đúng lúc, Johnny vừa mua đồ ăn sáng về, ngươi phải biết muốn hắn nửa đêm xuống giường đến thị trấn gần đây mua thức ăn nhanh, khiến hắn rất oán trách, chẳng qua để thỏa mãn ngươi, ta không ngại đánh đổi mọi giá.” Giọng Andrew trầm thấp nói: “Thức ăn sẽ nhanh được đưa tới.”

“Ta còn muốn một tuýp thuốc mỡ kháng sinh.”

“Để làm gì?”

“Thu thập tàn cục cho ngươi, quý ngài à, ngươi tốt nhất nên đáp ứng ta, nếu không điều kiện trao đổi của chúng ta lập tức hủy bỏ.”

“Yêu cầu của ngươi càng lúc càng nhiều, đây không phải điều tốt.” Andrew biết hắn đưa ra yêu cầu này là vì Mike, bất quá gã suy nghĩ, thứ kia cho dù đưa vào tay Allen cũng sẽ không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào, hơn nữa gã cũng không muốn Mike chết lúc này: “Một tuýp thuốc mỡ Chloramphenicol, lát nữa —— sẽ mang đến.”

Gã tắt bộ đàm tức giận lên lầu tìm hộp thuốc.

Một lúc sau, Allen từ trên cửa sổ nhỏ hẹp cao cao phía trên nhận được vật phẩm của hắn.

Hamburger quả nhiên vẫn còn nóng, cà phê đá STARBUCKS tuy đựng trong cốc giấy, nhưng không ảnh hưởng đến mùi vị của nó.

Allen cắn một ngụm hamburger, cảm giác dạ dày mình đang hoan hỉ đón nhận sự lấp đầy của thức ăn, nhưng hắn chỉ cắn một ngụm lập tức bắt đầu lục lọi túi nhựa, mò ra dược phẩm và thuốc cầm máu bên trong.

Thuốc cầm máu dạng bột đựng trong bình nhựa, Andrew ít nhất còn có lòng tốt cung cấp vải gạc và bông gòn, xem ra gã rất rõ hậu quả những việc mình gây ra. Allen dùng vải gạc quấn tròn trên ngón tay, tách hai đùi Mike dùng ngón tay vói vào trong hậu huyệt.

“Đừng chạm vào đó!” Mike hô lớn.

“Rất khó, ta không muốn ngươi giống như phụ nữ bên dưới chảy máu ở trước mặt ta, sẽ ảnh hưởng khẩu vị của ta.”

Khuôn mặt trắng bệch của Mike nháy mắt đỏ lựng, y gần như không chút suy nghĩ buột miệng thốt: “Shit!”

“Mắng rất hay, ta đang muốn mắng như thế, rất sướng tai.” Ngón tay Allen nhanh chóng lau khô vết máu bám vào hậu môn và ruột y, hắn cảm giác tình hình bên trong vẫn chưa đến mức tồi tệ.

Xúc cảm bông gòn cùng vải gạc khiến Mike cảm giác một trận tê dại trước nay chưa từng có, y ra sức hút khí, cảm nhận trong đầu một mảnh trống rỗng, kích thích không ngừng từ hậu huyệt truyền đến thậm chí còn mãnh liệt hơn cả khi bị Andrew chà đạp.

Thuốc cầm máu bôi loạn trong vết thương nhanh chóng kiềm hãm lượng máu chảy, phần bị xé rách không còn chảy máu nữa, Allen bắt đầu bôi thuốc mỡ kháng sinh vào trong.

Thuốc mỡ lạnh lẽo sản sinh xúc cảm kỳ lạ, nương theo vận động ngón tay của Allen, hô hấp Mike bắt đầu trở nên hỗn loạn.

“Đừng chạm vào đó nữa.” Y cảm nhận một cảm giác chán ghét khó lòng chịu đựng hơn cả khi bị cường bạo, khiến ý chí của y hoàn toàn tiêu tan, trên đời này không có chuyện nào khó thể chấp nhận hơn chuyện này nữa, nhưng mọi việc lại không ngừng rơi xuống người y, khiến y nghi ngờ có thể tiếp tục chịu đựng nổi không.

“Ta đã nói cố chịu chút, đây là tốt cho ngươi, cũng cho chúng ta, nếu muốn thoát khỏi khống chế của hai tên kia, ta không mong người hợp tác với ta lúc nào cũng cần ta săn sóc, nếu ngươi là nam nhân, thì cố chịu cho ta.”

Mike nhất thời nghẹn họng, y không chỉ nhận cứu giúp của một sát thủ chuyên nghiệp giết người không gớm tay, dùng thuốc mỡ không ngừng ma sát bộ vị tư mật của mình, hơn nữa còn bị hắn hung hăng giáo huấn một trận, tuy rằng cảm thấy như bị sỉ nhục, nhưng đồng thời lại dấy lên ý chí chiến đấu.

“Cho dù ngươi nói thế nào, cũng không xóa bỏ lệnh truy nã ngươi được.”

“Rất tốt, ta thích chơi trò đuổi bắt với cảnh sát, đợi chúng ta thoát khỏi đây tìm một nơi đơn đấu, dùng súng ổ xoay, bên trong chỉ bỏ một viên đạn.”

“… Chĩa vào đối phương nổ một phát súng, hay là bắn năm phát vào chính mình?”

“Trên lý thuyết ta khá thích vế sau.”

Allen thoa thuốc cho y xong, lúc rút ngón tay mình ra hậu huyệt Mike, hắn cảm giác địa phương kia co thắt, vì vậy phát biểu một câu rất không phù hợp với tình cảnh.

“Ngươi sẽ nhanh chóng khỏe thôi, vì ta cảm thấy chỗ đó vẫn tràn đầy sức sống.”

Mike nhấc chân dùng sức đá vào đầu hắn, chân y căn bản đã rã rời, Allen gần như không phí chút sức chặn lại.

“Nghỉ ngơi cho tốt, tốt nhất dùng đôi chân hữu lực này giẫm gãy cái cổ của tên Andrew Keith biến thái kia.”

“Ta đảm bảo cổ ngươi sẽ gãy trước hắn.”

“Được thôi, nhưng phải đợi sau khi ngươi ra ngoài, bây giờ ngươi chẳng lẽ không cần một người hầu hết lòng chăm sóc ngươi sao?” Allen hài hước trêu đùa: “Ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh, Allen Scott, sát thủ vĩ đại nhất trong lịch sử phục vụ cho ngươi, cảnh quan tiên sinh, ta chỉ là không muốn một mình quá cô đơn, cho nên xin ngươi tạm thời đừng giết ta, cũng đừng tự sát.”

Trút viên thuốc hạ sốt từ trong bình ra, chợt nhớ quên hỏi Andrew cần có nước, nhét viên thuốc vào miệng Mike, đồng thời gỡ nắp đậy cốc giấy đưa đến bên miệng y: “Dùng cà phê thay tạm đi, ta luôn nghe theo lời bác sĩ, nhưng hiện tại điều kiện có hạn.”

Cà phê lạnh trôi qua cổ họng khô khốc rót xuống dưới, thuốc viên trộn lẫn chất lỏng mùi vị nồng đậm nháy mắt trôi tuột xuống dạ dày y. Mike cảm giác dạ dày quặn thắt ghê gớm, rụt người chống đỡ cơn đau quằn quại do dịch chua càn quấy khắp cái bụng rỗng tuếch, Allen gặm một miếng hamburger liếc nhìn y: “Ta chút nữa quên mất, ngươi bây giờ cần canh nóng.”

Đặt cốc giấy trong tay xuống bắt đầu lục lòi tìm muỗng trong túi nhựa, muỗng cũng bằng nhựa, trừ uống canh cũng không thể làm gì khác.

“Hắn ở trong trại tù binh học được không ít đâu.”

Allen làu bàu một câu, trong bát giấy là canh rau cải nồng đậm, hắn múc một muỗng thử qua, không ngờ vô cùng ngon lành.

“Xem ra biến thái cũng có ưu điểm của hắn.”

Allen đưa muỗng đến bên miệng Mike, trước đó, khi Andrew Keith đút y thế này, Mike cảm thấy nhục nhã mà tránh né, nhưng Allen không quan tâm hành động của y khiến y cảm giác nhẹ nhõm.

“Ngươi biết không? Cảnh quan, ta mạo hiểm rất lớn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói kẻ khác, ngay cả người đại diện của ta nhất định cũng sẽ cười đến đứt cả ruột.”

Hắn nhướn mày: “Nhắc đến tên kia, lần này mọi thứ đều do hắn ban cho, nếu không phải hắn, ta bây giờ đang vui vẻ nghỉ phép bên bờ biển Bentota, bikini cùng những cô nàng gợi cảm, bãi biển vàng rực cùng phòng nghỉ tổng thống…”

“Thế sao ngươi lại bỏ dở sinh hoạt phóng túng trên bãi biển thiên đường đến giết Andrew Keith?”

“Tại sao?”

Allen cảm thấy câu này thật dư thừa đáp: “Một đơn hàng nhỏ, ta cho rằng dễ dàng kết thúc, nếu ngươi không nhảy ra cản trở.”

“Cản trở? Không sai, ta cũng muốn nói nếu ngươi không nhúng tay vào, Andrew Keith giờ đang ở trong tù đợi thụ thẩm rồi, hắn cả đời cũng không thể ra khỏi nơi đó.”

“Ngươi nghĩ nhà tù chính phủ rất sạch sẽ sao? Chỉ cần hắn không chết, ở trong tù cũng có thể làm ác, suy nghĩ của ngươi lạc hậu rồi, Mike Elvis cảnh quan, thế giới này ngập tràn bạo lực, chính nghĩa thường chỉ hại người, cách thức hữu hiệu nhất là trực tiếp tiễn hắn xuống địa ngục xám hối.”

Mike im lặng không nói, trong đôi mắt lộ rõ sắc thái đối lập, nhưng y không biểu hiện bất luận phản đối nào, canh Allen đưa qua vẫn một ngụm một ngụm nuốt xuống.

“Nếu lúc đó ta không ở đó.” Ánh mắt Mike dừng lại trên muỗng nhựa đong đầy nước canh, chợt hỏi: “Nếu ta không ở đó, ngươi sẽ làm gì?”

“Ta định bắn ba phát súng vào đầu hắn, sau đó đập nát bên dưới hắn, rất nhân đạo, hơn nữa bảo vệ môi trường, sau cùng lột sạch quần áo hắn viết lên ngực.”

“Viết cái gì?”

“Thông thường thôi, viết ‘lie in state’!”

“Ngươi tưởng rằng bản thân là hiệp sĩ dũng cảm thay trời hành đạo?”

“Không, ta trước giờ không nghĩ vậy.”

Tay Allen bỗng khựng lại, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Mike: “Ta luôn rất rõ mình là một sát thủ, không có khái niệm đạo đức, không có ranh giới thiện ác, ngoại trừ giết người, sinh mệnh ta không còn gì khác.”

Ánh mắt bọn họ va chạm nhau trong tầng hầm ngập tràn vị máu tanh cùng khí vị hoang dâm, cả hai vẫn duy trì sự cân đối vi diệu. Trong nháy mắt, Mike dường như cảm giác nhìn thấy nơi thẳm sâu trong Allen, nhưng y không khẳng định, thời gian bọn họ ở cạnh nhau thật sự không đủ dài.

Nhưng sát thủ trẻ tuổi này bỗng nhiên mang đến ảo giác khó hiểu.

Đó là một loại cảm giác tuôn trào từ trong nghề nghiệp của hắn, một loại cảm giác cam lòng sa ngã, một loại cảm giác tiếp cận hiểm nguy, cảm giác hư vô cùng sức sống kinh người hòa lẫn vào nhau.

Allen tĩnh lặng nhìn y, trong mắt đã vuột mất hình ảnh chân thực phía trước, hãm vào ngược dòng rối ren phức tạp.

“Con muốn hỏi điều gì? Con trai của ta.”

Hắn dùng thanh âm khác thường chất vấn: “Xin Chúa cho con biết, làm sao mới có thể quên đi mọi thứ?”

Cha xứ trầm mặc một hồi, ông đáp: “Thời gian, dùng thời gian xóa nhòa ký ức.”

“Không có thứ nào thời gian không thể xóa bỏ sao?”

“Không có.”

“Vậy vết thương thì sao?”

“Sẽ khép miệng.”

“Nước mắt?”

“Sẽ khô.”

“Tội nghiệt của con?”