Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 5: Sát thủ A




Số 1039 nhà Taylor nằm gần bến tàu, trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu tạp nham, nhưng trên thực tế nó nằm trong khu quy hoạch dân cư, cả khu vực khoảng chừng một dặm Anh, chính phủ gọi nó là khu dân cư Emerson House, còn dân địa phương thì hay gọi nó là nhà Taylor.

Tại sao lại gọi là nhà Taylor, đã không ai có thể trả lời được câu hỏi này, khu dân cư Emerson House có lịch sử gần trăm năm, đường xá và chung cư xuống cấp đang chứng minh tuổi già và bất lực của nó. Lúc này đây bầu trời vẫn âm u, không khí phảng phất hơi mặn của biển, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng máy nổ và tiếng máy móc bến tàu.

Đi dọc theo những trụ sắt đã loang lổ vết rỉ sắt bước về phía trước, dây thừng thô to nối liền với những trụ sắt này, mặc dù anh không phải ngồi thuyền rời khỏi đây, nhưng bến tàu vẫn luôn chứa ám hiệu.

Cả tối lẫn sáng anh đều rất tỉ mỉ đọc hết hồ sơ Luppy giao cho, trước khi tiêu hủy chúng, phải luôn ghi nhớ đặc điểm của từng người. Mike hiểu vì sao Luppy liên tiếp ba ngày không ngủ — có nhiều chuyện cần làm, thời gian cũng không đủ, bởi vậy khi Luppy rốt cuộc có thể thiêu rụi thứ nằm trong tập hồ sơ bằng giấy dai kia, mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Lại một buổi sáng sớm, Mike đứng giữa quảng trường vắng lặng, chờ người tiếp đón Luppy sắp xếp đến.

4:55

Một chiếc xe màu xám có rèm che đậu trên con đường dài đối diện cửa cảng, người đàn ông mặc áo jacket lông lạc đà màu xám bước xuống xe, đứng vào trong bóng râm cần cẩu, đưa mắt quan sát hai bên, hai tay đun vào trong túi áo, kế đó băng qua đường đi tới chỗ Mike.

Gương mặt gã giống như cả ngày không ra ánh nắng, làn da trắng bệch, hốc mắt có phần thâm đen bởi bóng của mái tóc. Gã đi đến trước mặt Mike:

“Xe của Jones.”

Đây là ám hiệu giao ước, Mike nói:

“Cậu đến sớm năm phút.”

“Ồ.”

Gã cũng không cảm thấy hứng thú với câu này. Bọn họ cùng đi lại chiếc xe màu xám có rèm che kia, hai đầu đường không nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ có đèn chỉ thỉ an toàn trên các cần cẩu nhấp nháy lúc bật lúc tắt. Mike đến gần chiếc xe kia, liếc nhìn vị trí bên cạnh ghế lái, chợt thấy có một bóng đen, bản năng cảnh giác khiến anh lùi về phía sau cửa xe một bước, cánh tay bất chợt bị tên mặc áo jacket bắt lấy, nửa người trên đâm mạnh vào trên cửa xe. Khẩu súng ngắn Smith Wesson dí vào sau ót, Mike thừa dịp gã còn chưa kịp nổ súng, đánh bật người về sau, súng ngắn hất ngược vào mũi của tên mặc jacket, làm gã phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi.

Mike vùng khỏi, xoay người một tay bắt lấy khẩu súng, một tay tóm cổ tên kia. Trong nháy mắt tình huống đã thay đổi, bây giờ đến lượt tên mặc jacket kia bị đè lên trên cửa xe. Mike đoạt được súng lục của gã, người trên ghế lái xông ra, nhưng đón chào gã lại là tiếng súng nổ, máu tươi bắn phụt ra từ trên trán. Gã lùi về sau hai bước, bị dây thừng thô to trên trụ sắt ngáng chân, ngả người ra sau, tõm một tiếng từ bên bờ rơi xuống nước.

Mike quay đầu liếc nhìn đằng sau, một chiếc xe khác dừng ở ven đường, người đàn ông mặc áo đen nhướng người ra khỏi ghế lái, khẩu súng trong tay chĩa vào đầu tên mặc jacket. Lại thêm phát súng, người áo đen nhanh chóng rụt người vào trong xe, vẫy tay với Mike. Dòng máu nóng hổi tung tóe khắp gò má Mike, trên cửa kính chiếc xe màu xám dính đầy máu và thịt vụn, đầu của tên kia đã thành quả cầu thịt đẫm máu, giống như ma nơ canh quỳ dưới đất.

Mike lau qua gương mặt, xoay người đi đến chiếc xe đối diện. Sau khi lên xe, người áo đen ném cho anh một cái khăn mặt và túi du lịch. Người này mặc áo khoác màu đen, trên cổ đeo vòng cổ thập tự giá bằng bạc, trong kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt hết sức hiền lành, và những vết nhăn hòa nhã. Mike chú ý trên áo khoác đen dùng chỉ vàng thêu dòng chữ giáo hội Phúc Âm Motley, hắn là một cha xứ.

Lái xe, cha xứ nhìn thẳng phía trước, trên ghế ngồi bên cạnh đặt khẩu súng lục của hắn, Colt M1911A1, Mike nghĩ lại hai tiếng súng vang lên nhanh gọn dứt khoát vừa rồi, ngắm bắn của hắn không phải tầm thường, tính ổn định và lực khống chế cũng khá xuất sắc.

“Anh Jones.”

Cha xứ chỉ vào mình, mỉm cười, khó tin được hắn vừa rồi mới giết hai người.

Mike không trò chuyện với hắn, sau khi lau đi vết máu dính trên mặt, bắt đầu xem xét balo cha xứ đưa cho mình. Trong balo có một quyển hộ chiếu, một tấm bản đồ thành phố Salen Kiel, một quyển sổ hướng dẫn du lịch, một chai nước, một chiếc di dộng, một cái bật lửa, vài bộ quần áo, còn có thẻ ngân hàng và tiền mặt. Mike mở hộ chiếu, tuy rằng mọi thứ đều là giả, nhưng tấm ảnh cũ kỹ và vài trang còn trống gần như đã dùng hết khiến thứ giả lại nhìn trông như rất hàng thật. Trên hộ chiếu là tên của anh Adam Fergus, 25 tuổi, là một thanh niên yêu thích du lịch.

Sau mười phút, cha xứ dừng xe bên ngoài cửa khách sạn, con gái ông chủ ngầm hiểu ý mở cửa một căn phòng nhỏ cho anh, Mike rửa sạch máu trên người, đổi bộ quần áo. Đây là sự cố bất ngờ, bọn họ vốn không nên dừng ở đây.

Jones trong xe chờ anh, sau đó bọn họ tiếp tục lên đường.

Mike lúc tắm suy nghĩ, người trong chiếc xe màu xám kia là ai? Sắp xếp của Luppy trước nay đều không có sơ xuất, ít nhất trước kia chưa từng có. Buôn lậu tình báo xuất sắc đầu tiên phải học được cách làm sao che giấu bí mật của mình, nhân viên tình báo thông minh biết giữ bí mật vô cùng khó khăn, bởi thế để tránh cho bị đối thủ đoạt được tin tức, trước khi tạo thành bí mật sẽ tung ra một vài tin tức giả nghe thì có vẻ như rất thật. Xe của Jones đến đúng giờ, chiếc xe màu xám kia lại đến sớm hơn năm phút. Hiển nhiên, năm phút này cũng không phải là bởi vì thông tin sai lệch, mà là để tránh đụng độ Jones. Nếu Mike chậm một chút, bọn họ có thể đã đập nát đầu anh, nghênh ngang lái xe bỏ đi.

Ai đang muốn ngăn cản anh? Kết quả anh thương lượng với Luppy thậm chí chỉ là bước định hình mơ hồ, kế hoạch mà lại chẳng phải kế hoạch, nhưng đối thủ dường như đã nghe ngóng được, âm thầm theo dõi từng cử chỉ hành động của bọn họ.

Còi cảnh sát trên chiếc xe tuần tra rú vang inh ỏi chạy tới trước mặt, đến sau khi nó lướt qua mình, Mike thở hắt một hơi, bắt đầu suy nghĩ từ lúc nào mình cũng đề phòng cảnh sát như vậy. Bây giờ còn chưa thể chắc chắn có phải là đã có người báo án vụ đấu súng ở bến tàu hay không, nhưng anh và Jones đều hiểu rõ, đây là án treo vĩnh viễn, sát thủ sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào, cho dù bọn họ trở thành xác chết.

“Nhóm sát thủ đầu tiên rất yếu.”

Cha xứ đột nhiên mở miệng. Trước đó giữa bọn họ đều tỏ vẻ có chút lạnh nhạt, bây giờ Jones hết sức nhã nhặn nói với anh:

“Anh phải bảo trọng.”

“Cảm ơn.”

Mike nói, “Tôi biết rồi.”

Jones từ trong gương liếc nhìn anh: “Anh nhìn cũng không giống lắm.”

“Không giống gì cơ?”

Cha xứ mỉm cười hiền lành, nếu không phải súng của hắn vẫn luôn chạm nhẹ vào móc khóa dây an toàn trong suốt đường đi, thì hắn sẽ là một cha xứ hoàn hảo. Từ trong nụ cười hòa nhã thân thiện của hắn Mike đọc được hàm ý sâu xa của nó, anh nhìn cũng không giống một sát thủ hàng đầu, dữ nhiều lành ít, cầu Chúa phù hộ cho anh. Mike không giải thích, ‘Nhìn cũng không giống lắm’ cũng không phải là nghĩa xấu, huống hồ anh đã quen trước tiên cảnh cáo, vĩnh viễn sẽ không trở thành người nổ súng trước rồi mới suy nghĩ, cũng không muốn làm một sát thủ ‘Nhìn quen chuyện như vậy’, có thể nói, đây là chỗ khác biệt độc đáo giữa kẻ cuồng sát và sát thủ, đối với nụ cười đầy sâu xa của cha xứ Mike chỉ mỉm cười đáp lại.

Chiếc xe yên lặng băng qua thành phố, không âm nhạc, không tin tức buổi sáng, càng không có trò chuyện