Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 49: Chỉ điểm sáng suốt nhất




Nếu như họ chưa thấu hiểu việc chúng ta đem lại cho họ niềm hạnh phúc đúng đắn như toán học, thì nhiệm vụ của chúng ta là buộc họ phải hưởng hạnh phúc ấy. Tuy nhiên, trước khi phải sử dụng vũ lực, ta hãy dùng lời lẽ để thuyết phục. ── Ivanovich “Chúng tôi”.

Quý cô trẻ tuổi khoác trên mình bộ cánh ôm người, sơ mi lụa màu đỏ thẫm, áo khoác ngoài màu đen, kết hợp với chiếc váy ngắn gợi cảm, mái tóc vàng buộc gọn phía sau, gương mặt trang điểm gọn gàng, nụ cười khỏe khoắn tự tin, mỗi một chi tiết đều tôn vinh vẻ xinh đẹp và đoan trang của cô.

Bước vào trong tòa nhà, giao một vài giấy tờ cho nhân viên kiểm tra trong đại sảnh hình tròn.

Nhân viên lễ tân vóc dáng đẫy đà do tác hại của việc ngồi nhiều tại một chỗ xem qua một lượt, cuộn tròn tài liệu đặt vào trong ống đẩy bên cạnh. Sau vài phút, tài liệu từ con đường khác được trả trở về, đóng dấu. Nhân viên lễ tân trả lại những tài liệu này cho cô, chỉ vào thang máy phía sau nói: “Lầu 12.”

Cô cũng không nói cảm ơn, chỉ mỉm cười xoay người đi về phía thang máy.

Cả tòa nhà này giống như một người vận động kịch liệt, mỗi một bộ phận đều đang vận hành quá tải. Tiết tấu đi lại của mọi người đều như nhau, dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, mím môi cau mày, giống như có vô số chuyện cần phải làm, thế giới thiếu bọn họ sẽ hỗn loạn. Cô duy trì cùng một tiết tấu với đám người cuồng công việc này, trên đường không gặp phải cản trở nào.

Bước vào từ trong chiếc thang máy khác, đi lên tầng cao nhất, cảnh giới ở đây rõ ràng cao hơn.

Đó là một phòng làm việc tạm thời, các vệ sĩ của sở mật vụ tuần tra mỗi một góc cua và thang máy. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng bước chân tự tin của cô, đi thẳng về trước, băng qua ánh mắt của những vệ sĩ đặc công, đi tới ngoài cửa một căn phòng.

Sự phóng khoáng và thản nhiên của cô không khiến các vệ sĩ lập tức áp dụng hành động. Cho tới khi cô gõ cửa, vệ sĩ đứng bên ngăn cản cô lại.

“Tôi tên là Jacqueline Joy, đây là hồ sơ tổng thống cần.” Cô trình giấy tờ chứng nhận của mình, đặc công tỉ mỉ kiểm tra phân biệt thật giả. Giấy chứng nhận là giả, nhưng trạng thái của cô không hề khẩn trương. Có đôi khi thật giả không phải vấn đề đặc biệt quan trọng, quan trọng là người dùng giấy có đáng nghi hay không.

Đối phương xem một lát, lại trả giấy chứng nhận cho cô.

“Chúng tôi cần phải soát người, mong cô thông cảm.”

“Tất nhiên rồi.” Cô vô cùng phối hợp.

Một nữ vệ sĩ bước tới rà soát toàn thân, đương nhiên không phát hiện ra gì, cô vén tóc lên để đối phương kiểm tra, cô an toàn giống như trẻ nhỏ.

“Cô có thể vào trong giao giấy tờ cho ngài Louis.”

“Được.”

Vệ sĩ mở cửa cho cô, đưa tay xin mời.

Cô bước vào, Louis đang đọc một số tài liệu trước bàn làm việc.

“Ngài Louis.”

“Đặt lên bàn đi.”

“AX836.”

Louis giật mình ngẩng đầu nhìn cô. Đây là số hiệu hòm thư cá nhân bí mật của tổng thống Adams, ngoại trừ những người thân thiết với tổng thống thì không ai biết cả. Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt này, liên tưởng tới bức thư đe dọa màu xanh dương nhận được lúc trước, ánh mắt Louis trở nên thận trọng. Jacqueline Joy biết vị thư ký này sẽ nhanh chóng âm thầm ấn báo động gọi các vệ sĩ ngoài cửa xông vào, cô bình tĩnh mỉm cười: “Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý. Cũng như bức thư kia, thật ra chỉ là lời nhắc nhở thôi.”

“Cô là ai?”

“Tôi sao?” Cô nói: “Tôi là bưu kiện, ghi âm, điện thoại, cái nào cũng được, tôi chỉ nhận được ủy thác của người khác tới đưa thư cho tổng thống.”

“Thư gì?”

“Anh có thể thay tổng thống lắng nghe lời nhắn cá nhân của ông ấy sao?”

“Tất cả thư từ và điện thoại cá nhân của tổng thống đều do tôi xem qua trước hoặc nghe trước.”

“Tổng thống thật sự chẳng có niềm vui gì cả. Vậy thì xin hãy nhắn lại với tổng thống Adams.”

Nụ cười của cô biến mất, thay bằng thái độ xem thường lạnh nhạt nói: “Ngài tổng thống, có lẽ ông sẽ không đích thân nghe được những lời tôi nói với ông, có điều mong là ông có thể coi nó là thật, mặc dù nghe có vẻ như chỉ là một trò đùa, nhưng sau khi trải qua cảnh tượng kinh hoàng của buổi phát biểu ngày hôm qua, có lẽ ông sẽ nghiêm túc suy nghĩ tình huống trước mắt. Có một sát thủ, hắn có thể đến nay vẫn chưa bị bắt, vẫn còn đang ở bên cạnh ông, tôi không hiểu rõ về hắn, bởi vậy mời một người từng có thời gian gắn bó với hắn để giới thiệu với ông.”

Giọng điệu của cô thay đổi, trở nên vô cùng bình tĩnh, như một người thanh niên nhớ lại quá khứ: “Hắn cũng là trẻ mồ côi như tôi, chúng tôi từng cùng nhau sinh sống trong một đại gia tộc được khoảng thời gian, sau đó hắn bỏ đi dưới sự sắp xếp của cha, để chấp hành nhiệm vụ, hắn chuẩn bị một thời gian rất dài. Tạo ra lý lịch giả vô cùng hoàn hảo, ở bộ phận bí mật của chính phủ tiến hành huấn luyện 28 tháng, tốt nghiệp với thành tích ưu tú, trở thành một đặc công của sở mật vụ.”

Louis kinh ngạc há hốc mồm, không thể tin được những lời vừa nghe. Cô cũng không quan tâm phản ứng của anh, nói tiếp: “Lúc hắn ở gia tộc hắn tên là Đầu Ruồi, để phối hợp tính chân thật của lý lịch, diện mạo của hắn lúc bỏ đi có thay đổi rất lớn.”

Cô dừng lại, vẫn là thái bộ khinh thường lạnh nhạt ấy: “Ngài tổng thống, hi vọng ông có thể hiểu được, cũng hi vọng cái loa của ông có thể không bỏ sót chữ nào truyền đạt lại nguyên văn cho ông. Sát thủ ở ngay bên cạnh ông, chính là một đặc công tài giỏi nào đó của sở mật vụ. Hắn có thể là đặc công A vô duyên vô cớ nổ súng, có thể là đặc công B nổ súng hạ gục đối phương, có thể là đặc công C bảo vệ ông rút lui, thậm chí là đặc công D không có mặt ở hiện trường, cho nên tiếp theo nên thanh lọc bộ máy rồi. Một tháng trước, khi mà cục tình báo ông luôn lấy làm tự hào trong tình huống không hay biết gì, một kế hoạch ám sát đã lặng lẽ thành hình, đó không chỉ là hành động ám sát nhằm vào cá nhân tổng thống, cũng là hành động nhằm vào chủ nghĩa khủng bố quốc tế mà ông vô cùng căm thù. Cuối cùng sẽ cho ra kết quả gì, có lẽ là trong bài diễn văn mấy năm sau của người kế nhiệm ông sẽ đau thương nhắc tới tên của ông, nhớ lại chiến công của ông cũng vui mừng thông báo với quốc dân, thủ lĩnh phần tử khủng bố nhiều lần lập kế hoạch tấn công khủng bố đã bị hạ gục, nước Mỹ đã cứu vớt dân chúng Galway ra khỏi chiến hỏa bất hạnh triền miên lâu nay, để bọn họ có được tự do, tôn nghiêm và cuộc sống hạnh phúc. Ngoại trừ tiếc nuối ông không thể tận mắt chứng kiến, mọi việc dường như là một kết cục tốt nhất. Ngài tổng thống, ông là quân vua trong bàn cờ này, từ lúc bắt đầu lại bị xem như quân tốt rồi.”

Louis gần như không thở nổi: “Là ai kêu cô tới?”

“Khách hàng của tôi.” Cô trở lại là mình: “Lời vừa rồi tôi chỉ thể nói một lần, ngài thư ký, anh có thể ở bên cạnh tổng thống xử lý hồ sơ cho ông ấy, nhất định sẽ có trí nhớ hơn người thường, tin rằng anh sẽ rành mạch truyền đạt những tin tức này cho tổng thống.”

“Cô muốn ra về dễ vậy sao?”

Cô nói: “Tôi chỉ là cái loa, nếu anh muốn bắt tôi lại, tại sao không bảo tổng thống cắt đứt mọi thông tin của cả nước Mỹ đi?”

“Đáng tiếc cô không phải internet, cũng không phải là điện thoại.”

“Đúng thế.” Cô mỉm cười nói: “Internet và điện thoại không thể cứu nổi tổng thống.”

Louis còn muốn nói thêm, cửa phòng bên trong đã mở ra. Tổng thống Adams xuất hiện ở trong cửa, nói: “Để cô ấy đi đi.”

“Nhưng mà, tổng thống.”

Adams nhìn anh: “Cậu không phải thường nói đó sao? Sở mật vụ sẽ xử lý.”

“Bây giờ sở mật vụ cũng không còn đáng tin cậy nữa.”

“Nói như vậy cậu vẫn tin tưởng lời của cô ấy.” Adams nhìn cô gái nói: “Quý cô, cô có thể đi rồi.”

“Cảm ơn.” Cô nói: “Chút nữa thì quên mất, khách hàng của tôi còn có một câu muốn chuyển tới ngài.”

“Mời nói.”

“Anh ta nói chính trị là chuyện phức tạp nhất, cho dù bề ngoài nhìn như không có gì, sau lưng nhất định đủ mọi thế lực đang thúc đẩy, vĩnh viễn xảy ra xung đột chính thức chỉ là một vài quân cờ không rõ chân tướng. Nước Mỹ tham gia vào nội chiến của Galway, ngoại trừ chính nghĩa, còn có rất nhiều nhân tố nội tại và ngoại tại đang tác động với nhau, có lẽ về mặt sách lược thì ông đúng, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

Cô mỉm cười nói: “Tôi không biết, anh ta nói tới đó thì ngủ mất rồi. Tạm biệt, tổng thống, mong ngài giữ gìn sức khỏe vì tất cả công dân nước Mỹ.”

“Thật sự không cần điều tra cô ấy sao, tổng thống?”

Louis vẫn còn để tâm cô gái thần bí dễ dàng vượt qua muôn trùng kiểm soát đi tới trước mặt mình, dùng đủ thái độ để nói chuyện với mình. Dựa theo thói quen thường ngày của anh, nhất định sẽ báo cáo tất cả mọi chi tiết cho người phụ trách của sở mật vụ, để bọn họ tiến hành điều tra cô gái kia. Trải qua điều tra của sở mật vụ, cho dù là nhân vật thần bí nào cũng đều không thể thần bí nổi nữa. Nhưng mà lần này, tổng thống Adams trực tiếp cấm anh làm vậy.

“Theo như những gì cô ấy nói, cô ấy không có ác ý, hơn nữa ngược lại, tôi cảm nhận được thiện ý của bọn họ.” Adams nói: “Đối với thiện ý của người khác, chỉ cần chân thành tiếp nhận là được rồi.”

“Nhưng tôi vẫn cảm thấy khách hàng của cô ấy rất đáng nghi, bọn họ là ai đây.”

“Cô ấy nhắc nhở chúng ta, nếu cô ấy có thể đi tới đây, người khác cũng có thể.”

“Như vậy ngài cho rằng kế hoạch ám sát mà cô ấy nói quả thật tồn tại sao?”

“Louis, cậu nên nhớ, cho dù kế hoạch ám sát hay là hành động khủng bố, nên tin là có thì hơn.”

“Vâng, tổng thống.”

“Tôi sẽ đề nghị quốc hội tạm hoãn kế hoạch can thiệp vào quân sự của Galway và cung cấp vũ khí cho quân tự do, chuyện này cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn, nếu quả thật bên trong có âm mưu, không thể để quân đội của chúng ta trở thành súng và đạn của kẻ khác được.”

“Tôi cũng cho là như vậy.”

“Đêm nay tôi muốn về Nhà Trắng.”

“Đều đã sắp xếp xong xuôi.”

Louis lo lắng sát thủ ẩn náu trong sở mật vụ, tổng thống thì lại không lo lắng, ông quay lại văn phòng, đang định đẩy cửa đi vào, phát hiện một quyển sách đặt trên bàn Louis.

“Cậu đang xem sách à?”

“Không phải.” Louis khó hiểu đáp: “Vừa rồi vẫn không có, là cô gái kia để lại sao? Tổng thống, trước khi được kiểm tra không nên giở nó ra.”

Adams không nghe theo anh nói, qua loa xem xét, trang sách nhanh chóng dừng ở trang cuối cùng.

── Tôi tin tưởng, thắng lợi thuộc về chúng ta.

Bởi vì lý tính tất thắng.

Tổng thống như đang suy ngẫm những lời này.

Ông là người lý tính, nhưng đột nhiên không thể phán đoán những lời này có chính xác hay không.