Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 45: Mọi người




Tấm bản đồ thành phố to lớn được treo trên tường, vài địa điểm ký hiệu lần lượt được đánh dấu bằng những cái đinh mũ sặc sỡ bắt mắt.

“Màu đỏ là địa điểm tổng thống sẽ tiến hành diễn văn đường phố, màu xanh là vị trí bắn tỉa thích hợp. Wade, chọn một địa điểm tốt nhất đi.”

“Sẵn sàng.” Wade quan sát bản đồ chốc lát, nhanh tay lấy xuống vài cái đinh mũ: “Tầng trên cùng của cao ốc là sân bay, trực thăng tuần tra muốn phát hiện ra hắn quá dễ dàng, siêu thị, bên trong quá nhiều người, rất khó tìm được nơi yên tĩnh để chờ đợi trong thời gian dài, văn phòng, tất cả cửa sổ đều đóng kín, còn phải đập vỡ cửa kính trước mới hành sự được, còn có nơi này, nơi này và nơi này, đều không được, hắn cần một nơi có thể quan sát toàn cục, mỗi một góc bao quanh buổi diễn thuyết đều không thể bỏ qua.”

Wade tiêu tốn cả một ngày để tiến hành điều tra từng tòa cao ốc có bán kính hơn một ngàn mét xung quanh buổi diễn thuyết. Gã nắm rõ thành phố này như lòng bàn tay, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

Cuối cùng, trên bản đồ chỉ còn lại hai cái đinh mũ màu xanh lam.

“Tôi có chút khó quyết định.” Gã nói: “Có thể đây là hai địa điểm tốt nhất, bắn tỉa trong thành phố khó khăn hơn trên chiến trường dã ngoại, có quá nhiều nhân tố phải suy xét. Cao ốc thay đổi hướng gió, không trung lúc nào cũng có thể xuất hiện vật cản, cửa sổ phản quang, bóng của các tòa nhà khác, mỗi một yếu tố đều rất quan trọng.”

Luppy nói: “Tôi chỉ muốn biết cái nào tốt hơn, nhất định phải có sự khác biệt giữa hai chỗ, chọn cái anh cho là tốt nhất đi.”

“Nơi này.” Wade chỉ vào một vị trí: “Cao ốc bạc triệu, đây là cao ốc văn phòng được chính phủ phê duyệt kinh phí khổng lồ để xây dựng, nóc tòa nhà có đỉnh nhọn đặc thù, là chỗ ẩn thân tuyệt vời. Tôi tin rằng Edison cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu hắn quả thật lợi hại như trong truyền thuyết, cao ốc bạc triệu tuyệt đối là lựa chọn đầu tiên của hắn. Phương án thứ hai tôi lựa chọn cao ốc Cheryl.”

Wade rút đinh mũ màu lam trên cao ốc Cheryl ra, thay bằng màu vàng biểu thị vị trí của mình.

“Với anh mà nói đúng là dễ dàng.”

“Bọ ngựa bắt ve hoàng tước phía sau thôi.”

Luppy bắt đầu bước tiếp theo.

“Wright Finger được mời tới hiện trường buổi diễn thuyết, kết quả tốt nhất là cảnh sát kiểm tra ra được hắn mang súng bên người, nhưng khả năng này rất thấp, hắn nhất định sẽ tìm cách mang súng vào trong.”

“Hắn có thể giấu súng ở đâu?” Oscar hỏi.

“Hắn là nhà sưu tầm súng ống.” Luppy nói: “Hãy xem quyển tạp chí này, bên trong có một tấm hình, là một góc núi băng trong phòng sưu tầm của hắn, trong đó có rất nhiều thứ anh không nghĩ là súng, nhưng chúng đều là súng thật. Hắn đã trưng bày ra thì không còn gì lạ lẫm, những thứ chưa từng thấy mới đáng lo ngại.”

Oscar biết điểm khó của việc này, thực tế cho tới bây giờ, toàn bộ tình tiết của kế hoạch ám sát này đều dựa trên suy đoán của Luppy. Nếu như y đoán sai, có lẽ bình an vô sự, có lẽ sẽ xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn. Oscar có chút lo lắng không yên, nhưng Luppy thì lại rất thản nhiên.

“Lỡ như cảnh sát không tìm ra được vật phẩm nào khả nghi, Tony, anh phải quan sát hắn kỹ lưỡng, xem thử hắn rốt cuộc mang theo món đồ kỳ lạ nào, anh luôn khoe khoang mình là thương gia vũ khí có kiến thức rộng rãi mà, những thứ này chắc không thoát nổi tầm mắt của anh chứ. Nếu Wade thành công ở bước đầu tiên, Wright Finger không có khả năng đứng dậy nổ súng trong tình huống không có động tĩnh gì xảy ra, nhưng vẫn cẩn thận một chút thì tốt, ngăn cản hắn, đừng xảy ra chuyện ngoài ý.”

Payne nhìn Wade, gã không thích nói chuyện ở nơi có nhiều người, nhưng ý tứ trong ánh mắt rõ ràng là: Đừng làm loạn.

Wade giả lơ chơi đùa với cây súng.

Luppy nói: “Về phần ‘Công cụ’, đầu mối trong tay chúng ta quá ít, cho nên chỉ có thể căn cứ hiện trường tùy cơ ứng biến. Tìm ra hắn trong đám người.” Y nói với quý cô X: “Được không?”

“Được.” Quý cô X trả lời ngắn gọn chắc chắn: “Chỉ cần hắn không diễn chính mình, thì sẽ luôn có kỹ xảo.”

“Sau khi tìm được hắn, Payne, đây là người anh cần lưu ý. Anh cùng X phối hợp với nhau, cho dù lúc đó không có bạo loạn, cũng phải ngăn cản kế hoạch khẩn cấp của bọn họ, nhận ra hắn lập tức nhanh chóng khống chế hắn.”

“Sau đó thì xong rồi?” Anthony hỏi.

“Trên danh sách sát thủ còn một người, nhưng không ai biết hắn là ai.”

“Ngay cả con ong mật khổng lồ Kloza Roux cũng không biết?”

“Gã có thể biết, nhưng vì thế lực nào đó uy hiếp nên không cho tôi biết.”

“Anh có thể buộc gã đưa ra danh sách, tại sao không triệt để chút.”

“Bởi vì anh muốn người khác làm việc cho anh, không thể ép hắn quá mức. Tóm lại đối với sát thủ cuối cùng này tôi không cách nào đưa ra dự đoán gì được, hắn được sắp xếp ở vị trí nào, có tác dụng gì, có lẽ khi mọi người thất thủ rồi, hắn mới xuất hiện.”

“Có lẽ là lúc tổng thống được đưa tới nơi an toàn.”

“Không, thực tế thì ngược lại. Nếu Wade ngăn cản được Edison, Tony tìm được súng của Wright Finger, X nhận ra ‘Công cụ’, Payne chế ngự được hắn. Lúc này hiện trường ngược lại vô cùng yên tĩnh, giống như không có gì xảy ra cả, tổng thống sẽ theo lệ thường hoàn thành buổi diễn thuyết của mình, sát thủ cuối cùng sẽ có cơ hội.”

“Nếu đã như vậy, người ủy thác tại sao không để sát thủ thần bí kia trực tiếp chấp hành nhiệm vụ ám sát, nếu hắn có thể dễ dàng ra tay, thì không cần đi một vòng lớn như vậy.”

“Tôi không thể kết luận, nhưng sát thủ thần bí này nhất định có mặt ở hiện trường diễn thuyết, hắn có lẽ là người rất thân cận bên tổng thống, có thể là vệ sĩ, thư ký, nếu ra tay trong tình huống bình thường hoặc trong tình hình hỗn loạn sẽ bại lộ thân phận của hắn, như vậy một khi hắn cũng thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Người ủy thác cần công khai ám sát tổng thống, chứ không phải trong phòng làm việc, trong phòng ngủ, bên bàn ăn. Hắn muốn cả thế giới tận mắt nhìn thấy vụ ám sát. Sát thủ thần bí và người ủy thác có lẽ có mối quan hệ sâu xa hơn, vì suy nghĩ lâu dài, người ủy thác không hi vọng thân phận của hắn bị bại lộ.”

“Như vậy chúng ta phải làm sao? Chỉ có thể mặc theo số phận à?”

“Đúng thế.” Luppy nói: “Đối với những chuyện dù đoán thế nào cũng không đoán được, nghe theo số phận không chừng lại là cách tốt nhất.”

Những chi tiết cuối cùng liên quan tới ủy thác lần này lại tiến hành bàn bạc thêm chừng một tiếng đồng hồ nữa. Oscar vẫn luôn suy nghĩ, nếu hắn không ở đây, vẫn là cảnh sát giống như trước, cho dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới trong góc khuất không nhìn thấy, có những người đang thi triển mọi sở trường của mình ngăn cản kế hoạch ám sát chấn động đến cả thế giới.

Hắn rốt cuộc nên cảm kích hay nên sợ hãi.

“Dường như anh có rất nhiều tâm sự.” Sau khi những người khác đều đã ra về bằng cửa sau, Luppy hỏi Oscar.

“Tôi chỉ đang nghĩ, anh có đủ năng lực làm điên đảo quốc gia này, nếu để anh đắc cử tổng thống, chuyện khó gì cũng giải quyết được.”

“Đừng lo lắng, anh cảnh sát.” Luppy nhẹ nhàng an ủi hắn: “Mọi chuyện sẽ ổn cả.”

Y tiễn Oscar ra về, ra khỏi phòng khách, bước vào cửa hàng súng tiểu thư Nélie.

Judy đang tính tiền sau quầy, Dean lắp bắp giới thiệu súng đạn ria cho vị khách trung niên mập mạp. Cậu ngay cả giới thiệu cũng không tốt, đối mặt với sự bắt bẻ của khách hàng đương nhiên là khiêu chiến lớn nhất. Vậy nên một vị khách khác ở bên cạnh cũng bước lại, lúc cậu ấp úng giúp đỡ một phen.

Đẩy cánh cửa thủy tinh, Bill đứng trước cửa, có tác dụng như chú cảnh khuyển con. Judy gọi nó: “Mini, mau vào đây, mày sẽ bị người khác bồng mất đó.”

Luppy bĩu môi khinh thường: “Ai thèm con chó xấu xí ấy chứ?”

Bill men theo biên cửa, thoáng chốc đã không thấy nó. Nó đã từng là một con chó lang thang, giờ đây đã có nhà, sẽ không chạy lung tung khắp nơi nữa. Luppy nhìn ra ngoài cửa, một con chó lớn màu trắng đứng ngoài kia.

Bill ngẩng cái đầu nho nhỏ, chó lớn cúi đầu, chạm vào mũi của nó, không biết chúng nó đang truyền tin tức gì với nhau, giống như đột nhiên trở thành bạn bè thân thiết.

Luppy cảm thấy con chó này rất quen, nhưng ấn tượng của y với chó không có sâu sắc như với con người.

“Con chó này từng thấy ở đâu rồi thì phải?” Y hỏi Judy.

Judy vẫn chưa bước ra quầy hàng liếc mắt nhìn, thanh niên tóc vàng đi tới bên cạnh con chó, vỗ lên đầu của nó trước, sau đó mới ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ đầu Bill.

“Mày tìm được bạn tốt rồi à?” Cậu nói. Luppy quay đầu nhìn cửa hàng, tầm mắt dừng lại trên người khách đang thay Dean giải vây.

“XM1014, bình thường chúng ta gọi là M4 siêu cấp 90, tuy rằng hơi đắt, nhưng uy lực không tầm thường, trừ phi ông muốn nhanh chóng lắp đạn, khuyết điểm của nó rất ít. Nhiều người đều thích lựa chọn Remington M870, nếu như ông…”

Luppy đi tới cạnh hắn nói: “Anh muốn làm nhân viên ở đây sao?”

Đối phương quay đầu nhìn y, đó là một thanh niên khá đẹp trai. Tóc đen, mắt cũng đen.

Hắn dường như rất quen, cũng rất xa lạ.

Luppy biết tại sao lại có cảm giác này, bởi vì trong mắt của hắn thiếu vài thứ, lại có thêm vài thứ khác.

Thoạt nhìn hắn hòa nhã lại gần gũi, cũng sẽ bắt đầu trò chuyện với người bên cạnh, ánh mắt Dean nhìn hắn tràn đầy bái phục và hâm mộ.

“Vị khách này đã giúp đỡ rất nhiều, anh ấy có thể xem như chuyên gia về súng luôn ấy.”

Vị khách mập mạp kia đã chọn xong súng cho mình, xoay người ra quầy hàng tính tiền.

“Lại đây ngồi đi.” Luppy nói với người thanh niên kia.

Bây giờ đã không cảm giác được sát khí sắc bén trên người hắn nữa, hắn nói: “Được thôi, chó có thể vào trong không?”

“Đương nhiên, nơi này đã sớm bị con chó kia chiếm lĩnh rồi.”

Hắn đi ra cửa vẫy gọi chó lớn đi vào.

Chủ nhân của chó lớn ── người thanh niên có nụ cười chân thành, mái tóc vàng rực ấm áp như mặt trời cũng vào theo.

Cậu chào hỏi với Luppy, ba người cùng đi vào trong.

Dean dè dặt tiến tới bên quầy hỏi Judy: “Em sẽ có đồng sự mới hả?”

“Bây giờ còn là ban ngày, cậu nằm mơ đấy à.” Judy lạnh lùng trả lời.

Dean lập tức thất vọng, nhưng cảm xúc tụt dốc này cũng chỉ kéo dài được vài phút như thường ngày, khách mới bước vào cậu lại lập tức khôi phục tinh thần.

Hai thanh niên ngồi xuống sofa, con chó lớn và Bill thì thân mật nằm trên thảm cọ sát vào nhau.

“Gần đây thế nào?” Luppy rất ít gặp khách, nhưng lại rót một ly rượu cho bọn họ.

“Rất tốt.” Thanh niên tóc đen nói, hắn tên là Leo de Witt, trước kia hắn vốn không có tên, trong đại gia tộc, mọi người đều gọi hắn là “Phản nghịch”.

“Chúng tôi đã đi không ít nơi, lần này đang định tiến hành một chuyến du lịch bằng ô tô.”

Luppy nói: “Bọn họ còn bám theo hai người không?”

Leo im lặng một hồi, hắn không muốn làm người bên cạnh cảm thấy căng thẳng, nhưng người kia dường như đã sớm quen với chuyện này.

“Có đôi khi tôi cảm thấy có người ở gần đây, nhưng lại cảm thấy đó chỉ là ảo giác.”

Luppy hiểu rõ du lịch có khi cũng không hẳn hoàn toàn để vui chơi và giải trí, nhưng thái độ của bọn họ tuyệt đối không phải chịu thua và lo lắng, ngược lại thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận. “Gia tộc” mặc dù bị tiêu diệt, nhưng “thành viên gia tộc” cũng không biến mất, những người này mất đi chỗ dựa, đành phải tự tìm đường riêng, khó tránh khỏi sẽ có người ngờ vực lung tung kẻ tạo ra cục diện này.

“Nếu có phiền phức gì, có thể tới tìm tôi.”

Leo mỉm cười, trước đây hắn rất hiếm khi cười, bởi vì hắn không biết nụ cười biểu đạt tâm tình gì, hiện tại hắn đã hiểu hàm nghĩa của nụ cười rồi.

“Tôi nhớ anh không thích giúp đỡ người khác vô điều kiện.”

“Phải, có điều đôi khi cũng có ngoại lệ.” Luppy nói.

“Bọn họ khỏe chứ?”

“Không ổn lắm. Có người luôn làm việc cẩu thả, kết quả chẳng những hại chính mình, còn liên lụy đến người khác.”

“Có chuyện gì sao?”

“Gần đây giới sát thủ có chút khác thường.”

“Tôi không rõ lắm.” Leo nói, hắn rời khỏi giới này đã lâu lắm rồi, tuy rằng thỉnh thoảng cảm giác như có người xuất hiện ở xung quanh, nhưng cũng chỉ xuất phát từ sự tò mò  đối với hắn. Hắn đã thành thói quen như không nhìn thấy, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nói cảm giác này với Niko.

Luppy nhìn Agro và Bill thân thiết nằm kề nhau trên thảm, ánh nắng nhu hòa trải xuống lớp lông tụi nó.

Nếu rời khỏi rồi, cũng đừng quay lại nữa.

Ánh mắt y lại chuyển về hai người đang ngồi đối diện: “Hai người tốt nhất thật sự dồn thời gian vào việc du lịch, đừng ở lại nơi nào quá lâu. Đôi khi thứ gì biến mất rồi càng nguy hiểm hơn lúc nó tồn tại.”

“Tôi hiểu.” Leo nhìn sang Niko, cậu gật nhìn hắn: “Tôi và Niko đều cảm thấy nợ các anh một lần, đặc biệt là Allen, nếu như có thể, chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ anh ấy.”

“Không sao, trừ tôi ra, hắn sẽ không nhớ người khác nợ hắn cái gì.” Luppy nói: “Chúc hai người thuận lợi.”