Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 15: Một thân phận khác




Mike nhìn hắn, dường như hắn cũng cảm nhận được ánh mắt đó, đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu lam nhìn lại.

Trái tim lơ lửng của Mike chợt rơi xuống, chìm vào nơi mềm mại. Anh biết bây giờ không nên mỉm cười, nhưng có vài việc không thể nào khống chế, anh còn biết hiện tại mình rất thảm hại, nhưng không sao, Allen vĩnh viễn sẽ không để ý anh có dáng vẻ thế nào. Bọn họ từng trải qua nhiều chuyện thảm hại bất đắc dĩ hơn thế này nhiều.

Đúng, đó là Allen. Anh đã tìm được hắn.

Allen nhìn anh, nói vài câu với Fejsa, sau đó đi lại bên anh.

Cuộc tái ngộ bất ngờ làm cho mọi xôn xao và vui mừng nhanh chóng dẹp yên, Mike hồi phục lại tỉnh táo, bắt đầu suy nghĩ tình cảnh của bọn họ. Allen dường như đã xâm nhập vào trong tổ chức này, Fejsa cùng với những kẻ khác đối xử với hắn rất hữu hảo, thậm chí bề ngoài còn có phần răm rắp nghe lệnh khá mờ ám. Thân phận của hắn là gì? Vấn đề này ngay cả Luppy cũng không thể giải đáp được, ủy thác ám kỳ, mọi thứ đều mơ hồ. Mike chỉ thể nhìn kỹ vào hắn, chờ đợi ám hiệu Allen gửi tới.

Allen bước tới trước mặt anh, trên cao nhìn xuống, đưa lưng về phía Fejsa và đám người kia. Nhưng mà không có ám hiệu. Ánh mắt Allen giống như đang nhìn một người xa lạ, hơn nữa còn đột ngột siết cằm Mike, buộc anh phải ngẩng cao đầu lên hơn.

“Anh vừa mỉm cười?”

Mike không biết như vậy có nghĩa gì, trước tiên anh không thể bại lộ thân phận của Allen, sau đó còn phải che giấu thân phận của mình cố gắng phối hợp với hắn, nhưng bọn họ không có trao đổi ánh mắt, giống như lần đầu gặp gỡ, trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, phỏng đoán ý nghĩ của đối phương.

“Tôi không cười, tôi chỉ nghĩ, trông cậu giống người đủ lý trí để bàn chuyện thôi.”

Anh tin tưởng Allen là một diễn viên xuất sắc hơn bất kỳ ai, diễn xuất chân thật, nếu hắn muốn đóng vai thành viên đội du kích có thân phận đặc biệt, hoặc là chi viện ẩn nấp trong tổ chức nào đó được phái tới, nhất định có thể khiến cho mọi người tin tưởng đó là sự thật. Cho nên tuy rằng bàn tay Allen dùng sức siết mạnh, Mike vẫn không hề oán trách nửa lời.

“Anh muốn bàn chuyện gì?”

“Viện trợ.”

“Mặt nào?”

“Có thể giúp các người có đủ tài chính mở rộng vũ khí, nhưng thủ lĩnh của các người lại không tin tưởng tôi.”

“Vậy tôi làm sao để tin tưởng được anh?”

Mike bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, Allen không nhận ra anh, hơn nữa đó không phải là ngụy trang và diễn xuất. Những nhiệm vụ trước đây, để không tiết lộ thân phận, bọn họ cũng thường xuyên vờ như không quen biết, nhưng tuyệt đối không phải lạ lẫm như hiện tại, nhất định sẽ có âm thầm trao đổi.

Allen nói: “Tôi biết đảng Trăng Non ở New York, nhưng đã mất liên lạc quá lâu. Bọn họ cảm thấy buôn bán tốt hơn, thế giới phồn hoa tốt hơn chiến tranh, tại sao lại muốn đầu tư vào một cuộc chiến vô nghĩa như thế này.”

“Lúc đó đang giai đoạn đặc thù cũng hết cách, sau sự kiện 11/9, còn ai có thể yên ổn hưởng thụ cuộc sống, sơ sẩy chút thôi, cũng sẽ bị một lưới hốt trọn.”

“Đây là chuyện cả thế giới đều biết, anh sợ chúng tôi chôn sống anh, cho nên mới nói vậy?”

“Không phải, tôi sợ lúc các người đòi tiền chuộc bại lộ lý lịch của tôi ra ngoài ánh sáng.”

Mike đáp: “Cho dù không có hành động giúp đỡ thực tế, nhưng bọn họ chắc chẳng ngại gì lật tung hồ sơ từ lúc sinh ra cho tới hiện tại của con tin đặt trên bàn hội nghị thảo luận đâu.”

Con ngươi màu lam của Allen sâu đến khó dò, chăm chú nhìn Mike một hồi, xoay người nói:

“Saeed, video vừa rồi tụi mày quay đâu?”

Tên lùn kia chỉ đồng bọn bên cạnh, tên khác nhún vai điềm nhiên như không. Fejsa nói: “Lấy ra.”

Gã đành khó chịu moi di động trong túi ra đưa cho Allen.

Allen mở màn hình, xem đoạn phim chuẩn bị dùng để “đòi tiền chuộc”, suốt quá trình tiêu điểm ánh mắt của Mike không tập trung vào ống kính, tóc bị Saeed tóm buộc ngẩng cao cổ, làm cho diễn viên chính của đoạn phim này dường như lại là hai vết thương trên cổ. Allen đưa mắt nhìn Mike, chút máu trên vết thương giờ đã đông cứng, lại nhìn ánh mắt của Mike ── đôi mắt màu xanh lục thẳng tắp kiên định.

Allen trả di động lại cho tên kia: “Hassan, mày quay tệ hại quá, đến cứ điểm kế tiếp, để tao quay lại lần nữa.”

Tên Hassan kia khinh thường cười to, đút di động vào lại trong túi. Fejsa hỏi: “Cậu muốn xử trí hắn thế nào? Dẫn hắn tới cứ điểm kế tiếp? Hắn có thể là gián điệp.”

“Ông có từng nghĩ lô vũ khí và đạn dược kia bị tạm giữ lâu quá rồi, nếu quả thật có thể chuyển đến tay chúng ta, sức mạnh để đối đầu với quân đội sẽ được tăng cường hơn nhiều. Trong thời gian ngắn nhất định phải gom được số tiền đó, bằng không mọi nỗ lực trước đây cũng thành công cốc.”

Fejsa nói: “Tôi không thể mạo hiểm vậy được.”

Đột nhiên có người từ bên ngoài xông vào, Saeed có vẻ khẩn trương nói với Fejsa: “Là quân đội, tại sao bọn chúng lại biết chúng ta ở đây, mau rút xuống đường hầm.”

Fejsa lập tức gọi tất cả mọi người, động tác nhanh chóng lao tới góc tường, cửa vào đường hầm lộ ra sau lưng cái tủ. Mỗi người đều cầm vũ khí, tuy rằng tình thế cấp bách nhưng vẫn rút lui theo trình tự ngay ngắn. Saeed một mực canh cửa, chờ mọi người đều rút vào trong đường hầm cả rồi mới quay lại. Fejsa đi sau cùng nói với Allen: “Chúng ta không thể mang hắn theo, người quân đội tìm tới nơi này, nhất định là do hắn ta.”

Mike biết nếu như bị vứt lại ở đây, tình cảnh sẽ càng nguy hiểm, cũng không may mắn trở thành con tin được giải cứu thành công, chờ đợi Mike chỉ có thẩm vấn và tra khảo không có chừng mực.

“Đợi đã, đừng bỏ tôi lại.”

Bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng vì đề phòng cẩn thận, đối phương sẽ không lỗ mãng xông vào. Fejsa cũng không quay đầu lại nhảy xuống lối vào. Mike nhìn Allen, nếu Allen cũng nhảy xuống, anh sẽ không thấy thất vọng, chỉ là trong cả câu chuyện này anh không biết xảy ra sai sót ở đâu.

Anh sẽ tự mình đón nhận những khảo nghiệm tiếp theo, dùng phương pháp của mình thoát khỏi nguy khốn, trước khi xuất phát đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Song Allen cũng không giống như Fejsa nhảy vào đường hầm, một chân đã bước vào bóng đen, nhưng lại quay đầu lại, nhanh chóng rút dao trong trang bị sau lưng, chặt đứt dây thừng trói chặt trên ghế. Hai tay Mike vẫn chưa có được tự do, nhưng dây thừng trói chân đã chặt đứt. Allen kéo theo anh, đẩy vào trong cánh cửa tối hù, sau đó tự mình nhảy xuống. Hô hấp đan cài nhau trong bóng đen. Mike đang thích nghi với bóng tối, va chạm lẫn nhau, Allen húc đầu đóng cửa lại.

Fejsa cùng những người khác đã đi xa.

Trong hoàn cảnh như vậy, sẽ không ai biết bọn họ bí mật âm thầm trao đổi, nhưng Mike vẫn rất thận trọng, lo sợ trên người Allen gắn máy nghe lén, dù sao hắn là người đến sau, trước khi có được tin tưởng tuyệt đối vẫn có thể còn phải trải qua giai đoạn khảo nghiệm.

Mike men theo thông đạo đi lên trước. Allen đi ở đằng sau, đằng trước lờ mờ có thể nhìn thấy đốm sáng, là đèn pin của Fejsa và Saeed. Xung quanh thông đạo đều là đất cát, thỉnh thoảng ở ngã ba sẽ chất đống vài món đồ. Quân tự do Salen Kiel qua lại tự nhiên dưới lòng thành phố, giữa các cứ điểm không có trực tiếp liên lạc, khiến cho bọn họ càng thành thạo hơn trong điều kiện thiếu thốn vũ khí và quân chính phủ bao vây khắp nơi. Mike đi được nửa đường, nghe thấy đằng trước truyền tới tiếng bắn nhau, ban đầu chỉ là bắn lén, sau đó tiếng súng qua lại đan xen.

Allen tháo súng Carbene trên vai xuống, đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối. Hắn chộp cánh tay Mike, kéo theo anh, ấn đầu vào một cái hốc bên trong thông đạo.

Mike khom người, húc mạnh ra sau, Allen đang tập trung cuộc đấu súng phía trước, cú húc toàn lực thế này khiến hắn chao đảo ngã nhoài ra đất. Mike trước đó phán đoán vị trí, ngã người lăn tới bên phải Allen, hai tay bị trói chặt sau lưng chộp lấy con dao trên thắt lưng hắn, nhanh chóng rút dao cắt đứt dây thừng. Allen tung nắm đấm nhắm vào não bộ Mike, anh biết một quyền này sức lực nặng thế nào, nghiêng người lăn sang bên để tránh bị tổn thương, dùng bả vai hứng trọn một quyền này. Lưỡi dao sắc bén cắt đứt dây thừng. Allen giơ súng chĩa vào đầu đối phương, Mike bổ nhào tới, đè cả người lên, mũi dao đặt trên động mạch chủ của Allen. Khoảng cách hai người gần tới mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở và nhịp tim của nhau, trải qua một hồi vật lộn kịch liệt ngắn ngủi, đôi bên đều thở hổn hển, ánh mắt chằm chằm nhìn đối phương.

Tình cảnh như vậy khiến Mike nhớ tới lần đầu gặp gỡ, trong căn nhà số 11 đường 38, bọn họ cũng từng đọ sức như vậy, trổ hết tất cả vốn liếng của mình để khiến đối phương khuất phục. Nhưng bây giờ Mike biết mình vĩnh viễn sẽ không làm hại Allen, chỉ là cần một chút chủ động để giành lấy tự do hành động.

“Chúng ta cùng buông tay, hay là tiếp tục giằng co?”

Allen nở nụ cười mỉm chỉ thuộc về riêng hắn, khá chắc chắn nói: “Tôi chắc chắn nổ súng trước khi anh ra tay.”

“Nhưng cậu sẽ không làm vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… cậu càng muốn biết tôi là ai hơn Fejsa.”

Mike cúi đầu nhìn gương mặt đẹp trai trẻ trung của hắn, đường nét rắn chắc rõ ràng và con ngươi màu lam động lòng người. Nếu không phải dưới tình huống thế này, khung cảnh sẽ tốt hơn nhiều, anh thậm chí sẽ không nhịn được mà hôn một cái, nhưng bây giờ chưa phải lúc để hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù Allen bởi vì nguyên nhân nào đó quên hết mọi thứ, trước khi hắn nhớ lại thì mình vẫn chỉ là một người xa lạ. Kể cả hành vi không kiềm lòng được, xúc động nhất thời cũng khiến hai bên gặp phải sát thương.

Một viên đạn bắn tới phá vỡ thế giằng co trong vòng nửa phút. Mike xoay người né tránh, Allen lăn mình sang bên, viên đạn bắn vào phần đất trống giữa bọn họ. Mike phi dao ném về hướng viên đạn bắn ra, một tiếng la thảm vang lên trong bóng tối, Allen cũng đồng thời nổ súng, kẻ đánh lén ngã gục, ánh lửa kéo theo một chuỗi đạn vọt ra khỏi họng súng bắn loạn xạ trong thông đạo nhỏ hẹp, bụi đất bay tứ tung.

Mọi thứ sau khi yên ả trở lại, Allen phủi bụi bặm trên người đứng dậy, bước tới bên cái tên đã ngã xuống kia. Rút con dao ra khỏi người hắn ta, vết thương thể hiện trước khi trúng đạn tên lính này đã không còn sức phản kháng, viên đạn sau đó mới bắn trúng tim hắn ta.

Đây là chiến tranh. Allen chùi sạch sẽ vết máu lên trên quân phục thi thể, cài lại vào vỏ dao mang trên người. Hắn xoay đầu nhìn Mike ở phía sau, đắn đo vài phút, ném khẩu súng trong tay binh sĩ đã chết lại.

Mike đón súng, viên đạn trong băng đạn vẫn còn phân nửa. Nhưng bây giờ thứ anh muốn nhất không phải súng và đạn, mà là tin tưởng của Allen xa lạ với anh, anh muốn hiểu rõ chân tướng của chuyện này.

“Đi theo tôi.”

Allen chạy về hướng của Fejsa, Mike bám sát theo hắn.