Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 61: Bánh hạnh nhân, sữa chuối




Minh Sương vừa nói ra lời này. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời cảm thấy như có một con chim nhỏ bay qua đỉnh đầu, để lại một sự im lặng lúng túng. Ngay sau đó là mấy lời nhiệt tình dò hỏi…

Thải Bình cười nói: “Thải Vi, Tần Trung có ý gì đây? Tại sao lại mua bánh hạnh nhân cho một mình ngươi?”

Sắc mặt Thải Vi ửng đỏ, nàng ấy lắp bắp nói: “Ta… Ta làm sao biết được!” Dừng một chút, nàng ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không phải là ta bắt hắn đi mua…”

Minh Sương cười lên nói: “Ta quen Tần Trung lâu như vậy, cho tới bây giờ hắn chưa từng mua đồ ăn cho ta! Hay là chúng ta không đủ thân!”

Thải Bình nói: “Ha ha ha, là các ngươi quá thân thiết, cho nên mới không mua cho ngươi! Đúng là một nương ngốc nghếch!”

Minh Sương lại không hiểu hỏi: “Vì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười ha ha, nói: “Vậy thì ngươi tự đi hỏi đi!”

Thải Vi nghe các nàng cười đùa, sắc mặt càng đỏ như hoa đào, nàng ngại ngùng nói: “Đừng… Đừng đoán mò! Ngươi có ăn bánh hạnh nhân không?”

Minh Sương vội vàng thu lại lời nói: “Ăn ăn! Bánh hạnh nhân của Vương Ký này là ngon nhất! Một chiếc cũng khó mà mua được!”

Thải Vi mím môi cười, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi dây đỏ bọc bánh, sau đó lại kiên nhẫn mở gói giấy dầu, một chồng bánh hạnh nhân nướng vàng ươm chỉnh tề xuất hiện ở trước mắt. Chiếc bánh này thoạt nhìn vừa mỏng vừa mềm, nhưng lại không dễ nát vụn, còn có chút ấm áp, cũng không biết là nhiệt độ của bánh hạnh nhân hay là nhiệt độ trong ngực Tần Trung. Thải Vi mở bánh hạnh nhân ra, thấp giọng nói: “Tiểu thư, người dùng đi! Ngươi… các ngươi cứ tự mình lấy đi…”

Đường Nguyễn Nguyễn cầm một miếng bánh lên, bánh nướng mỏng, bên trên có rắc rất nhiều hạnh nhân, giống như một tấm ngói lát trên đó, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tươi mới. Minh Sương cũng gấp không thể chờ nổi mà cầm một khối bánh lên, nàng cẩn thận nắm bánh hạnh nhân trên tay, đưa vào miệng…

Rắc rắc một tiếng, bánh hạnh nhân đã vỡ thành hai nửa, một nửa bị nàng ngậm vào miệng, nửa còn lại bị rớt xuống, nàng nhanh tay bắt lấy, lập tức nhét nốt vào miệng. Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, Thải Bình thấy vậy trợn mắt há mồm. Nàng không thể không dơ ngón tay cái lên, nói: “Ngươi thật lợi hại.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không khỏi ngỡ ngàng, nói: “Minh Sương thật sự là một tiểu cô nương ham ăn.”

Miệng Minh Sương bị bánh hạnh nhân nhồi nhét đầy ắp cả miệng, nàng vừa nhai vừa hàm hồ không rõ: “Đồ tham ăn gì chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Chính là nhìn thấy đồ ăn ngon là không đi nổi.”

Minh Sương có chút ngượng ngùng cười cười, nàng ấy đỏ mặt tiếp tục ăn bánh. Thải Vi lại ngồi ở một bên an tĩnh ăn bánh hạnh nhân, một miếng cắn xuống, vừa giòn vừa thơm, hương thơm của bánh nướng cùng vị ngọt ngào của hạnh nhân dung hợp cùng một chỗ vô cùng hoàn mỹ, kèm theo tiếng nhai làm cho người ta sung sướng đến cực điểm.

Khi nàng còn nhỏ đã ăn bánh hạnh nhân do mẫu thân làm nhưng không ngon bằng bánh Tần Trung mua. Lúc ở Ích Châu, tiểu thư cùng tướng quân đi ra ngoài du ngoạn, Tần Trung liền hẹn nàng đi ra ngoài dạo chơi, chính nàng thuận miệng nói một câu muốn ăn bánh hạnh nhân, không nghĩ tới hắn thật sự để ở trong lòng.

Sắc mặt Thải Vi ửng đỏ, thất thần nhìn bánh hạnh nhân trong tay, bột mì cùng hạnh nhân… Hai nguyên liệu nấu ăn này vốn không hề liên quan, vậy mà ai có thể nghĩ đến sau khi chúng dung hợp cùng một chỗ lại hài hòa mỹ vị như vậy?

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn Thải Vi cười cười rồi nói: “Xem ra Thải Vi rất thích?”

Thải Vi sửng sốt đáp lại: “Thích sao?”

Nàng lập tức phản ứng lại, khôn mặt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu: “Sao lại thích? Không, không… Nô tỳ không có! Nô tỳ không phải…”

Ngày thường Thải Vi ôn hòa đoan trang, giờ phút này lại hoảng hốt như một cuộn chỉ rối. Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tội, nói: “Ta hỏi muội có thích bánh hạnh nhân hay không, chứ không hỏi muội cái gì khác.”

Thải Vi vừa xấu hổ vừa bối rối: “Tiểu thư!”



Các cô nương bên này đang nhấm nháp bánh hạnh nhân, bên kia, Tần Trung cũng đến Quân Duyệt quán. Tiền phó tướng uống đến sắc mặt đã có chút ửng đỏ, sắc mặt Vi phó tướng lại vẫn như thường, hắn đang chậm rãi ăn món ăn, mà Tần Tu Viễn thì cười mà không nói.

“Tướng quân, phu nhân bảo thuộc hạ mang cái này cho người.” Tần Trung vừa vào phòng, việc đầu tiên chính là đưa sữa chuối lên. Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, hắn lập tức cười rộ lên. “Cái gì đây?”

Mắt phượng của hắn khẽ cong, nở nụ cười.

Tần Trung trả lời: “Đây là sữa chuối phu nhân làm, nói là rất tốt cho dạ dày của tướng quân.”

“Sữa chuối là gì?”

Tần Tu Viễn còn chưa lên tiếng thì Vi phó tướng liền trưng ra vẻ mặt hâm mộ. Hắn quan sát ấm trà kia, vô cùng tò mò bên trong chứa loại đồ uống gì.

Tần Tu Viễn hơi gật đầu: “Đổ ra đi.”

Tần Trung liền nghe lời làm theo, lấy một cái chén rồi rút nút ấm trà ra, chậm rãi đổ xuống…

Sữa chuối trắng nõn mềm mại liền từ từ chảy ra, so với sữa bò bình thường còn sền sệt hơn một chút, từng chút từng chút chảy vào trong chén, dường như chất thành một núi tuyết. Vốn Tiền phó tướng và Vi phó tướng đang uống rượu, Tần Tu Viễn chỉ có thể cùng uống trà nhưng sữa chuối vừa được đặt lên bàn thì hai người còn lại lập tức đồng loạt nhìn tới. Tần Tu Viễn tự mình bưng sữa chuối lên, nói: “Nào, coi như rửa bụi cho các ngươi!”

Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng đều bưng chén rượu lên, hai ly rượu ngả vàng cùng một ly sữa chuối tinh khiết ghép lại với nhau, vững vàng cụng một ly. Tần Tu Viễn uống một ngụm, sữa vào miệng là cảm giác tươi ngon của chuối, vừa sảng khoái vừa mềm mại, sau đó là hương sữa nồng đậm, tản ra trong khoang miệng, ngọt mà không ngấy, tự nhiên vô cùng. Thấm vào ruột gan!

Hắn không tự chủ mà nhìn qua nửa ly sữa chuối còn lại, vì sao sữa bò bình thường như vậy, mà nàng lại có thể làm được thức uống ngon như thế? Hắn bất giác hơi nhếch khóe miệng. Vừa ngước mắt lên, lại phát hiện Vi phó tướng còn đang nhìn mình.

“Có ngon không?” Vi phó tướng dường như còn quan tâm đến hương vị sữa chuối này hơn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn lại không thể nhắm mắt làm ngơ, hắn liền nói: “Tần Trung, cho bọn họ một chút để nếm thử đi.”

Vì thế Tần Trung liền rót một chén cho Tiền phó tướng và Vi phó tướng.

Tiền phó tướng cười nhạt, nói: “Đồ uống mà cô nương nấu ra, chắc chắn không thích hợp với loại người thô lỗ như ta, ta không uống.”

Vi phó tướng lại không lên tiếng, trực giác nói cho hắn biết sữa chuối này chắc chắn không đơn giản, nhìn màu sắc mịn màng đã biết hương vị nồng đậm, chỉ là không biết… Là ngọt hay mặn?

Hắn vội vàng uống một ngụm sữa chuối sảng khoái mềm mại, thoáng cái đã xua tan mùi rượu trong miệng hắn. Chuối ngọt cùng sữa bò tinh khiết, không biết dùng phương pháp gì dung hợp lại với nhau, làm cho người ta vừa nuốt xuống bụng đã thanh tỉnh đầu óc, không muốn đụng vào rượu mạnh nóng rực kia nữa!

Vi phó tướng tấm tắc khen ngợi: “Phu nhân thật sự là có tài! Sớm biết có thứ này, ta còn uống rượu làm gì nữa?”

Tiền phó tướng hồ nghi nhìn hắn một cái, nghi ngờ.

Vi phó tướng ho nhẹ một tiếng, nói: “Lão Tiền à, gần đây dạ dày của ta không tốt, cần dưỡng dạ dày… Dù sao ngươi cũng không thích uống đồ mà các cô nương làm, ta giúp ngươi giải quyết đi.”

“Này?” Tiền phó tướng còn chưa kịp phản ứng thì Vi phó tướng đã bưng ly sữa chuối trước mặt Tiền phó tướng đi, uống một hơi cạn sạch. Tiền phó tướng trợn mắt cứng lưỡi, nói: “Uống ngon như vậy sao?”

Tần Trung nhún vai: “Ta sớm nói phu nhân có trù nghệ cao siêu, ngươi lại không tin, hối hận chưa?”

Tiền phó tướng có chút ảo não, hắn không khỏi nhìn về phía Tần Tu Viễn, còn muốn đòi thêm một ly nữa.

Ai ngờ Tần Tu ho nhẹ một tiếng, nói: “Gần đây dạ dày của ta cũng không tốt, tối nay cũng chỉ có thể uống sữa chuối mà phu nhân làm, các ngươi uống rượu, vui vẻ là được.”

Dứt lời, hắn lặng lẽ lấy ấm trà về trong tay mình. Lão Tiền lộ ra vẻ mặt nhụt chí, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Vi phó tướng: Tiểu tử nhà ngươi chờ đó cho ta!



Trăng ngày càng lên cao, Tiền phó tướng đã bất tỉnh nhân sự.

Vi phó tướng vì có hai ly sữa chuối nên chỉ hơi say. Hắn khiêng Tiền phó tướng lên rồi cùng Tần Tu Viễn và Tần Trung nói lời cáo từ, sau đó lảo đảo rời đi. Tần Tu Viễn nhanh chóng cưỡi ngựa, không bao lâu đã trở lại phủ Trấn Quốc tướng quân. Tần Trung một đường đuổi theo, sao tướng quân lại sốt ruột như vậy?

Tần Tu Viễn bước nhanh vào Phi Hiên Các, vừa nhìn thấy đèn phòng ngủ còn sáng thì không khỏi cong khóe môi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên bóng dáng dịu dàng của nàng, lông mi khẽ cong lên, nhẹ nhàng rung động, quyến rũ lòng người.

“Tướng quân!”

Tần Tu Viễn quay đầu lại, phát hiện là Minh Sương gọi hắn.

“Minh Sương, sao ngươi còn chưa nghỉ ngơi?” Tần Tu Viễn cười, thấp giọng hỏi. Minh Sương hơi sửng sốt, sao nàng có cảm giác giống như tướng quân so với trước kia lại không giống nhau… Tướng quân cười sao?

Minh Sương không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, nàng vội vàng nói: “Nô tỳ… Nô tỳ vừa giúp tướng quân thu dọn thư phòng, trong khoảng thời gian này tướng quân không ở trong phủ, nô tỳ lo lắng ở đó sẽ bị bụi bẩn, vì thế liền giúp tướng quân quét dọn một lượt.”

Bóng người trong phòng vừa động, dường như nghe được ngoài cửa có người nói chuyện. Cửa phòng ngủ được mở nhẹ nhàng. Đường Nguyễn Nguyễn vừa thấy Tần Tu đã trở về, thản nhiên cười: “Đã trở lại?”

Tần Tu Viễn mỉm cười gật đầu. Đường Nguyễn Nguyễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy chàng đi nghỉ ngơi đi… Ngủ ngon.”

Dứt lời, liền lui về phòng, chuẩn bị đóng cửa. Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn vội vàng vươn tay ra chống cửa.

“A…” Đường Nguyễn Nguyễn không để ý, thiếu chút nữa kẹp vào tay hắn!

“Chàng không sao chứ?” Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng mở cửa, cầm tay hắn ra kiểm tra. Vẻ mặt Tần Tu Viễn ủy khuất, nói: “Ta không sao… Nhưng… Giường trong thư phòng của ta bị hỏng, nên e là ta sẽ phải nghỉ ngơi ở chỗ nàng một đêm.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng còn chưa lên tiếng thì Minh Sương đã nghi hoặc nói: “Hỏng rồi sao? Nhưng buổi tối khi nô tỳ thay đệm còn tốt mà…”

Tần Tu Viễn lạnh lùng nhìn nàng ấy một cái, giọng điệu nghiêm túc: “Thật sao?”

Minh Sương thấy sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến thì không dám nghi ngờ nữa, khẳng định nói: “Cái kia… Có lẽ thực sự bị hỏng … Nô tỳ không kiểm tra kỹ.”

Tần Tu Viễn mỉm cười: “Lần sau kiểm tra cẩn thận một chút.”

Minh Sương lập tức lui ra.

Gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc trước trán Đường Nguyễn Nguyễn, ánh trăng lạnh lẽo làm nổi bật khuôn mặt như ngọc của nàng, đẹp đến có chút không chân thật. Hai người không nói gì, không khí ái muội, cũng là xấu hổ.

Tần Tu Viễn mở miệng nói: “Bên ngoài lạnh, đi vào rồi nói sau.”

Vì thế hắn không nói gì mà lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn cùng vào phòng. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, nói: “Buổi tối chàng có uống rượu không?”

Tần Tu Viễn thành thật nói: “Không, sữa chuối so với rượu còn ngon hơn nhiều.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Để thiếp xem thương tích của chàng. ”

Dứt lời, nàng bảo Tần Tu Viễn ngồi xuống, còn mình lấy hòm thuốc đến thay thuốc cho hắn. Lúc vén áo lên, vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn chưa khép lại, Đường Nguyễn Nguyễn cẩn thận rắc một ít bột thuốc lên, lại tỉ mỉ băng bó vết thương lại, hỏi hắn: “Còn đau không?”

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Không đau nữa.”

Nhưng ngay lập tức lại nói: “Nhưng mà không tiện thay y phục, làm phiền nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, ngước mắt nhìn vào mắt phượng nóng rực của hắn, không khỏi có chút đỏ mặt.

Nàng cúi đầu, tay nhẹ nhàng nâng lên đã cởi dây áo hắn ra. Xuân sam rất mỏng, cởi ngoại bào, tiếp theo là trung y. Nàng cẩn thận giúp hắn tránh vết thương, từ từ tháo áo trung y xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Tóc Tần Tu Viễn vừa đen vừa dài vốn buộc lên cao, giờ phút này lại xõa sau lưng. Đôi mắt phượng của hắn nhìn chằm chằm Đường Nguyễn Nguyễn, khóe miệng khẽ nhếch, bộ dáng phong lưu khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Chàng nhìn thiếp làm cái gì…”

Dứt lời, nàng cầm y phục đi. Tần Tu Viễn cười một chút, nói: “Bởi vì nàng đẹp.”

Tim Đường Nguyễn Nguyễn đập nhanh hơn, vùi đầu xuống thấp. Nàng giúp hắn mặc một bên tay áo, sau đó vòng quanh hắn, chuyển sang bên kia, còn chưa thắt dây áo thì đã bị hắn thuận thế bắt lấy, kéo vào trong ngực. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào lồng ngực ấm áp của hắn, vừa ngượng ngùng vừa có chút an tâm. Tần Tu Viễn cúi đầu xuống, cằm chống lên đỉnh đầu nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên: “Ừm?”

Tần Tu Viễn hơi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Nếu ta… Phải làm những việc rất nguy hiểm… Nàng sẽ ủng hộ ta chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ hỏi: “Nguy hiểm đến mức nào?”

Lần này Tần Tu Viễn đi Ích Châu, thu hoạch lớn nhất chính là việc chứng thực phụ thân và huynh trưởng đúng là chết vì kẻ gian nội ứng ngoại hợp, nhưng rốt cuộc là ai còn chưa biết… Hắn càng kiên định muốn giải oan cho bọn họ, cho dù người sau lưng kia có quyền cao trọng, tâm ngoan thủ lạt thì hắn vẫn muốn đi đánh một trận, tranh đấu một phen. Cửa lớn trăm năm qua của trung dũng thế gia không thể bị nhục nhã! Hắn muốn trả lại cho phụ thân và huynh trưởng cùng những huynh đệ chết thảm kia một cái công đạo!

Tần Tu Viễn nhìn thẳng Đường Nguyễn Nguyễn: “Nếu thành công, có thể không chiếm được thế mạnh về phương diện lợi ích. Còn nếu như thất bại, có thể mất đi tính mạng của cả Tần gia… Nhưng trong mắt ta, nếu không làm chuyện này thì lương tâm ta cả đời khó an.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời giật mình, nàng lập tức nói: “Nếu đã là chuyện không thể không làm, vậy thì không có gì phải rối rắm. Thiếp ủng hộ chàng.”

Tần Tu Viễn vô cùng bất ngờ, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng: “Nhưng chuyện này có lẽ sẽ liên lụy đến nàng, thậm chí cả nhà mẫu thân nàng…”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Nếu thiếp đã gả cho chàng, vậy thì phải cùng chàng tiến thoái lưỡng nan. Về phần nhà mẫu thân của thiếp… Không để bọn họ tham dự vào trong đó, nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn… Thiếp sẽ cắt đứt với họ.”

Bên phía phủ Học sĩ, nàng không yên lòng nhất vẫn là Đường phu nhân. Tần Tu Viễn nói: “Sao nàng không hỏi ta chuyện gì? Mà đã quyết đoán ủng hộ ta như vậy… Nhỡ đâu ta muốn dĩ hạ phạm thượng. ”

Đường Nguyễn Nguyễn cười: “Chàng sẽ không…”

Tần Tu Viễn cũng cười, cười đến vô cùng thoải mái. Cả đời này, gặp được một người tín nhiệm mình vô điều kiện là đáng quý cỡ nào. Ánh trăng nhàn nhạt, đèn dầu nhấp nháy, lại là một đêm ngủ ngon.

…..

Sáng sớm hôm sau, Minh Nhan bên người Tần lão phu nhân liền tới.

“Tam phu nhân, lão phu nhân mời người đến thiên sảnh một lát.”

Đường Nguyễn Nguyễn đang trang điểm thì ngước mắt hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”

Minh Nhan cười nói: “Hồi Tam phu nhân, là Ngôn phu nhân, Lý phu nhân và Trương phu nhân vừa đến… Đúng rồi, Chi Tâm tiểu thư cũng tới.”

Mặt mày Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ, nói: “Ta lập tức qua đó.”

Dứt lời, liền thúc giục Thải Vi nhanh chóng trang điểm cho mình, sau đó xách váy vội vàng đi ra. Chưa kịp đến thiên điện đã nghe được tiếng lục lạc của trò Mã Điếu.

Quả nhiên, lại bắt đầu… Đường Nguyễn Nguyễn cười đi vào, ôn nhu nói: “Thỉnh an mẫu thân, thỉnh an các vị phu nhân!”

Tần lão phu nhân vừa mới hòa một ván, đang mặt mày hớn hở, nói: “Nguyễn Nguyễn đến vừa đúng lúc! Con mau nhìn cáo lệnh Chi Tâm mang đến.”

Ngôn Chi Tâm nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, cũng vô cùng thân thiết, nhiệt tình chào hỏi nàng: “Nguyễn Nguyễn, mau tới đây!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười đi qua: “Chi Tâm tỷ tỷ, sao vậy?”

Ngôn Chi Tâm lộ ra vẻ mặt thần bí, nói: “Muội xem đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay nhận cáo lệnh, tỉ mỉ nhìn kỹ một lần, nàng kinh ngạc nói: “Đây là… Mỹ Thực Lệnh?”

Ngôn Chi Tâm cười nói: “Không sai, muội có muốn báo danh hay không?”

Mỹ Thực Lệnh là một sự kiện quan trọng được khởi xướng bởi hoàng gia vào mỗi mùa xuân. Phàm là quan viên bát phẩm trở lên ở kinh thành đều có thể báo danh trở thành người dự thi hoặc giám khảo, nhưng mỗi nhà chỉ có thể đề cử một vị đại biểu dự thi hoặc bỏ phiếu.

Ngôn Chi Tâm lại nói: “Ta nhớ năm ngoái chủ đề của Mỹ Thực Lệnh là: Ngũ Cốc được mùa. Vì vậy, năm ngoái các thí sinh đều xoay quanh chủ đề này để sáng tác ẩm thực, nhưng không ngờ người đứng đầu lại là Nhị công tử nhà Tả tướng, Nguyễn Nguyễn hẳn là quen biết người đó chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, tìm kiếm từ ký ức ban đầu một lúc, cuối cùng cũng nhớ tới người này. Tựa hồ bản thân nàng thích ứng với thân thể này càng lâu thì ký ức thuộc về bản thân sẽ dần dần có chút nhạt đi, nàng chỉ mơ hồ nhớ rõ từ nhỏ Lưu Thư Nhiễm đã không giỏi ăn nói, không có cảm giác tồn tại… Không, hình như hắn đối với Đường Doanh Doanh rất tốt. Đường Nguyễn Nguyễn kỳ quái nói: “Hắn cũng biết nấu ăn sao?” Dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Mỹ Thực Lệnh năm ngoái… Muội không quá để ý nên cũng không rõ.”

Ngôn phu nhân lập tức nói: “Ai không biết gia giáo của Nghiêm các lão rất nghiêm khắc, các cô nương trong nhà đều là đại môn không ra nhị môn không tới, nào giống Chi Tâm nhà ta? Chạy ra ngoài cả ngày… Chuyện gì cũng phải đi góp vui!”

Tần lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, nói: “Đến phủ ta… Đâu phải là chạy ra ngoài? Đừng nói Chi Tâm như vậy.”

Ý tứ trong lời nói của hai người, không cần nói cũng biết, mặt Ngôn Chi Tâm có chút đỏ lên. Đường Nguyễn Nguyễn giải vây nói: “Vậy tỷ có biết cách thức tham gia cuộc thi này không?”

Ngôn Chi Tâm hoàn hồn, nói: “Chỉ cần để tướng quân thông báo ý định dự thi cho quan viên Lễ bộ là được. Mùng chín tháng sau chính là ngày Mỹ Thực Lệnh so đấu, đến lúc đó do Hoàng thượng ra đề, mỗi thí sinh căn cứ vào yêu cầu làm mỹ thực là được. Nhưng mà để giành chiến thắng trong cuộc thi, vẫn phải chuẩn bị một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chuẩn bị gì vậy?”

Ngôn Chi Tâm nói: “Trong cuộc thi, mỹ thực rất nhiều, nếu giám khảo ăn món của nhiều thí sinh phía trước thì sẽ không ăn được món của thí sinh phía sau… Nếu họ không ăn những gì muội làm, đương nhiên họ sẽ không bỏ phiếu cho muội. Cho nên ở trên Mỹ Thực Lệnh, có hai điểm vô cùng trọng yếu, thứ nhất là vị trí được rút thăm, thứ hai chính là giám khảo, muội cần chuẩn bị trước ba đồng đội để “kéo khách”, vả lại những người đó phải từ trong gia tộc ra, cho dù là tộc nhân hay là nha hoàn hạ nhân đều được.”

“Phì…” Trương phu nhân thích hóng chuyện bát quái nghe xong, thoáng cái liền cười ra tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Tần lão phu nhân nghi hoặc hỏi. Trương phu nhân nói: “Ta nhớ có một năm, một vị đại nhân bỏ ra số tiền lớn mời hoa khôi đến tạo thế, giúp hắn kéo khách, kết quả chẳng những không kéo được người còn bị phán phạm quy loại ra.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Tại sao ngay cả hoa khôi cũng không kéo được người?”

Lý phu nhân nói: “Tham gia Mỹ Thực Lệnh phần lớn đều là quan viên, vả lại còn dẫn theo gia quyến, có ai trắng trợn nhìn ngắm hoa khôi chứ? Cho dù trong lòng muốn nhìn thì cũng sẽ ngại mà không tiến lên.”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

Ngôn Chi Tâm tiếp tục nói: “Cho nên những người này chính là những người muội cần chuẩn bị trước để huấn luyện, bọn họ phải rất quen thuộc với món ăn mà muội nấu thì mới có thể giới thiệu cho người ta tốt hơn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Được rồi, muội sẽ ghi nhớ.”

Trương phu nhân lại nói: “Ngoại trừ người giới thiệu ra, còn có một chuyện lớn cần phải làm trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Xin Trương phu nhân chỉ điểm.”

Trương phu nhân mỉm cười, nói: “Ngươi phải mở một bữa tiệc mùa xuân trước, mời những giám khảo đã báo danh đến để cho họ có ấn tượng về món ăn của ngươi, như vậy đến lúc tham gia Mỹ Thực Lệnh, có người biết đến mộ danh mà đi tìm ngươi luôn.”

Lý phu nhân cười nhạo một tiếng, nói: “Muội muội, sao không trực tiếp nói cho Nguyễn Nguyễn, muội cũng là một trong những giám khảo đó?”

Trương phu nhân hơi khó chịu, ho nhẹ một tiếng: “Tỷ tỷ không phải cũng vậy sao…”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, liền nói: “Nguyễn Nguyễn hiểu rồi, vậy một ngày nữa nữa ta sẽ bắt đầu chuẩn bị Xuân Nhật Yến, đến lúc đó mời các vị phu nhân đến thưởng thức!”

Lý phu nhân cùng Trương phu nhân đều hài lòng cười. Ngay sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Mẫu thân, trước kia trong phủ chúng ta, có ai từng tham gia Mỹ Thực Lệnh không?”

Tần lão phu nhân nói: “Chúng ta chưa từng dự thi, nhưng trước đó A Dật từng làm giám khảo, con chuẩn bị Xuân Nhật Yến, có thể hỏi ý kiến của hắn…”

Trong lòng bà vô cùng vui vẻ, nghe nói lần này hai người trở về đã hợp phòng trở lại, trong lòng càng cao hứng. Tần lão phu nhân lại nói: “Nhưng mà con cũng đừng quá vất vả, thành hay bại cũng không sao.”

Vốn định nhắc nhở nàng chú ý thân thể, sớm ngày vì Tần gia khai chi tán diệp… Nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy có chút vội vàng. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, muội đi tìm nhị ca thảo luận một chút chuyện Xuân Nhật Yến, tỷ cùng đi đi?”

Ngôn Chi Tâm sửng sốt, lập tức nói: “Ta, ta không đi. ”

Những lần nấu ăn trước đó, nàng không tự đi đưa đồ ăn. Nếu như hắn cự tuyệt luôn thì nàng lo lắng mình sẽ không chịu nổi… Vì thế mỗi lần đều để nha hoàn Lạp Mai tới đưa. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy thì không được, tiệc xuân ta chưa từng tự mình tổ chức, cho nên cần mọi người cho thêm một ít lời khuyên mới được.”

Ngôn phu nhân cũng nói: “Chi Tâm, đi đi… Đừng lúc nào cũng ở một mình.”

Đường Nguyễn Nguyễn lôi kéo nửa ngày, cuối cùng kéo được Ngôn Chi Tâm đi. Ngôn Chi Tâm đi theo Đường Nguyễn Nguyễn đến cửa Phi Lưu Các của Tần Tu Dật thì dừng bước. Do dự nhiều lần, nàng vẫn đẩy tay Đường Nguyễn Nguyễn ra, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn …”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn lại.

“Ta sẽ không vào đó”. nàng cúi đầu và quay đi. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Chi Tâm tỷ tỷ, vì sao phải đi? Muội nghe nói gần đây tỷ đưa đồ ăn đến, Nhị ca đều nhận lấy, đây không phải là một khởi đầu tốt sao?”

Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Ăn thì ăn… Sẵn sàng ăn những gì ta làm, không có nghĩa là sẵn sàng ở bên ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: “Vậy… Vậy cũng không đến mức ngay cả gặp mặt cũng không thể gặp như thế này.”

Nàng nhớ tới lần trước hai người này gặp mặt, rõ ràng hai bên đều có tình ý. Ngôn Chi Tâm ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Có thể khoảng cách không xa không gần như vậy là tốt nhất, ta không cầu cái gì, cho nên hắn cũng không thể cự tuyệt, nếu ta cầu mong, hắn sẽ đẩy ta ra.”

Một câu nói khiến Đường Nguyễn Nguyễn có vài phần chua xót. Các nàng đứng ở cửa Phi Lưu Các, dưới chân là một bụi cỏ, theo ngày xuân hồi sinh, có một con độc xà lặng lẽ không một tiếng động bò tới…