Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 116: Tiểu biệt




Tần Trung đón Đường Nguyễn Nguyễn lập tức hồi phủ. Dọc theo đường đi Tần Trung im lặng không lên tiếng khiến Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút lo lắng không yên. Nàng trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, vừa vào Phi Hiên Các đã đi thẳng đến thư phòng. Cửa vừa đẩy ra thì thấy Tần Tu Viễn đang cầm một bức thư trong tay. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, vừa thấy là nàng liền cười cười: “Nàng đã về rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút nóng lòng, hỏi ngay phu quân: “Tần Trung nói chàng có việc tìm thiếp sao?”

Tần Tu Viễn hơi giật mình, đáp lại: “Cũng không có chuyện gì lớn…” Hắn đặt bức thư xuống rồi đi tới trước mặt nàng: “Ta phải xuất chinh.”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc, mắt hạnh trợn tròn, hỏi hắn: “Chàng phải xuất chinh? Sao đột ngột vậy? Khi nào chàng đi?”

Trong lòng nàng nhất thời có chút bối rối, lại cảm thấy không nỡ, phức tạp đến cực điểm. Hai tay Tần Tu Viễn ấm áp, hắn ôm lấy bờ vai đơn bạc của nàng rồi đáp: “Ngày mai.”

Đồng tử Đường Nguyễn Nguyễn khẽ co lại, nhất thời chứa đầy hơi nước, nàng nghiêng đầu không nhìn hắn, thấp giọng nói: “À, thiếp biết rồi.”

Tần Tu Viễn thấy nàng không vui thì ôn nhu nói: “Hôm nay tiến cung, Hoàng thượng đã hạ lệnh vì gần đây Bắc Tề thường xuyên ngầm động thủ, chỉ sợ sẽ có chiến sự xảy ra bất cứ lúc nào nên muốn ta chuẩn bị sẵn sàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu, nàng vẫn rũ mắt không nói. Nàng biết hắn chắc chắn phải gánh vác phần trách nhiệm này, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Tần Tu Viễn vươn tay ra chạm lên gương mặt nàng: “Nàng giận sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Không có.”

Nàng chỉ là luyến tiếc hắn mà thôi. Đường Nguyễn Nguyễn cũng không muốn làm cho hắn lo lắng nên cũng ngẩng đầu nhìn Tần Tu Viễn, giả vờ bình tĩnh: “Vậy thiếp đi chuẩn bị hành trang cho chàng, sáng sớm ngày mai chàng bắt đầu khởi hành sao?”

Tần Tu Viễn: “Ừm.”

Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng gượng cười, nàng lại hỏi tiếp: “Vậy thiếp phải chuẩn bị bao nhiêu đồ… Chàng sẽ đi bao lâu?”

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Ta cũng không biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt giây lát rồi gật gật đầu: “Vâng.”

Nàng cố gắng ngẩng cao khuôn mặt tươi cười của mình mà nói, “Vậy thì thiếp đi thu thập hành trang cho chàng.”

Dứt lời, nàng xoay người đi đến phòng ngủ.

Tần Tu Viễn một mình ở trong thư phòng cũng cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Sao hắn không muốn ở bên nàng chứ? Chỉ là chiến sự phía trước căng thẳng, sợ là sẽ sinh họa. Sau khi Đường Nguyễn Nguyễn rời đi, Tần Tu Viễn lại gọi Tần Trung tới.” Ngươi ở lại Đế Đô, che chở phủ Trấn Quốc tướng quân, trực tiếp nghe lệnh phu nhân.”

Tần Trung cảm thấy kinh ngạc, liền nói: “Tướng quân, tiểu nhân vẫn muốn theo người ra chiến trường!” Hắn là tâm phúc của Tần Tu Viễn, cũng là trợ thủ đắc lực của tướng quân. Tần Tu Viễn lắc đầu, trịnh trọng nói: “Nếu phủ Trấn Quốc tướng quân không có ngươi bảo vệ, ta sẽ càng lo lắng.”

Hắn nhìn về phía Tần Trung, nói: “Ta muốn ngươi che chở an toàn cho mọi người, cho đến khi ta trở về mới thôi.”

Tần Trung hơi giật mình, đành chắp tay đáp: “Vâng, tướng quân.”

Tần Tu Viễn lại cầm lấy bức thư vừa rồi, tinh tế nghiên cứu một lần. Thiếu Duẫn đã đến Ích Châu nhậm chức một thời gian, nhưng bên kia cũng không yên ổn, thường xuyên có một số thương nhân Bắc Tề ra vào. Quan hệ giữa Đại Minh và Bắc Tề tuy rằng lúc tốt lúc xấu, nhưng trên thực tế, thông thương lại chưa từng đoạn tuyệt. Thiếu Duẫn tra được một gian tế Bắc Tề, nhưng còn chưa hỏi ra cái gì thì người nọ đã tự sát, có thể thấy được quả thật bọn họ đang cất giấu bí mật. Hôm nay vào cung, Mẫn Thành Đế lại nói cho hắn biết, Bắc Tề Vương đã bệnh nặng, chuyện lập Thái Tử có thể ngay trong một sớm một chiều. Nếu là lập Tứ Hoàng tử lên làm vua thì hiện giờ Lục Hoàng tử đang tiếp quản binh quyền, tám phần sẽ lấy binh tạo phản, muốn tranh giành ngôi vị với Tứ Hoàng tử, liều mạng đến mức ngươi chết ta sống. Nhưng hiện giờ triều chính được Tứ Hoàng tử nắm giữ, nếu Lục Hoàng tử không đủ quân phí thì tất nhiên sẽ thiêu đốt, cướp bóc thành trì xung quanh Đại Minh, lấy chiến dưỡng chiến.

Còn nếu như lập Lục Hoàng tử làm vua thì trong tay Tứ Hoàng tử không có binh quyền, rất có thể sẽ bị Lục Hoàng tử bắt được, Lục Hoàng tử là người âm hiểm bạo ngược, hắn sống một ngày thì nhất định phải mở rộng biên giới về phía nam, quấy nhiễu dân chúng Bắc Cương không thể nào yên ổn. Bất luận như thế nào, hắn không thể để Lục Hoàng tử nắm quyền mới được… Chuyện của Bắc Tề, hắn không thể mặc kệ. Nhưng trước mắt, Lưu Thực còn chưa bị xử trảm vậy mà hắn đã phải rời kinh, cho nên hắn càng không thể xem nhẹ.

Tả tướng phủ, hậu cung, còn có Đại Lý tự, hắn đều phải phái người theo dõi kỹ mới được. Tần Tu Viễn suy tính tỉ mỉ, bất tri bất giác đã đến tối.

Mặt trăng lên cao, cuối cùng Tần Tu Viễn mới sắp xếp xong công vụ. Hắn đẩy cửa thư phòng ra, thấy đèn phòng ngủ còn sáng, bóng dáng nàng chiếu lên cửa sổ. Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi cong, trong lòng yên lặng khắc sâu hình bóng này một lần, sau đó mới đi lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra. Trong phòng ngủ có thắp vài ngọn nến, mấy cái rương sắp xếp thành một hàng được đặt ở giữa tủ y phục và giường. Đường Nguyễn Nguyễn đang thu dọn y phục của hắn. Nàng đứng bên giường, đặt từng bộ y phục vào trong rương, eo thon của nàng hơi gập lại, sắc mặt dịu dàng mà trầm tĩnh. Tần Tu Viễn đưa tay ôm lấy nàng, hắn nói: “Những chuyện này, để nha hoàn thu xếp là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, cười nói: “Thiếp muốn tự mình sắp xếp cho chàng.”

Dứt lời, nàng lại tiếp tục sắp xếp y phục của hắn. Tần Tu Viễn cười kéo tay nàng lên, nói: “Ta không muốn nàng quá mệt mỏi.”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Làm gì có mệt? Mọi thứ cứ làm dần dần từng cái một, thiếp thấy cũng thoải mái.”

Tần Tu Viễn buông y phục trong tay nàng xuống, hôn lên bàn tay trắng ngần của nàng rồi nói: “Lúc ta nhìn thấy nàng, cảm giác cũng rất thoải mái.”

Đường Nguyễn Nguyễn vốn sầu lo trong lòng, nghe hắn trêu chọc như vậy lại mỉm cười. Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn trong rương, hơi nhíu mày, nói: “Sao lại có áo khoác lông thú ở đây? Bây giờ sắp vào hạ rồi, cho dù là Bắc Cương cũng không lạnh như vậy.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng nói: “Không phải chàng nói không biết đi bao lâu sao… Lỡ như phải đợi đến năm sau…”

Tần Tu Viễn không nhịn được cười, nói: “Cô nương ngốc, nàng chuẩn bị y phục bốn mùa cho ta sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn cười đến ngượng ngùng: “Chẳng lẽ không đúng?”

Tần Tu Viễn cúi người, hắn lấy áo lông ra đặt sang một bên, nói: “Nàng cứ yên tâm, nhiều nhất là ba tháng, ta nhất định sẽ trở về thăm nàng, được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn một cái, nàng hỏi: “Thật sao?”

Tần Tu Viễn trịnh trọng: “Thật.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Sớm biết như vậy, thiếp đã không chuẩn bị cho chàng nhiều đồ ăn ngon như thế rồi, chờ chàng thèm ăn, nhất định sẽ vội vàng trở về sớm hơn một chút.”

Tần Tu Viễn híp mắt phượng, cười nói: “Nàng còn chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Chàng đến xem.”

Nàng chuẩn bị một hộp thức ăn lớn, nhẹ nhàng mở ra, bên trong có mấy hộp thức ăn khác nhau. Nàng chỉ vào hộp thức ăn màu đỏ rồi nói: “Đây là điểm tâm vị cay, có que cay, cơm cháy ruốc gà, măng tươi muối chua… Nếu như không thích ăn riêng thì chàng cũng có thể ăn cùng cơm.”

Tần Tu Viễn nhìn nàng nghiêm túc như thế, ngữ khí cũng vô cùng trịnh trọng: “Được, ta đã nhớ kỹ.”

Nàng chỉ vào hộp thức ăn màu xanh rồi nói: “Thiếp đã chuẩn bị cho chàng một số thực phẩm vị chua, dọc theo đường đi, nếu dạ dày khó chịu thì chàng có thể ăn một số trái cây như mơ chua, ô mai.”

Quanh năm hắn giục mã hành quân, đã sớm quen với việc dạ dày xóc nảy, trên đường không ăn uống nhưng nhìn thấy nàng suy nghĩ tỉ mỉ như thế, vẫn nhịn không được cảm động trong lòng. Đường Nguyễn Nguyễn lại ôm một cái hũ đến trước mặt hắn, nói: “Trong này có Chocolate, thịt khô, còn có cả Chocolate dạng viên bi. Chocolate này chính là thứ mà trước đó chàng đau đầu ăn vào, hẳn là có thể giảm bớt căng thẳng thần kinh, làm cho chàng thả lỏng một chút.”

Dứt lời, nàng đặt hũ nhỏ ở chỗ dễ thấy trong rương. Nàng dặn dò: “Trong trường hợp chàng phải đi xa, tốt nhất là mang theo một ít Chocolate trên người, nếu không có thời gian để ăn cơm, chàng có thể dùng nó.”

“Đúng rồi, còn có…”

Tần Tu Viễn cảm động trong lòng, hắn im lặng không lên tiếng mà kéo Đường Nguyễn Nguyễn qua. Nàng thoáng cái bị kéo vào trong ngực hắn, hơi thở ấm áp đập vào mặt, làm cho mặt nàng cũng nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên: “A Viễn?”

Tần Tu Viễn không nói mà cúi đầu ngăn chặn đôi môi nàng lại.

Nàng bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng đáp ứng hắn, Tần Tu Viễn thuần thục cạy môi nàng ra, tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Cánh tay hắn siết chặt kéo nàng vào lòng, Đường Nguyễn Nguyễn không hề chuẩn bị, đành mê mang nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, say mê đắm chìm trong đó. Sau nụ hôn, Tần Tu Viễn buông nàng ra, hơi thở của hai người triền miên quấn lấy, hắn thì thầm: “Sao nàng lại tốt như vậy.”

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn cong cong: “Biết thiếp tốt, vậy chàng đi ra ngoài, không cho phép nhìn cô nương khác.”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười, nói: “Hán tử trong quân doanh, ai nấy đều là nam nhân, ta có thể nhìn ai được đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn kiều diễm tươi cười: “Đúng rồi, thiếp còn chuẩn bị một chút thức ăn cho thân binh của chàng.”

Thân binh hộ vệ của hắn ước chừng có hơn trăm người. Tần Tu Viễn cảm thấy kinh ngạc, làm sao nàng có thể chuẩn bị được nhiều như vậy?

Hắn nói, “Nàng không nên bận rộn vì những điều này, cẩn thận không bản thân mệt mỏi quá độ.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Yên tâm, thiếp không mệt mỏi. Cửa hàng đồ ăn vặt bên kia tồn kho đầy đủ, sáng mai trước khi chàng xuất phát, thiếp sẽ bảo Tần Trung phát cho mọi người.”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Nàng làm chủ là được rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười, cọ cọ vào chóp mũi hắn, thân mật nói: “Chàng đi lâu như vậy, thiếp sẽ rất nhớ chàng.”

Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, cũng lẩm bẩm nói: “Ta cũng sẽ nhớ nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn không muốn bầu không khí trở nên sầu bi liền nói: “Thiếp phải khiến cho thân binh của chàng phải chịu ân huệ của thiếp, họ thay thiếp giám sát chàng, không cho chàng trêu hoa ghẹo cỏ.”

Tần Tu Viễn không nhịn được cười ra tiếng, hắn nói: “Phu nhân thật nhiều mưu kế.”

Hắn thấy nàng đáng yêu như vậy không nhịn được lại muốn hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay đẩy hắn rồi nói: “Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi, chàng tắm trước đi.”

Tần Tu Viễn nhất thời cảm thấy u oán, nhưng không thể không nghe lời. Đợi hắn đi tắm, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục giúp hắn thu dọn đồ đạc, cho đến khi tất cả rương gỗ đều được thu dọn xong, nàng mới sai người đặt lên xe ngựa, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy nhàm chán, ngồi xuống nhìn chằm chằm mũi chân mình, ánh mắt đảo thoáng qua bên kia nội thất, bên trong tiếng nước còn chưa ngừng. Nàng yên lặng ngồi trước gương, giơ tay nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc, mái tóc đen xoà xuống vừa đen nhánh vừa mềm mại. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng cầm lấy lược chải từng chút từng chút một, nàng mới tắm rửa không lâu nên trên tóc còn hương hoa nhàn nhạt, nàng nhìn mình trong gương, dường như có chút tâm sự.

Đợi Tần Tu Viễn ra, Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thấy hắn qua gương. Nàng tinh nghịch nháy mắt với hắn nhưng không quay đầu lại. Tần Tu Viễn nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng thì hơi sửng sốt. Mái tóc dài rơi trên lưng nàng, giống như thác nước của núi cao, đẹp không thể cưỡng lại. Váy dài màu hồng phấn phủ đầy đất, tùy ý có thêm vài phần nhu mị, khó khăn lắm mới che lại đôi chân dài tuyết ngọc của nàng. Thắt lưng mảnh khảnh phác họa vòng eo mềm mại, tôn lên nơi tròn trịa đầy đặn của nàng.

Tóc của Tần Tu Viễn còn ướt, vẫn nhỏ vài giọt nước, cổ họng lại nhẹ nhàng nuốt một cái.

“Ta đã tắm xong.”

Tần Tu Viễn cũng không biết sao lại nói ra những lời này, lúc nói xong, hình như có chút gấp gáp. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn hắn. Thân thể Tần Tu Viễn hơi căng thẳng, cảm giác trong lòng có tình yêu bắt đầu nở rộ. Môi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn lấp lánh dịu dàng nhìn hắn, má nàng nhuộm hồng, giọng nói vừa mềm mại vừa dễ nghe: “Chàng lại đây.”