Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 114: Giấc mộng




Nhưng bóng người này chợt lóe lên, nàng không bao giờ có thể nhớ lại xem đó là ai được nữa. Dường như Đường Nguyễn Nguyễn chiếm giữ thân thể này càng lâu thì trí nhớ của nguyên chủ lại càng mơ hồ. Nàng lẩm bẩm nói: “Không có gì.”

Đường Nguyễn Nguyễn dừng lại một chút, nói: “Sáng mai trước khi con đi học thì đến chỗ thẩm lấy là được.”

Minh Hiên nghe xong thì vô cùng vui vẻ, hắn nói: “Đa tạ tam thẩm!”

Sau khi ăn xong, hắn vô cùng cao hứng trở về.



Ngày hôm sau.

Buổi chiều ở Thái Học vô cùng yên tĩnh, phần lớn học sinh đều ở trong lớp học nghỉ ngơi. Trên hành lang dài trước cửa học đường, có một đài cao, Minh Hiên ngồi ở phía trên, hai chân đung đưa, vô cùng thích ý.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của một thiếu niên từ phía sau vang lên. Minh Hiên vừa quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Tứ điện hạ!”

Mẫn Nguyên Mạnh cũng mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Minh Hiên có chút ngượng ngùng, nói: “Ta cũng đang suy nghĩ lung tung, không đáng nhắc tới.”

Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong lại hứng thú nói: “Vậy ta càng muốn nghe một chút.”

Thái giám bên người hắn đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi. Minh Hiên gãi gãi đầu, nói: “Ta đang suy nghĩ… Tương lai sẽ làm gì…”

Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, nói: “Tương lai… Làm gì?”

Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, cha ta thân là tướng quân, hai vị thúc thúc đều là tướng quân, nam nhi Tần gia chúng ta đều muốn ra chiến trường trở thành anh hùng, nhưng mẫu thân ta không muốn ta cũng đi con đường này.”

Mẫn Nguyên Mạnh hỏi: “Tại sao?”

Minh Hiên nói: “Bởi vì tổ phụ và phụ thân ta đều chết trận sa trường, ngay cả Nhị thúc cũng bị trọng thương, cả đời cũng không thể cầm cung bắn tiễn nữa.” Dừng một chút, hắn nói: “Mẫu thân sợ ta cũng sẽ bị thương, vì vậy không ủng hộ.”

Hắn mỉm cười, tiếp tục nói: “Nàng đã từng không cho phép ta tập võ, bây giờ thật vất vả mới đồng ý cho ta tập thế nhưng vẫn hy vọng tương lai ta không đi tòng quân.”

Mẫn Nguyên Mạnh suy nghĩ một chút mới nói: “Mẫu thân ngươi lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”

Minh Hiên đáp: “Ta biết… Nhưng ta, ta vẫn muốn làm một võ tướng, ta nguyện ý vì quốc gia mà rơi đầu, chảy máu, ta muốn trở thành người giống như cha ta.”

Trong lòng Minh Hiên, phụ thân là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, là tấm gương của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh nói: “Nhưng mẫu thân ngươi không ủng hộ, ngươi tính sao?”

Minh Hiên nói: “Vậy ta đi cầu, đi khóc, đi làm loạn, tóm lại, ta muốn làm hết mọi biện pháp để mẫu thân ủng hộ ta.” Ánh mắt hắn kiên định, nói: “Nếu nàng vẫn không đồng ý, ta sẽ trốn đi.”

Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi…Ngươi còn định làm như thế sao?”

Minh Hiên nhướng mày nói: “Vì sao không được? Tam thúc ta nói, nam tử hán đại trượng phu, phải vì sự lựa chọn của mình mà gánh vác trách nhiệm, nếu ta đã nghĩ kỹ, vậy thì phải cố gắng đi tiếp.”

Sắc mặt Mẫn Nguyên Mạnh hơi biến đổi, khuôn mặt Minh Hiên đỏ bừng, tuy vẫn ngây thơ nhưng thái độ lại vô cùng cố chấp, trong mắt có một loại ánh sáng khác thường. Minh Hiên lại hỏi: “Điện hạ, ngươi có từng nghĩ qua lớn lên muốn làm cái gì không?”

Mẫn Nguyên Mạnh hơi sững sờ, nói: “Ta… Ta chưa từng nghĩ qua…”

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ đều là mẫu hậu an bài cho hắn, hình như cho tới bây giờ hắn chưa từng có suy nghĩ và chủ trương chuyện gì.

Hiện giờ bị Minh Hiên hỏi như vậy, hắn đột nhiên có chút xấu hổ. Hắn lớn hơn Minh Hiên hai tuổi, nhưng so với Minh Hiên, hắn tựa hồ không có bất kỳ ước mơ nào. Minh Hiên thấy sắc mặt hắn có chút không tốt nên nói: “Điện hạ, ngươi làm sao vậy?”

Mẫn Nguyên Mạnh rũ mắt, nói: “Ta cũng không biết… Tương lai ta có thể làm gì…”

Hắn không phải là không suy nghĩ về vấn đề này. Ở Đại Minh, ngoại trừ Thái Tử ra thì sau khi trưởng thành, những Hoàng tử khác đều sẽ được đưa đến phong địa, đại đa số cuối cùng đều trở thành vương gia nhàn hạ. Mẫn Nguyên Mạnh lẩm bẩm nói: “Nói không chừng… Ta cũng chỉ là một vương gia nhàm chán mà thôi.”

Minh Hiên nhíu nhíu mày, nói: “Vì sao nhất định phải làm Vương gia? Hơn nữa cho dù làm Vương gia, cũng không nhất định không thể làm chuyện khác…”

Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt lên, nói: “Còn có thể làm chuyện gì nữa?”

Minh Hiên suy nghĩ một chút, nói: “Ví dụ như… Có thể làm du hiệp, đi du ngoạn khắp nơi, trên đường thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ! Ví dụ như, cũng có thể kinh doanh, ta nghe nói rất nhiều người kinh doanh đều sẽ đi Tây Vực, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà ở Trung Nguyên không có… Giống như Tam thẩm của ta, nàng là phu nhân Trấn Quốc Công, nhưng nàng thích làm những món ăn ngon, bây giờ cũng chuẩn bị mở một cửa hàng điểm tâm, trở thành bà chủ, miễn là ngươi thích thì làm gì cũng được!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mẫn Nguyên Mạnh, mơ hồ có chút phiếm hồng, hắn nghe Minh Hiên nói như vậy nên trong lòng có vài phần kích động, nói: “Ngươi nói đúng! Ta… Ta cũng nên có sở thích riêng.” Hắn nhìn lại Thái học, tiếp lời: “Ta cảm thấy lúc dạy học rất uy phong, ta rất thích điều đó, ta cũng có thể mở một trường tư nhân… Nếu ta vẫn là Vương gia, vậy thì còn có thể mở rất nhiều, rất nhiều trường tư! Thu hết môn sinh trong thiên hạ!”

Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng! Điện hạ có thể biết mình muốn làm cái gì là tốt rồi!”

Hai thiếu niên càng nói càng hăng hái, dường như ngày mai có thể lớn lên, lập tức có thể biến thành bộ dáng trong lòng ao ước.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi trên người hai thiếu niên, chiếu thành hai thân ảnh thân mật, vô cùng ăn ý

……

“Nguyên Mạnh có chuyện gì vậy, vì sao còn chưa trở về?” Văn Hoàng Hậu thấy đã đến giờ ăn tối, nhưng Tứ Hoàng tử vẫn chưa trở về. Đúng lúc này thì Nhị Hoàng tử lại trở về.

“Nguyên Khải thỉnh an mẫu hậu.” Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải khom người vấn an Văn Hoàng Hậu. Văn Hoàng Hậu gật đầu qua loa, nói: “Miễn lễ, ngươi nghỉ ngơi một lát, chờ Nguyên Mạnh trở về thì tới cùng nhau dùng bữa tối.”

Mẫn Nguyên Khải khẽ mím đôi môi,đáp lại: “Vâng, mẫu hậu.”

Mẫn Nguyên Khải đi sang bên cạnh. Văn Hoàng Hậu tiếp tục ngồi xuống chờ, ánh mắt của nàng ta hướng ra cửa, tựa hồ bên cạnh hoàn toàn không có Mẫn Nguyên Khải.

Mẫn Nguyên Khải vụng trộm nhìn thoáng qua Văn Hoàng Hậu, trong lòng có chút bất bình. Lúc nhỏ mẫu hậu cũng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng về sau, thời gian mẫu hậu ở bên cạnh hắn ngày càng ít đi. Từ sau khi Tứ đệ sinh ra, mẫu hậu dồn đại bộ phận sự chú ý lên người đệ đệ, mà người ca ca này lại đang chịu hết lạnh nhạt.

Ma ma bên cạnh vẫn nói với hắn, bởi vì Hoàng Hậu nương nương yêu cầu cao đối với hắn cho nên vẫn luôn lạnh nhạt như thế, nhưng hôm nay, hắn càng cảm thấy, mẫu hậu là vì không thích mình cho nên mới đối với mình xa cách như thế.

Mẫn Nguyên Khải nghĩ đến đây thì nắm tay hơi siết chặt, sắc mặt cũng có chút khó coi. Đột nhiên, Văn Hoàng Hậu quay đầu lại nhìn hắn một cái. Thấy mặt hắn tức giận, nhất thời cũng tức giận, nói: “Ngươi nhìn bổn cung như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi có điều gì bất mãn đối với bổn cung!”

Mẫn Nguyên Khải sửng sốt, lập tức thu lại thần sắc trên mặt mà nói: “Nhi thần không dám.”

Văn Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Có cho ngươi cũng không dám. Ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là trưởng tử của bổn cung và Hoàng thượng, phải làm tấm gương tốt của một trưởng tử, ở bên ngoài không được làm mất mặt bổn cung.”

Mẫn Nguyên Khải cúi đầu,đáp lại: “Tạ mẫu hậu dạy dỗ.”

Văn Hoàng Hậu lại nói: “Bây giờ Nguyên Mạnh cũng không đi học cùng ngươi, ngươi có biết hắn đã làm gì không?”

Mẫn Nguyên Khải nói: “Hồi mẫu hậu, gần đây Nguyên Mạnh luôn đi cùng Tần Minh Hiên của phủ Trấn Quốc tướng quân, nhi thần cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.”

Văn Hoàng Hậu sửng sốt, nhíu mày: “Cái gì! Phủ Trấn Quốc tướng quân?”

Mẫn Nguyên Khải nói: “Đúng vậy, mẫu hậu.”

“Sao nhi tử của ta có thể đi cùng đám người của phủ Trấn Quốc được chứ!” Văn Hoàng Hậu tức giận, nói: “Nguyên Mạnh, đứa nhỏ này trời sinh tính tình đơn thuần, lỡ như bị người khác lừa dối thì phải làm sao?”

Mẫn Nguyên Khải có chút ngoài ý muốn, hắn nói: “Hình như Tần Minh Hiên còn nhỏ hơn so với Nguyên Mạnh… Chắc cũng không có khả năng lừa dối hắn…”

Hắn thầm nghĩ, Tần Minh Hiên cùng lắm cũng chỉ là một người bằng hữu chơi cùng Mẫn Nguyên Mạnh mà thôi, có cái gì phải khẩn trương như vậy?

Văn Hoàng Hậu liếc hắn một cái, nói: “Ngươi thì biết cái gì?” Dừng một chút, nàng ta nói: “Bề ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân nhìn trung thành, nhưng trên thực tế lòng lại mang quỷ… Chuyện của Vô Nhân Cốc bọn họ chịu đựng ba năm còn phải lấy ra lật án, bắt Tả tướng vào ngục, đây chính là mưu đồ từ lâu!”

Mẫn Nguyên Khải thấy Văn Hoàng Hậu tức giận như thế, trong lòng càng thêm ngạc nhiên, hắn nói: “Tả tướng bị nhốt, vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy?”

Sắc mặt Văn Hoàng Hậu cứng đờ, nói: “Bổn cung cũng chỉ vì trung nghĩa mà thôi…”

Mẫn Nguyên Khải suy nghĩ một chút, quả thật mẫu hậu và Tả tướng không có quan hệ gì, không nên tiếp tục hỏi nhiều. Ngay lúc này, Nguyên Mạnh cùng tiểu thái giám trở về. Hắn vừa vào cửa đã tươi cười thỉnh an Văn Hoàng Hậu: “Cung chúc mẫu hậu thánh an.”

Sắc mặt Văn Hoàng Hậu xanh mét, nàng ta hỏi: “Sao giờ này con mới trở về?”

Lúc này Mẫn Nguyên Mạnh mới phát hiện mẫu hậu có chút không thích hợp, đành nói: “Hôm nay lúc tan học nhi thần xin tiên sinh dạy chút thơ văn, làm sao vậy mẫu hậu?”

Văn Hoàng Hậu đối với đứa con này rốt cuộc là yêu thương không ít, nàng ta nhỏ giọng lại, nói: “Vậy sau này con hãy về sớm một chút, đừng ở lại Thái Học quá muộn, cũng đừng ở cạnh một số người không đứng đắn.”

Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nói: “Mẫu hậu lại nghe ai đồn nhảm gì vậy?”

Nói xong hắn nhìn Mẫn Nguyên Khải một cái, nhất định là Nhị ca lại nói gì đó. Mẫn Nguyên Khải không cho là đúng, lạnh lùng đáp lại hắn một cái, cũng không nói lời nào. Văn Hoàng Hậu nói: “Lời đồn nhảm? Mẫu hậu hỏi con, gần đây có phải con rất thân thiết với Tần Minh Hiên của phủ Trấn Quốc tướng quân hay không?”

Mẫn Nguyên Mạnh gật đầu, nói: “Không sai, Minh Hiên là người bằng hữu tốt nhất của nhi thần.”

Trên mặt Văn Hoàng Hậu dâng lên một tia tức giận, nói: “Vậy con có biết, cha hắn là ai?”

Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Văn Hoàng Hậu, nói: “Phụ thân hắn là anh hùng, từng bảo vệ Đại Minh, cuối cùng chết trên sa trường…”

“Nói bậy!” Văn Hoàng Hậu đập bàn nói: “Con chớ nghe hắn nói bậy, phụ thân và tổ phụ của hắn đều là bởi vì tham công mà liều lĩnh chết trên chiến trường, đó là gieo gió gặt bão, hắn còn lấy việc này ra lừa con, chính là vì tiếp cận con, thu được tín nhiệm của con!”

Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong cũng có chút mất hứng, hắn nói: “Minh Hiên cần gì phải lấy chuyện như vậy lừa nhi thần? Lấy được sự tin tưởng của nhi thần thì có ích lợi gì đối với hắn? Chúng con chỉ là bằng hữu.”

Văn Hậu nói: “Nguyên Mạnh, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, hắn tiếp cận con chắc chắn có mục đích! Con chớ bị hắn lừa gạt, sau này một ngày nào đó bị lừa cũng không biết!”

Mẫn Nguyên Mạnh cảm thấy mẫu hậu càng nói càng thái quá: “Mẫu hậu, sao lại nói ra lời này? Minh Hiên không đắc tội với người, hắn đối với nhi thần cũng rất tốt! Chúng con còn cùng nhau thảo luận về những việc cần làm trong tương lai…”

Văn Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng căng thẳng, nói: “Cái gì gọi là thảo luận chuyện tương lai muốn làm?”

Nhi tử của nàng ta, tương lai tất nhiên là phải ngồi lên vị trí chí tôn kia, vấn đề này không cho phép hắn nghĩ linh tinh. Mẫn Nguyên Mạnh bị Văn Hoàng hậu nghi ngờ liên tiếp khiến cho vô cùng không vui, hắn nói: “Vì sao không thể thảo luận? Miễn là điều nhi thần thích, nhi thần nhất định sẽ thử!”

Văn Hoàng Hậu cố gắng kiềm chế cơn giận của mình mà nói: “Được, vậy con nói cho mẫu hậu biết con định làm gì?”

Mẫn Nguyên Mạnh biết tâm tình của Văn Hoàng Hậu không tốt, nhưng vẫn không chịu ủy khuất, liền nói: “Nhi thần muốn dạy học, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, nhi thần còn có thể đi làm đại hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, nơi nào có bất bình, nơi nào có nhi thần…”

“Ngươi!” Văn Hoàng Hậu thật sự nhịn không được, nàng tức giận bước tới trước mặt Mẫn Nguyên Mạnh, nói: “Hắn làm vậy chính là đang mê hoặc con! Hắn sẽ khiến con không có tham vọng! Con nhìn xem, mới mấy ngày, con đường đường là trưởng tử chính cung, lại muốn ra ngoài làm tiên sinh, đại hiệp cái gì?”

Văn Hoàng Hậu nắm lấy cánh tay Mẫn Nguyên Mạnh, nói: “Những chuyện này, con không được nghĩ đến nữa!”

Mẫn Nguyên Mạnh tức giận nói: “Vì sao người khác có thể nghĩ mà nhi thần lại không được? Ở trong hoàng cung này cả đời có gì tốt?” Hắn không chút sợ hãi nhìn thẳng Văn Hoàng Hậu, nói: “Mẫu hậu ở đây nhiều năm như vậy, người có ngày nào vui vẻ không?”

Văn Hoàng Hậu tức giận, môi hơi run rẩy, nàng ta giơ tay lên!

Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh cả kinh, trên mặt vẫn căng thẳng như trước, nói: “Mẫu hậu muốn đánh thì đánh đi! Nhi thần chỉ nói sự thật.”

“Ngươi!” Văn Hoàng Hậu tức giận đến nói không nên lời, Vân Mai vội vàng đến đỡ nàng ta rồi nói: “Nương nương, đừng tức giận hại thân thể, Tứ điện hạ còn nhỏ, người chớ coi lời nói của ngài ấy là thật.”

Mẫn Nguyên Mạnh không chịu thua, hắn nói: “Nhi thần đã hơn mười tuổi! Mẫu hậu, mẫu hậu không nên coi nhi thần như một hài tử.”

Văn Hoàng Hậu tức giận lại muốn tiến lên đánh hắn, Vân Mai vẫn cố gắng an ủi. Cuối cùng Văn Hoàng Hậu vẫn không xuống tay được, chỉ nói: “Vân Mai, truyền lời cho Thái Học, từ ngày mai, không cho Tần Minh Hiên đến trường!”

Vân Mai sửng sốt, nói: “Nhưng mà… Thái Học là do Đường Các Lão quản lý… Chúng ta, sợ là không nói được cái gì…”

Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến trắng bệch, nói: “Mẫu hậu sao có thể vô lý như vậy? Minh Hiên làm sai cái gì mà người không cho hắn đi học?”

Văn Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng nói: “Hắn làm cho con nảy sinh ý nghĩ không tốt, nên phạt!”

Vẻ mặt Mẫn Nguyên Mạnh không phục, hắn nói: “Mẫu hậu thật vô lý! Ở trong lòng người còn có nhi thần không?”

Văn Hoàng Hậu thấy mắt hắn phiếm hồng, trong lòng cũng có chút không đành lòng, nói: “Mẫu hậu đều muốn tốt cho con!”

Dứt lời nàng ta đưa tay ôm lấy hắn, Mẫn Nguyên Mạnh tức giận hất nàng ta ra, rồi nói: “Nếu mẫu hậu ra tay với bằng hữu của nhi thần, vậy thì nhi thần sẽ không để ý tới người nữa!”

Cơn thịnh nộ của Văn Hoàng Hậu một lần nữa bốc lên, nàng ta nói: “Con! Con đang càng ngày càng không vâng lời!”

Nàng ta gọi: “Người đâu, đưa hắn xuống nhốt trong tẩm điện, không có lệnh của bổn cung, không được phép ra ngoài!”

Đôi mắt Mẫn Nguyên Mạnh khẽ co rút, hắn mím chặt môi để cho nước mắt của mình không rơi xuống, hắn quật cường xoay người, cũng không thèm liếc mắt nhìn Văn Hoàng Hậu một cái mà rời đi.

Văn Hoàng Hậu mệt mỏi thở dài, cực kỳ thất vọng. Lúc này, Mẫn Nguyên Khải lại đứng ở một bên, không tiếng động nhếch khóe môi.

…….

Trên đường Nam Nhất, cửa hàng lớn nhất gần đây đang bắt đầu tu sửa, đám tiểu công lui tới không dứt, dân chúng đi ngang qua đều nhao nhao ghé mắt nhìn xem vị trí tốt như vậy, rốt cuộc là dùng để bán cái gì?

“Qua bên này quét dọn một lần nữa!” Tần Tu Dao mặc một thân váy màu đỏ, tóc dài búi cao, có vẻ oai hùng hiên ngang, sáng sủa vô phương. Nàng đứng ở cửa hàng, chỉ vào góc bên cạnh, có hạ nhân đi lên thu dọn. Cửa hàng này vô cùng lớn, vốn là hai cửa hàng, sau khi bọn họ thuê lại đã mở tường ra rồi làm một cái cửa thông, có vẻ rộng rãi không ít. Tầng một của cửa hàng được chuẩn bị để bán lẻ, làm một số vụ kinh doanh cho khách lẻ.

Tầng hai có chỗ ngồi, có thể được sử dụng để bàn bạc về kinh doanh bán buôn. Hiện tại Đường Nguyễn Nguyễn ở nhà bận rộn huấn luyện đầu bếp, mà Tần Tu Dao ở bên cửa hàng giám sát việc trang hoàng nơi đây.

“Hoàng sư phụ, phiền người lắp cái giá đèn này lên đi! Nếu không lúc làm việc vào ban đêm có thể không nhìn thấy rõ!” Tần Tu Dao chỉ vào vị trí ở cửa, các nàng muốn sớm khai trương, vì thế gần đây ngay cả buổi tối cũng đang gấp gáp làm việc.

“Được rồi! Tần tiểu thư!” Hoàng sư phụ nhanh nhẹn lấy ra một cái giá đỡ đèn lớn, khung đèn này là làm bằng sắt, phía trên có thể cắm không ít nến, thoạt nhìn nặng trịch. Hắn đứng trên bàn, khoa tay múa chân với giá đỡ đèn rồi hỏi: “Tàn tiểu thư, treo như này đã phù hợp chưa?”

Tần Tu Dao nhìn rồi điều chỉnh: “Qua bên trái một chút…”

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, dáng vẻ xinh đẹp đứng chỉ đạo. Tất cả những chuyện này, đều bị công tử trẻ tuổi trong cửa hàng đối diện thu hết vào đáy mắt.

“Công tử, hôm nay người không có công vụ sao?” Mạc bá khó hiểu, bình thường Mạc Lâm chưa bao giờ tới thăm cửa hàng, nhưng nghe nói cửa hàng cũ ở phố Nam Nhất bắt đầu trang trí, hắn nói muốn đến xem, thuận tiện mua hết các cửa hàng phụ cận. Mạc Lâm cầm một quyển sách, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của mình rồi nói: “Ừm… Hôm nay không có gì để làm, nên đến xem sách.”

Mạc bá ho nhẹ một tiếng, nói: “Công tử, người đang cầm sổ sách…”

Mạc Lâm vừa nhìn, có chút xấu hổ, nói: “Xem sổ sách hay sách thì cũng giống nhau…”

Mạc bá theo ánh mắt của hắn nhìn một chút, nói: “Công tử đến thăm Tần tiểu thư đúng không?”

Mạc Lâm sửng sốt, nói: “Đừng nói bậy, ta cũng chỉ là là đến xem người thuê nhà của chúng ta sửa lại cửa hàng của chúnh ta thành như thế nào…”

Mạc bá yên lặng nói: “Mạc gia có hơn một ngàn cửa hàng nhưng cũng chưa từng thấy người tự mình đi xem…”

“Hả? Ngươi đang nói cái gì vậy?” Sắc mặt Mạc Lâm hơi căng thẳng. Mạc Bá vội vàng nói: “Không có gì…”

Hắn nhìn thấu nhưng lại không muốn nói toạc ra, dừng một chút, Mạc Bá nói: “Công tử, trời nóng như vậy, một mình Tần tiểu thư trông coi cửa hàng sửa chữa, cũng rất vất vả, ta thấy nàng cả buổi sáng cũng không uống một ngụm trà nào!”

Sắc mặt Mạc Lâm cứng đờ, hắn cũng nói: “Đúng vậy!” Dứt lời, hắn lập tức đứng dậy, an bài: “Giúp ta chuẩn bị một ấm trà rồi đưa qua đó.”

Mạc bá cười cười, hắn nói: “Dù sao Tần tiểu thư cũng không biết lão nô là ai, tùy tiện đi đưa như vậy, lão nô lo lắng người ta không chịu nhận, hay là công tử đi đi?”

Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên: “Cái này không hay lắm…”

Mạc Bá khoát tay, nói: “Cái này có cái gì mà không hay?” Vẻ mặt hắn chính khí lẫm liệt mà nói: “Công tử hiểu lòng người, thích giúp đỡ người khác nên mới đưa trà qua.”

Mạc Lâm nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Được rồi.”

Mạc bá nhanh nhẹn đi chuẩn bị trà. Mạc Lâm tiếp tục ngồi ở phía sau quầy hàng, thỉnh thoảng liếc trộm Tần Tu Dao một cái. Cô nương này, bất luận lúc nào nhìn thấy cũng là vẻ mặt đầy ý cười, tựa hồ vĩnh viễn đều là vô ưu vô lự, khiến cho hắn vừa nhìn thấy nàng lại nhịn không được cũng cười rộ lên theo.

Mấy ngày nay không liên lạc, cũng không biết nàng còn nhớ mình hay không… Nhưng nếu lại mời nàng thì có vẻ quá càn rỡ… Mạc Lâm nghĩ tới nghĩ lui vô cùng rối rắm, hắn cảm thấy lòng mình đối với cô nương này có loại tình cảm khó hiểu, nhưng lại thấp thỏm, không biết có nên để cho nàng biết hay không. Khi hắn do dự, Mạc bá lại bưng ấm trà tới, hắn cười hắc hắc, nói: “Công tử, chúng ta đi thôi?”

Mạc Lâm lấy lại bình tĩnh, ung dung chỉnh lại y phục, rồi xem lại búi tóc cùng thắt lưng của mình. Mạc Bá nói: “Không cần để ý, xiêm y của người rất sạch sẽ, tóc tai cũng gọn gàng, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự.”

Mạc Lâm có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, nói: “Mạc bá càng ngày càng hài hước.”

Mạc bá cười cười, nói: “Công tử quá khen.”

Hai người một trước một sau, ra khỏi cửa hàng nhà mình. Mạc Lâm mới đi ra khỏi cửa được hai bước thì đột nhiên dừng lại. Mạc bá bưng trà phía sau thiếu chút nữa đụng phải Mạc Lâm, hắn có chút hồ nghi nói: “Công tử, sao người lại dừng lại?”

Mạc Lâm nhíu mày, nói: “Mạc bá, nếu ta cứ như vậy mà qua, đến lúc Tần tiểu thư hỏi vì sao ta lại ở đây, thì ta phải giải thích như thế nào?”

Mạc Bá nói: “Ngày thường công tử thông minh tuyệt đỉnh, sao hôm nay lại bị chuyện nhỏ như vậy làm khó?” Sắc mặt hắn trầm ổn, nói: “Chỉ cần nói, người tới tuần tra cửa hàng, ngẫu nhiên bắt gặp Tần tiểu thư ở chỗ này là được.”

Mạc Lâm vẫn có chút chột dạ. Dù sao hắn cũng đã nhìn Tần Tu Dao cả buổi sáng, vừa nhìn thấy nàng, chỉ sợ sẽ đỏ mặt. Hắn thì thầm: “Ồ… Vậy, đi thôi.”

Hai người xuyên qua dòng người tấp nập trên đường, đi tới đối diện. Mạc Lâm và Mạc bá đứng ở cửa tiệm đồ ăn vặt. Giờ phút này, Tần Tu Dao vẫn đang bận rộn ở chính sảnh trong cửa hàng, dường như không rảnh để ý đến những thứ khác. Mạc Lâm nhìn một hồi, hắn nói: “Hay là chúng ta chờ một chút đi.”

Mạc bá gật đầu một cái, hắn thầm nghĩ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua công tử đối với cô nương nào để ý như vậy… Hắn lại tỉ mỉ quan sát Tần Tu Dao một chút, cô nương này lông mày như lá liễu, mắt phượng xinh đẹp, đôi môi anh đào đỏ tươi, đẹp không sao tả xiết.

Trong lòng Mạc bá yên lặng nghĩ: Cô nương này và công tử nhà ta quả thật rất xứng đôi.

Mạc gia là gia tộc giàu nhất vùng, có bao nhiêu đại quan quý nhân muốn nhét con gái vào làm thiếu phu nhân, nhưng công tử cũng không hề gật đầu… Lão gia phu nhân bức hôn không thành nên đành phải để công tử đi. Hiện giờ công tử say mê Tần tiểu thư của phủ Trấn Quốc tướng quân, nếu lão gia và phu nhân biết, chỉ sợ sẽ cười đến không khép miệng lại được!

Mạc bá âm thầm suy nghĩ, nếu mời lão gia phu nhân đến một chuyến… Đúng lúc này, Tần Tu Dao lơ đãng quay đầu lại… Nàng nhìn thấy ở cửa hàng có một bóng dáng cao ngất, đứng bên cạnh giàn đèn. Mạc Lâm một thân y phục màu trắng, mặt mày như mực, khóe môi khẽ nhếch lên, làm cho người ta cảm thấy văn nhã trác tuyệt.

“Mạc Lâm?” Nàng nhất thời sửng sốt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, mãi cho đến khi Mạc Lâm cười với nàng, nàng mới phản ứng lại. Nàng bước đi, mỉm cười và nói: “Sao huynh lại đến đây?”

Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, nói: “Nhà ta có cửa hàng ở đường Nam Nhất… Ta tới đây tuần tra một chút, không nghĩ tới nàng cũng ở chỗ này, nên… Nên đến đưa cho nàng một ít trà.”

Tần Tu Dao cười khiến mắt phượng khẽ cong, nói: “Thật trùng hợp! Làm phiền huynh rồi, đa tạ!”

Mạc Lâm lắc đầu, nói: “Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi.”

Tần Tu Dao ngước mắt nhìn hắn, nói: “Huynh có muốn vào xem cửa hàng nhà ta không? Nơi này…”

Đột nhiên, Mạc Lâm nhìn thấy khung đèn phía trên nghiêng về phía nàng, tựa như bị lỏng, sắp rơi xuống!

Hắn vội vã lên tiếng: “Cẩn thận!”

Cùng lúc này, hắn nhanh chóng đưa tay kéo nàng về phía mình!

Tần Tu Dao không rõ nguyên nhân, bị kéo làm mất thăng bằng, nhào thẳng vào trong ngực hắn…