Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 103: Đạp Thanh




Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong liền mỉm cười, nói: “Được, vậy để tẩu làm cơm ống tre cho mọi người cùng ăn. như vậy cũng có thể chơi lâu một chút rồi mới trở về.”

Tần Tu Dao âm thầm cao hứng. Tuy nàng nguyện ý đi vì lời hẹn với Mạc Lâm, nhưng cô nam quả nữ nên sợ sẽ có chút xấu hổ, nếu có ca ca và tẩu tẩu cùng đi thì thật tốt biết bao.

Tần Tu Dao cùng hai người tán gẫu vài câu rồi trở về trước. Tần Tu Viễn đi tới, hắn nói: “Ta phải vào cung một chuyến rồi về đón nàng, sau đó chúng ta cùng đi đến rừng trúc.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt đáp lại: “Chàng đi xử lý chuyện hôm qua sao?”

Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không cần lo lắng, ta tự có sắp xếp.”

Hắn vươn tay chạm lên vành tai Đường Nguyễn Nguyễn, sau đó thuận thế ôm lấy gáy nàng lén hôn trộm một chút hương thơm trên người nàng. Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng nói: “Cẩn thận đừng để cho người ta nhìn thấy!”

Tần Tu Viễn cười khẽ một chút: “Ta lại muốn mọi người nhìn thấy.”

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay chọc hắn, nàng nói: “Mau đi!”

Tần Tu Viễn xoay người đi ra khỏi bếp nhỏ thì thấy Tần Trung đã đứng ngoài cửa. Hai người cùng nhau ra khỏi phủ, Tần Tu Viễn nói: “Tấu chương hôm qua ta dặn dò ngươi đã đưa đến Ngự Thư Phòng chưa?”

Tần Trung đáp: “Đã đưa tới rồi, chắc hẳn là sáng nay Hoàng thượng sẽ nhìn thấy.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Màn kịch hay chuẩn bị bắt đầu rồi.”

Tần Trung nhất thời sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, nhanh chóng đuổi theo Tần Tu Viễn.



Sau khi Tần Tu Viễn đi, bột bánh hỷ của Đường Nguyễn Nguyễn cũng đã nở phồng lên. Nàng lật tấm vải ra đã thấy bột bánh lớn gấp đôi!

Nàng lấy ra rồi đặt lên trên thớt để nặn bột bằng tay theo tiết tấu nhịp điệu. Bột ở trong tay nàng vô cùng nghe lời, ấn một cái lại xoay qua, rồi nắn một chút, rất thích ý. Một lát sau, khí trong bột đã thoát ra ngoài, Đường Nguyễn Nguyễn liền lấy dao ra. Nàng cắt miếng bột lớn thành nhiều miếng nhỏ, mỗi miếng nhỏ lại được ép  thành hình tròn. Vì vậy, khối bột nhỏ lăn qua lại trong lòng bàn tay trắng mềm của nàng đã dần trở thành một quả cầu tròn.

Đặt quả cầu nhỏ lên bàn, sau đó nàng nhẹ nhàng ấn lên cho phẳng ra. Rồi nàng lại lăn hai vòng trên quả cầu phẳng bằng một cây gậy, lúc này chúng đã ngoan ngoãn trở thành những chiếc bánh nhỏ xinh xắn.

Nàng kiên nhẫn lặp đi lặp lại bước này cho đến khi tất cả các quả cầu nhỏ trở thành lát bánh thì mới dừng lại. Mấy lát bánh nhỏ hình tròn được xếp cùng một chỗ giống như đang phơi nắng, nàng lại lấy vải che lên, chuẩn bị ủ cho lên men lần thứ hai.

Lúc này, Thải Vi và Thải Bình cười tủm tỉm cùng nhau đi vào bếp nhỏ. Thải Vi mím môi cười, nói: “Bái kiến phu nhân!”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng nói: “Không phải các ngươi vẫn gọi ta là tiểu thư sao?”

Vừa nói ra, nàng lại nhất thời hiểu được. Có phải hai người họ đã nhìn thấy mớ hỗn độn trong phòng ngủ của nàng không?

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên: “Khụ…”

Thải Bình liếc mắt một cái, nói: “Thải Vi, ngươi nhìn xem hình như đây đều là bánh hỷ!”

Thải Vi bừng tỉnh: “Không sai không sai, quả thật là bánh hỷ.”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái rồi nói: “Hai người nhàn rỗi như vậy sao? Còn không mau đi dọn dẹp sân viện!”

Thải Bình giảo hoạt cười, nói: “Nô tỳ vẫn nên đi thu thập phòng ngủ trước thì hơn…”

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng đến mức muốn dùng bột ném nàng ta!

Thải Vi vội vàng ngăn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Chúng nô tỳ sai rồi, chúng nô tỳ sai rồi! Không dám trêu ghẹo tiểu thư nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt thu liễm tinh thần, thấp giọng cười nói: “Bất luận như thế nào thì các ngươi đều là thân tín của hồi môn của ta thì phải đứng về phía ta mới đúng.”

Thải Vi và Thải Bình đồng loạt gật đầu, Thải Vi nói: “Chúc mừng tiểu thư gặp được người tốt.”

Thải Bình cười nói: “Nô tỳ chúc tiểu thư sớm sinh quý tử, ba năm ôm hai hài tử!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng che miệng cười. Một phút sau, chiếc bánh đã được lên men nở ra đầy đặn!

Đường Nguyễn Nguyễn liền nhờ hai người họ đến giúp đỡ. Thải Vi lấy giấy bạc ra trải lên khay nướng, sau đó Đường Nguyễn Nguyễn bôi dầu lên trên rồi trải các phần bánh nhỏ lên. Nàng cho hết vào lò nướng.

Chỉ cần thời gian một chén trà là bánh nhỏ đã mềm nhũn ra, sau đó dần dần phồng lên, một mặt biến thành màu vàng ruộm. Đường Nguyễn Nguyễn kéo khay nướng ra rồi lật mặt bánh lại, tiếp tục nướng. Thải Bình nhìn một chút rồi nói: “Nô tỳ chưa từng thấy qua loại bánh hỷ này.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Cũng chính là bánh mang ý nghĩa cát tường.”

Nàng lại nhìn Thải Vi một cái, nói: “Cố gắng mà học tập, không lâu sau cũng có thể dùng đến.”

Sắc mặt Thải Vi đỏ lên, nàng thẹn thùng nói: “Nô tỳ… Nô tỳ không cần.”

Một lát sau, Đường Nguyễn Nguyễn thấy thời gian gần như đã đến lúc nên mở cửa lò nướng ra… Bánh hỷ thơm ngào ngạt đã ra lò. Đường Nguyễn Nguyễn cầm hai cái bánh hỷ chia cho mỗi người một cái: “Mau nếm thử đi!”

Bánh hỷ vừa mới nướng ra lò còn hơi nóng tay, Thải Bình đổi qua đổi lại hai tay trái phải, không ngừng thổi cho bớt nóng. Thải Vi thì trực tiếp bẻ bánh hỷ ra, bánh hỷ này vô cùng mềm, có thể dễ dàng chia làm hai nửa, mỗi lỗ nhỏ trên đó đều đang cố gắng tỏa ra mùi thơm. Nàng nhẹ nhàng cắn một cái, mềm mại mà lại mang theo ôn nhuận, hương ngọt lại không ngán, vô cùng mỹ vị. Thải Vi nói: “Bánh hỷ này rất ngon, chỉ hơi ngọt lại có mùi hồi cam.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Bánh hỷ không nên làm quá ngọt, giống như cuộc sống hằng ngày, nước mịn chảy dài, mỗi ngày một chút ngọt ngào mới là tốt nhất.”

Nàng nói xong, đột nhiên càng thêm ấp ủ hy vọng vào tương lai với hắn. Thải Bình cũng ăn xong một cái, nói: “Tiểu thư, nô tỳ… nô tỳ còn muốn ăn một cái nữa…”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Tự mình cầm lấy đi.”

Dứt lời, chính mình cũng cầm lên một miếng bánh hỷ yên lặng nếm thử… Nó thực sự rất ngon. Ba người thưởng thức xong bánh hỷ thì Đường Nguyễn Nguyễn liền nói: “Được rồi, các ngươi giúp ta chia bánh hỷ này ra, lấy một ít đưa đến Mục Di Trai cho mẫu thân rồi tặng một ít cho đại tẩu, Nhị ca cùng A Dao, Quốc Công cùng đại ca đã được rửa oan cũng nên chúc mừng một phen.”

Thải Bình và Thải Vi lên tiếng gật đầu. Đêm qua Đường Nguyễn Nguyễn ngủ muộn, nên sau khi ăn no cũng trở về phòng nghỉ ngơi thêm.



Mục Di Trai.

Tần lão phu nhân nhẹ nhàng mở bánh hỷ ra nhai kỹ để chậm rãi thưởng thức, từng chút ngọt ngào của bánh hỷ dần dần thấm vào trong miệng bà, bà hứng thú nhìn Thải Vi rồi nói: “Sao đột nhiên Nguyễn Nguyễn lại có hứng thú làm bánh hỷ vậy?”

Thải Vi trầm tĩnh đáp: “Hồi lão phu nhân, Tam phu nhân nói vì chúc mừng Trấn Quốc công cùng Hổ Khiếu tướng quân được minh oan nên làm bánh hỷ, muốn cùng mọi người ăn mừng.”

Tần lão phu nhân mỉm cười, nói: “Hài tử Nguyễn Nguyễn này thật hiểu chuyện.”

Ngô ma ma ở một bên cũng tán thưởng: “Từ khi Tam phu nhân gả về đây, trong phủ chúng ta cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.”

Tần lão phu nhân cười cười, nói: “Đó là điều đương nhiên! Lần đầu tiên ta thấy Nguyễn Nguyễn ta đã biết đây là là một cô nương tốt… Con bé lại vô cùng chu toàn, hiện giờ chuyện của lão gia cùng A Thệ đã được giải quyết thỏa đáng, tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng được buông xuống không ít… Qua mấy ngày nữa là tết thanh minh, đến lúc đó cũng nên để cho mọi người cùng nhau tụ tập đi.”

Dừng một chút, bà lại tiếp tục: “Nhớ mời cả Chi Tâm đến.”

Ngô ma ma hiểu ý cười cười mà đáp: “Vâng.”

Tần lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi lại hỏi Thải Vi nói: “Gần đây… Tướng quân đối với Nguyễn Nguyễn thế nào?”

Thải Vi rũ mắt nói: “Nô tỳ thấy tình cảm của tướng quân cùng phu nhân đã có tiến triển, chắc là rất tốt.”

Tần lão phu nhân lại lẩm bẩm nói: “Thật sự tốt sao? Vậy tại sao lâu như vậy còn không có động tĩnh…”

Thải Vi sửng sốt, nàng chỉ đành giả ngu không nói gì. Tần lão phu nhân thấy nàng trầm mặc không nói thì đành buông: “Quên đi, ngươi xuống trước đi!”

Đợi Sau khi Thải Vi đi rồi, Tần lão phu nhân lại nói: “Ai… Nguyễn Nguyễn nhu thuận như thế, hết lần này tới lần khác mà A Viễn sao lại không thông suốt như vậy, ngươi xem Bạch phu nhân cùng ta đánh mã điếu đã có thêm hai tôn tử, mà ta…!”

Ngô ma ma nói: “Lão phu nhân chớ nóng vội, giường trong thư phòng… Hỏng cũng khá lâu rồi…”

Tần lão phu nhân lộ ra bộ dạng hận rèn sắt không thành thép mà nói: “A Viễn… Hài tử này, thật sự là làm cho người ta không yên lòng… Như vậy đi, ngươi để cho phòng bếp lớn nấu chút canh, mang đến cho hắn, nhất định phải để cho hắn uống!”

Ngô ma ma có chút khó xử, nói: “Cái này… Canh trong nhà bếp lớn, tướng quân có muốn uống không?”

Tần lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói có lý… Cứ như vậy đi, để cho phòng bếp lớn nấu chín rồi bảo Nguyễn Nguyễn bắt A Viễn uống hết.”

Bà không muốn chần chờ, nghĩ kỹ chuyện gì thì lập tức đi làm. Ngô ma ma đành phải đáp một tiếng rồi đi dặn dò phòng bếp lớn.



Phi Hiên Các.

Đường Nguyễn Nguyễn lười biếng lăn ra ngủ say. Nhưng hai má lại có cảm giác như ngứa như không, nàng cọ cọ đầu rồi mở đôi mắt đang buồn ngủ ra. Đập vào mắt nàng chính là đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn. Đường Nguyễn Nguyễn dụi dụi mắt, nói: “Chàng về rồi sao?”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Ừm.”

Nàng hỏi: “Chàng đang cười gì vậy?”

Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng: “Ta thấy có người chảy nước miếng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, nàng vội vàng sờ tới sờ lui cũng không cảm giác được vết nước nào. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn: “Chàng nói dối thiếp?”

Tần Tu Viễn cúi đầu cười: “Sao nàng lại ngốc như vậy, tùy tiện nói một câu mà cũng tin.”

Đường Nguyễn Nguyễn đẩy hắn ra rồi nói: “Ai xấu tính giống như chàng vậy.”

Tần Tu Viễn không chịu nổi khi bị nàng đẩy nhưng lại trực tiếp tiến tới: “Việc xấu hơn nàng còn chưa từng thấy qua đâu.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng nói: “Đừng náo loạn…”

Tần Tu Viễn đến gần nàng, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ nhắn của nàng rồi nói: “Nàng muốn bây giờ đi rừng trúc luôn, hay là… Chơi một lát rồi đi?”

Chơi… Một lát?

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ý của hắn nên vội vàng nói: “Bây giờ đi! Bây giờ đi ngay!”

Tần Tu Viễn nhìn nàng ngượng ngùng như thế, ý cười lại càng sâu, hắn nói: “Vậy thì đứng lên thu dọn đi, chờ lúc trở về chơi tiếp cũng giống nhau.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng lên, nàng khẽ trách mắng: “Chàng đi ra ngoài trước! Thiếp thay y phục rồi đến ngay.”

Tần Tu Viễn cười rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Hắn đứng ở hành lang dài, Tần Trung đi tới, nói: “Tướng quân.”

Tần Tu Viễn hỏi: “Sao vậy?”

Tần Trung suy tư một lát rồi nói: “Người thật sự muốn giao binh phù sao?”

Tần Tu Viễn nhếch môi cười, nói: “Không sai.”

Tần Trung có chút bất an: “Nhưng không có binh phù… Nếu có người làm khó phủ Trấn Quốc tướng quân thì làm sao bây giờ? Chuyện Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân còn chưa có kết luận cuối cùng.”

Tần Tu Viễn tiếp lời: “Ai nói binh phù không còn?”

Tần Trung sửng sốt, nói: “Nhưng không phải người nói là muốn vào cung chủ động giao ra binh phù sao?”

Tần Tu Viễn cười nói: “Ta dám giao, nhưng chưa chắc Hoàng thượng lại dám nhận.”

Tần Trung nghĩ mãi không ra, hắn liền hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Tâm tình của Tần Tu Viễn không tệ, hắn cũng nhẫn nại giải thích: “Không phải hôm qua ta bảo ngươi phái người đưa tấu chương từ biên quan vào cung sao?”

Tần Trung gật đầu. Tần Tu Viễn nói: “Bắc Tề Vương sắp không nhịn được rồi, hiện giờ Bắc Tề lâm vào nội loạn, chỉ sợ rất nhanh thôi Tứ Hoàng tử và Lục Hoàng tử sẽ xảy ra đại chiến, bên kia yếu thế, hoặc là mượn binh của chúng ta, hoặc là sẽ chiếm thành của chúng ta, lấy chiến dưỡng chiến, vô luận như thế nào thì đối với Đại Minh mà nói đều tiềm tàng uy hiếp.”

Tần Trung nói tiếp: “Cho nên tướng quân biết lúc này Hoàng thượng chẳng những sẽ không thu hồi binh phù, ngược lại còn phải dựa vào người để bình định thế cục Bắc Cương?”

Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn: “So với lúc trước, ngươi đã phản ứng nhanh hơn rồi.”

Tần Trung cười một chút, hắn nói: “Chuyện của  Âm quý nhân… Chỉ làm thế thôi sao?”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Vốn dĩ Hoàng Đế cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ là không truy cứu lại sợ bị người ta chỉ trích, cho nên ta đã đưa ra cái thang để mời người đi xuống. Vì thế mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.”

“Cái gì mà dễ dàng hơn?” Cửa phòng ngủ mở ra, Đường Nguyễn Nguyễn thay đổi một bộ váy màu hồng cánh sen nhẹ nhàng như tiên nữ. Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, hắn nói: “Nhanh như vậy đã xong rồi sao?”

Trong ánh mắt tràn đầy sự thưởng thức. Mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ lên, nàng đáp: “Đi… Đi thôi.”

Hai người thân mật nắm tay nhau, đi ra khỏi Phi Hiên Các.



Mà lúc này bầu không khí trong hoàng cung không được thoải mái như vậy. Mẫn Thành Đế một tay cầm lấy tấu chương biên quan đưa tới lúc sáng, một bên lẩm bẩm gọi: “Mưu Khiêm.”

Mưu công công khom người đáp: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Mẫn Thành Đế nói: “Ngươi cảm thấy việc này có gì trùng hợp không?”

Mưu công công sửng sốt đáp: “Sao lại trùng hợp?”

Mẫn Thành Đế híp mắt lại, hắn nói: “Hôm qua Tần Tu Viễn đã phạm phải chuyện lớn, sáng sớm hôm nay tấu chương biên quan đã được đưa tới, hết lần này tới lần khác trẫm không thể động đến hắn! Vả lại hắn còn có thái độ cực tốt đến nhận sai, dường như có chút… Bất thường …”

Trong mắt Mưu công công hơi lóe lên. Hắn trầm giọng nói: “Nô tài cho rằng… Dù sao chuyện hôm qua cũng là  Âm quý nhân gây chuyện trước, nhưng mà Tần tướng quân đúng là phản ứng quá khích…” Hắn nhìn sắc mặt Mẫn Thành Đế rồi nói: “Cho dù phu nhân bị hãm hại hay làm nhục thì cũng phải tỉnh táo, thông suốt báo cho Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng làm chủ…”

Mẫn Thành Đế nghe xong thì khẽ nhíu mày, hắn nói: “Loại chuyện này, cũng không nên nhịn.”

Mưu công công nở nụ cười không thể nhìn thấy, hắn biết rõ tuy rằng Mẫn Thành Đế đa nghi mẫn cảm trong chuyện triều chính nhưng trong chuyện tình cảm và thân nhân lại không khác gì nam nhân bình thường. Bằng không cũng sẽ không nhớ mãi không quên Ninh quý phi, lại càng không xúc động mà lập nhi tử của nàng làm Thái Tử. Mưu công công lại nói: “Dạ… Vẫn là Hoàng thượng nói có lý.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Tấu chương bên này cũng không phải là hắn an bài chứ?”

Mẫn Thành Đế suy nghĩ một chút mới nói: “Cho dù đó có phải là do hắn an bài hay không thì sự hỗn loạn Bắc Tề này đều là sự thật. Chỉ là hắn ngoan ngoãn như thế, ngược lại khiến trẫm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.”

Mưu công công lại khẽ mỉm cười.

Mẫn Thành Đế nói: “Ngươi cười cái gì?”

Mưu Công công nói: “Nô tài nhớ tới một chuyện thú vị.” Trên khuôn mặt nhăn nheo của hắn hơi thư giãn ra: “Trước kia khi Trấn Quốc công vẫn còn, hắn đối với Tần tướng quân yêu cầu rất nghiêm khắc, nhiều khi Tần tướng quân phạm sai lầm sẽ trốn đến chỗ Hoàng thượng tìm kiếm sự che chở.”

Mẫn Thành Đế nghe xong thì biểu tình dường như đã buông lỏng vài phần.

Mưu công công lại nói: “Chỉ sợ lần này, hắn đúng là biết sai rồi nên chủ động vào cung, một là vì nhận sai, hai là tìm kiếm sự che chở của Hoàng thượng.”

Mẫn Thành Đế suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu tử thối này… Nói vậy cũng không phải không có khả năng.”

Dù sao hắn cũng đã đồng ý vì phủ Trấn Quốc tướng quân mà thẩm tra lại vụ án Vô Nhân Cốc. Theo lý mà nói, khúc mắc của Tần Tu Viễn hẳn là đã được cởi bỏ hơn phân nửa mới đúng. Mưu công công nói: “Nô tài thấy Hoàng thượng không thu hồi binh phù, còn miễn tội của Tần tướng quân, vì hắn vô cùng nghiêm túc, không giống như là có lệ.”

Mẫn Thành Đế khẽ gật đầu, nói: “Thôi…”

Suy nghĩ của hắn trôi dạt trở lại ngày hôm qua…

Mẫn Thành Đế nghỉ ngơi ở Ngọc Chương Hiên, ai ngờ Thấm Tần lại hoảng hốt chạy vào, nàng khóc như mưa cầu xin Mẫn Thành Đế làm chủ cho nàng. Vừa hỏi mới biết thì ra là  Âm quý nhân đưa đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thấm Tần vào trong cung, cũng không biết tại sao lại kéo cả tướng quân phu nhân dẫn đến nơi đó, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Mẫn Thành Đế liền hỏi: “ Âm quý nhân đâu rồi?”

Thấm tần khóc lóc nói: “Thần thiếp không biết, sau khi sự việc xảy ra nàng liền chạy trốn.”

Mẫn Thành Đế sửng sốt: “Nàng đứng lên trước đi.”

Hắn hỏi: “Tại sao quý nhân lại hãm hại phu nhân tướng quân?”

Thấm tần liền nói: “Thần thiếp nghĩ chắc là vì nàng ta thấy tướng quân phu nhân thân thiết với thần thiếp, nên nàng muốn hại thần thiếp không được, liền hại tướng quân phu nhân!”

Nàng vừa khóc vừa kể: “Tướng quân phu nhân là người tốt, biết thần thiếp cùng mẫu gia không hòa thuận, vô cùng lẻ loi, nên thường xuyên vào cung thăm thần thiếp và còn cho Nguyên Đình, Nguyên Thanh mấy món ăn vặt… Lần trước, vì mấy món ăn vặt mà Nguyên Đình liền cùng Ngũ công chúa nổi lên tranh chấp, sau đó Hoàng thượng mới đưa Ngũ công chúa đến chỗ Hoàng hậu,  Âm quý nhân cảm thấy những chuyện này đều vì tướng quân phu nhân mà có nên đã nổi lên lòng hãm hại!”

Mẫn Thành Đế nghe xong, sắc mặt trầm xuống vài phần. Thấm Tần tiếp tục nói: “Cũng trách đệ đệ của thần thiếp, bị kẻ ác lợi dụng… Hắn không biết đó là tướng quân phu nhân chứ nếu biết thì có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám!”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế khó coi: “Đệ đệ nàng thế nào rồi?”

Thấm Tần bất hòa với nhà mẫu thân, nhưng cũng không thể đuổi cùng giết tận bọn họ, nàng liền nói: “Hắn bị quân Tần gia chém một đao, hiện giờ tính mạng đang nguy kịch, đã đưa về Thấm gia cứu trị.”

Mẫn Thành Đế lại hỏi: “Ngươi nói Tần Tu Viễn tự mình cứu phu nhân đi, có nói điều gì nữa không?”

Thấm tần thấp giọng nói: “Thật ra hắn cũng không nói cái gì… Chẳng qua…”

Mẫn Thành Đế nói: “Chẳng qua cái gì?”

Thấm tần nói: “ Âm quý nhân nhân ác ngôn, vũ nhục tướng quân phu nhân… Tần tướng quân dưới tình thế cấp bách đã dùng một đao chém đứt tai nàng ta!”

Mẫn Thành Đế cả kinh nhất thời mở to hai mắt, hắn nói: “Cái gì? Hắn, hắn chém vào tai Âm quý nhân?”

Thấm tần rũ mắt đáp: “Vâng…”

Mẫn Thành Đế vốn còn muốn trừng trị  Âm quý nhân một chút nhưng nghe được Tần Tu Viễn ra tay tàn nhẫn với nữ nhân của mình như vậy thì trong lòng lại càng không vui nên muốn chủ trì chính đạo. Thấm Tần cực kỳ hiểu rõ hắn, liền nói: “Tần tướng quân vội vàng trở về giải độc cho phu nhân nên để cho thần thiếp đến bẩm báo Hoàng thượng trước… Đợi hắn dàn xếp chuyện của phu nhân xong, sẽ lại đến giải thích cho Hoàng thượng…”

Mẫn Thành Đế hừ nhẹ một tiếng mới nói: “Tần Tu Viễn này thật sự là vô pháp vô thiên!”

……

Cho đến sáng nay, Mẫn Thành Đế nhớ tới việc này vẫn có chút tức giận, nếu Tần Tu Viễn không vào cung thì hắn cũng sẽ tuyên triệu. Nhưng không nghĩ tới, hắn chẳng những chủ động vào cung mà còn vô cùng thành khẩn nhận tội, ngược lại là ngoài dự liệu của người khác. Hắn suy nghĩ một chút, Âm quý nhân ác độc như thế, cứ như vậy lạnh nhạt nàng ta cũng tốt, miễn cho nàng ta lại ảnh hưởng tới Nguyên Uyển. Hắn trầm tư không nói, Mưu công công ở một bên lại mỉm cười tiếp lời: “Hoàng thượng, người bận nửa ngày còn chưa dùng bữa, có muốn ăn gì không?”

Mẫn Thành Đế sửng sốt, giờ này hôm qua hắn còn đang ăn sụn gà nướng giòn cùng cháo vô gạo, mà hôm nay lại phải đối mặt với những món ăn nhàm chán của ngự thiện phòng, hắn không khỏi có chút phiền não, nói: “Thôi, món ăn của ngự thiện phòng đều ăn chán rồi!”



Trước cửa Trấn Quốc tướng quân phủ có một chiếc xe ngựa đang đứng, xe ngựa này có lọng che tinh mỹ, khảm ngọc sắc lưu ly, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ. Người trong xe dường như nghe được động tĩnh nên cũng nâng cửa sổ xe lên nhìn…

Kết quả lần đầu tiên liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tu Viễn. Mạc Lâm cả kinh ho nhẹ một tiếng, hắn vội vàng xuống xe. Tần Tu Viễn yên lặng đánh giá hắn một phen, chỉ thấy hôm nay Mạc Lâm mặc một bộ thường phục màu trắng, có dáng vẻ tuấn lãng. Ngọc bội bên hông thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng người trong nghề vừa nhìn đã biết đây là một khối bảo ngọc truyền thế có giá trị vô cùng đắt đỏ. Mạc Lâm chắp tay nói: “Hạ quan bái kiến Tần tướng quân.”

Tần Tu Viễn hơi gật đầu. Lúc này, Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn cùng nhau đi ra ngoài. Hôm nay Tần Tu Dao trang điểm tinh tế, ngày thường nàng đều thích mặc trang phục màu đỏ, có vẻ oai hùng hiên ngang, mà hôm nay, lại đổi thành váy màu vàng nhạt, tựa như có thêm vài phần thẹn thùng của nữ nhi. Mạc Lâm nhìn mà sửng sốt. Đường Nguyễn Nguyễn thấy không khí như vậy cũng phá vỡ sự im lặng, nàng nói: “Mạc đại nhân, hữu lễ.”

Mạc Lâm vội vàng đáp lễ: “Bái kiến phu nhân tướng quân, Tần tiểu thư.”

Tần Tu Dao ngượng ngùng cười: “Đã để huynh chờ lâu… Hôm nay ca ca và tẩu tẩu của ta cũng rảnh rỗi nên ta mời họ cùng đi, Mạc đại nhân không ngại chứ?”

Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, trông giống như một quả đào mật đáng yêu. Mạc Lâm vội vàng nói: “Đương nhiên không ngại, có thể cùng Tần tướng quân và phu nhân du ngoạn là may mắn của Mạc mỗ.”

Tần Tu Dao mỉm cười: “Đa tạ Mạc đại nhân.”

Tần Tu Viễn đứng ở một bên, hắn khoanh tay không nói, Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì đưa tay lặng lẽ chọc chọc hắn, nhỏ giọng nói: “Sao vậy? Luyến tiếc muội muội sao?”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một chút: “Nào có…”

Cuộc trò chuyện của hai người tất nhiên là không ai nghe thấy. Đợi Tần Tu Dao hàn huyên vài câu với Mạc Lâm, Mạc Lâm liền nói: “Canh giờ không còn sớm, hay là chúng ta lên xe rồi tán gẫu?”

Dứt lời, hắn liền chủ động đỡ ghế lên ngựa. Tần Tu Dao gật đầu, chuẩn bị nhấc váy lên xe.

Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nói: “Chờ đã, muội và tẩu tẩu muội cứ ngồi đây.”

Lời còn chưa dứt, xe ngựa của Tần Tu Viễn được xa phu đưa tới, đang dừng ở phía sau xe ngựa Mạc Lâm. Tần Tu Dao nhất thời trợn tròn mắt, nói: “Vì sao?”

Tần Tu Viễn nói: “Tẩu tẩu muội có chuyện muốn nói.”

Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, trong lòng oán thầm: Chàng muốn trông chừng muội muội chàng thì cũng có thể, vì sao phải kéo thiếp xuống nước?

Tần Tu Dao hơi rầu rĩ, nàng nhìn Mạc Lâm một cái, còn muốn nói chuyện phiếm với hắn đây!

Mạc Lâm thấy thế thì vội vàng nói: “Nếu Tần tướng quân không ghét bỏ, vậy thì cùng ta đi chung một xe?”

Hắn lại nói với Tần Tu Dao: “Tần tiểu thư, ta đã chuẩn bị chút đồ ăn vặt, lát nữa để người đưa lên xe các nàng, chắc hẳn sẽ không nhàm chán.”

Tần Tu Dao vốn có chút không cao hứng nhưng nghe xong lời này lại bật cười. Đường Nguyễn Nguyễn thấy người này có EQ khá cao, ngược lại thấy thêm hảo cảm. Tần Tu Viễn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Xem ra là có chuẩn bị mà đến.”

Mạc Lâm nghe vậy cũng bất đắc dĩ cười cười, hắn nói: “Nếu như hạ quan đã chủ động mời thì tất nhiên phải chiếu cố tốt các vị mới đúng.”

Nói đến đây, Tần Tu Dao mới nhớ tới mình có mang theo bánh hỷ, liền nói: “Đúng rồi Mạc đại nhân, đây là bánh hỉ ta mang theo… Nếu huynh thích, huynh có thể nếm thử nó.”

Mạc Lâm gật gật đầu, nói: “Đa tạ.” Rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Bánh hỷ? Chẳng lẽ Tần tiểu thư đính hôn?”