Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 20: Hồn lìa khỏi xác




Thân thể con người có tam hồn, gọi là Thiên Hồn, Địa Hồn và Nhân Hồn, hay còn được gọi là Chủ Hồn, Giác Hồn và Sinh Hồn.

Ở trong sách Đạo kinh có nói, thế gian vạn vật, cỏ cây chỉ có một hồn là Sinh Hồn, chỉ biết sinh sôi, không biết vui khổ, oán giận tình thù.

Các loài chim và muông thú thì có hai Hồn, một là Sinh hồn, biết sinh trưởng biết đi đi lại lại, hai là Giác Hồn, cho nên cũng biết đau đớn vui vẻ, thấy nguy hiểm mà tránh, biết yêu cầu, biết ấm no, biết nhớ ân hay trả thù.

Bởi vì vạn vật sinh trưởng, đều có tam hồn, đầu hướng lên trời, cho nên con người có ba hồn bảy vía, biết phân biệt thiện ác, thiên địa đại đạo chính là như vậy.

Nói thẳng ra, Sinh Hồn chính là cái quan trọng nhất của sinh mạng, cũng chỉ người sống mới có hồn phách, hoặc là linh hồn của người chết. Một khi Sinh Hồn rời khỏi thân thể, thì người này sớm muộn cũng chết.

Tuy nhiên khi nhìn tình trạng Khâu Tiểu Điệp bây giờ, tạm thời sẽ không có việc gì.

Bạch Thường thở phào nhẹ nhõm nói: "Đây là một nơi cô không nên tới đâu, nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây. Tuy nhiên có chuyện cô phải nói cho tôi biết đó... Ngày hôm qua ở bên ngoài nhà của cô, tại sao cô lại nói tôi vô sỉ với cô?"

"Bởi vì..... bởi vì tôi không muốn để cho anh ta thấy tôi cùng đi với anh..."

Bạch Thường thiếu chút nữa thì hộc máu, đây là cái lý do con mẹ gì vậy, không muốn để cho người khác thấy, liền hô to hắn là lưu manh? Này này! Đại tiểu thư à, tính khí của cô thật đúng là khác người đó.

"Haizzzz... tại sao cô không muốn để cho người kia nhìn thấy tôi? Người kia là bạn trai của cô à?" Bạch Thường nhớ lại dáng vẻ ngông cuồng của Thiệu Vô Ưu, tự nhiên lại thấy khó chịu.

"Tôi xin lỗi, chuyện này có chút phức tạp, nhưng xin anh hãy tin tôi, tôi sợ là sẽ có một số việc gây bất lợi cho anh thôi."

"Được rồi, không cần quan trọng hoá lên như thế. Nhưng mà lần này cô bệnh không nhẹ đâu, ngay cả hồn phách cũng rời thân thể, nếu như không phải là gặp tôi, thì hồn phách của cô rời thân thể bảy ngày chắc chắn sẽ chết đó."

"Cái gì, hồn phách của tôi rời thân thể?" Khâu Tiểu Điệp mặt đầy kinh ngạc, "Anh nói, hồn phách của tôi rời khỏi thân thể sao. Tôi đã chết rồi ư? Vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

"Không sai, bây giờ cô không phải là người sống, cô nghĩ như vậy cùng được. Còn nơi này chính là Thành phố Âm, là nơi âm dương giao nhau, người sống không có cách nào tới đây được."

"A, vậy tại sao anh lại ở đây, anh cũng đã chết rồi sao?"

"Không không, Tôi không chết..."

"Vậy anh ở đây làm gì?"

Khâu Tiểu Điệp hiếu kỳ hỏi liên tục, Bạch Thường không còn gì để nói, để tránh cho Khâu Tiểu Điệp hỏi không ngừng nghỉ thì chỉ còn cách là nói thật.

"Haizzz.... Chuyện là như vầy, hôm nay Thiệu thiếu gia của tập đoàn Thiệu thị có tới tìm tôi, nói sau năm ngày có một buổi tiệc lớn, mời tôi làm đầu bếp chính, tôi tới nơi này chính là để tìm nguyên liệu làm đồ ăn đó, còn việc tại sao lại tới đây tìm thì cô không cần hỏi, bởi vì đây là bí mật nghề nghiệp..."

Hắn chưa dứt lời, thì miệng của Khâu Tiểu Điệp đã há to cùng với khuôn mặt đầy ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng tức giận.

"Không cho đi, không được đi, cái gì mà mở tiệc, chó má thật chứ, anh không được đi đâu."

"Tại sao tôi không được đi?" Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, không phải vị đại tiểu thư này muốn biết cách hắn nấu ăn hay sao?

Khâu Tiểu Điệp cúi đầu, cắn môi nói: "Bởi vì đó là sinh nhật của tôi, đồng thời cũng là lễ đính hôn của tôi."

"Cái gì, cái gì mà lễ đính hôn của cô vậy? Là chuyện tốt mà, sao phản ứng của cô lại dữ dội như vậy?" Bạch Thường có chút ngoài ý muốn, theo lý thuyết thì lễ đính hôn là chuyện vui, mà biểu cảm của Khâu Tiểu Điệp như có người chết vậy?

"Bởi vì, hôn sự này là cha mẹ tôi đồng ý, nhưng tôi không muốn, hơn nữa... Đối phương lại là tên phế vật Thiệu gia kia, Thiệu Vô Ưu đó."

"À! Thì ra là hắn."

Bạch Thường bừng tỉnh, khó trách lúc ban ngày Thiệu Vô Ưu lại tỏ thái độ đối với mình, thì ra là ăn phải giấm của Khâu Tiểu Điệp.

"Nếu như là hắn thì cô không cần tức giận như vậy đâu."

Bạch Thường gãi gãi mũi, nín cười nói: "Hắn lấy một tấm Phù xui xẻo ở chỗ tôi, có thể gần đây vận khí sẽ rất kém, cho nên lần đính hôn này, tám chín phần sẽ không thành công đâu."

Khâu Tiểu Điệp lắc đầu một cái rồi nói: "Nhưng lần này thì khác, chỉ cần lần này hắn không chết, tôi sợ rằng tôi phải đính hôn với hắn đó."

Khâu Tiểu Điệp tức giận nói ra tất cả, trước đây Thiệu gia cùng Khâu gia vốn là bạn bè làm ăn lâu năm nhưng những năm gần đây Khâu gia thất thế, làm ăn không còn được như lúc trước, bởi vì các dự án kéo dài làm tăng thêm nhiều chi phí, nên cũng cần thêm vốn.

Cùng lúc đó cái tên Thiệu Vô Ưu, một mực dây dưa với Khâu Tiểu Điệp, hắn là con một, Thiệu gia nhân cơ hội lấy kết hôn làm điều kiện, dùng tài sản kếch xù làm điều khoản, Khâu gia bất đắc dĩ phải đồng ý lời cầu hôn của Thiệu gia.

Không nghi ngờ chút nào, cuộc kết hôn này có thể cứu được Khâu gia, nhưng Khâu Tiểu Điệp sống chết đều không đồng ý, tối ngày hôm qua cô và Bạch Thường từ núi Tùng Phong trở lại, Thiệu Vô Ưu chạy đến tìm cô, lại có ý đồ đen tối đối với cô, kết quả cô ở ngay trước mặt hai bên gia đình đại náo một trận.

Cho nên, tối ngày hôm qua cô ta cố tình kiếm chuyện, nói là không muốn ở nhà gây phiền toái, bây giờ lại nghe Bạch Thường nói sẽ đến lễ đính hôn làm đầu bếp chính, đương nhiên là càng tức giận.

"Tôi vì phản kháng hôn sự này đến mức tự tử, anh nghĩ xem tôi làm sao có thế đồng ý đính hôn với hắn?"

"Cái gì? Tự sát, aizaaa.... khó trách cô lại tới đây." Bạch Thường giật mình, có chút buồn cười, cố gắng nhịn cười, nhìn Khâu Tiểu Điệp nói: "Ngược lại tôi rất muốn biết, Khâu đại tiểu thư, cô tự tử như thế nào đó?"

"Tôi tuyệt thực, một ngày trời tôi không ăn uống gì cả đó."

"Cái gì?... Chỉ có như vậy, một ngày không ăn gì hết, này này này.... cũng không thể chết đói được đâu?"

"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Hơn nữa tôi cảm thấy, cho dù tôi không ăn gì hết thì cũng không thể chết đói, không phải là tôi muốn chết đói, mà là tôi muốn chết..."

"Được rồi, thế sau đó cô tự tử như thế nào?"

"Tôi đã uống nửa chai thuốc ngủ đó."

"Ái chà chà.... cô cũng can đảm đó, vậy sau khi uống thuốc ngủ thì sao?"

"Sau đó! Thì tôi... tôi cảm thấy thuốc ngủ vị cũng không ngon lắm."

Bạch Thường dở khóc dở cười nói: " Cho tôi xin! Cô nương à, tôi không có hỏi cô uống có ngon hay không, ý tôi là sau đó có người cứu cô hay sao?"

Khâu Tiểu Điệp nghiêng đầu rồi nghĩ: "Chắc là có, sau đó tôi mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết, tỉnh lại thì thấy đang ở đây... Ngược lại bây giờ tôi không cho phép anh đi, nếu anh không đi, bữa tiệc cũng không tổ chức được, tiệc đính hôn cũng không làm được..."

Bạch Thường nhịn không được bật cười nói: "Cái này thì quan hệ mẹ gì với tôi, trên đời này cũng không phải là chỉ mình tôi là đầu bếp... Không đúng, hồn phách của cô đã rời khỏi cơ thể đi tới Thành phố Âm, cho nên bây giờ cô đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, như vậy cũng không có cách nào đính hôn."

"Ờ ha, anh nói đúng..." Khâu Tiểu Điệp vui vẻ, "Vậy tôi không nên trở lại, tôi đợi ở đây, xem bọn họ đính hôn như thế nào."

"Nhưng cô ở đây mấy ngày là sẽ chết thật đó, nếu không thì như vậy đi, năm ngày nữa là lễ đính hôn, trước tiên thì cô cứ chờ ở đây, qua lễ đính hôn tôi sẽ quay lại đón cô, như thế có được không?"

Thật ra Bạch Thường có ý tốt, Khâu Tiểu Điệp ở lại Thành phố Âm năm ngày, sau đó đưa nàng trở về, thời gian vừa vặn.

Khâu Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cùng được, nhưng nhìn xung quanh một chút, lại nhút nhát nói: "Nhưng chỗ này âm u đáng sợ, thật sự phải ở chỗ này đợi đến năm ngày sao?"

"Cô gần đây không phải lá gan đã lớn lên rồi sao?" Bạch Thường buồn cười nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là như vậy đi, ở đây tôi có người quen, giờ cô ở chỗ của hắn đợi tôi, đừng sợ, hắn mặc dù là một lão quỷ, nhưng lại là người tốt, hơn nữa giống với cô, hắn cũng là kẻ tham ăn đó."

Trước mắt đây là biện pháp cuối cùng, cho cả gia đình của Thiệu Vô Ưu suy nghĩ nát óc cũng không đoán được, Khâu Tiểu Điệp đã tự sát, hôn mê bất tỉnh nhân sự, nhưng thật ra thì hồn phách lại đang ở Thành phố Âm.

Vì vậy Bạch Thường đem Khâu Tiểu Điệp giao cho Hình Lão Lục, Khâu Tiểu Điệp có chút kháng cự, dù sao đây cũng là một lão quỷ trăm tuổi, nhìn thấy thôi thì ai cũng phải sợ hãi đừng nói là Khâu Tiểu Điệp.

Cùng nhau ăn một cái đùi gà, Khâu Tiểu Điệp đối với Hình Lão Lục cũng dần thân thiết hơn, đối với sạp hàng của lão cũng cảm thấy rất hứng thú, ríu rít muốn Hình Lão Lục chỉ cho nàng xem.

Thấy cảnh tượng này, Bạch Thường cũng yên tâm hơn, đồng thời cũng cảm khái:" Ở trên thế giới này, một kẻ tham ăn thì làm sao mà đáng sợ bằng hai kẻ tham ăn."

"Haizzz.... Xem ra lễ đính hôn năm ngày sau, sẽ có một trận náo nhiệt đây."

Bạch Thường lẩm bẩm, đi tới phía bên kia của Thành phố Âm, đưa tay ra trước mặt, sương mù màu xám dần dần tan đi, lộ ra miếu thờ treo lồng đèn đỏ.

Hắn sải bước tới rừng cây, lấm lét nhìn trái phải, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh một gốc cây có cái bóng đen.

Khóe miệng của Bạch Thường nở một nụ cười, cây Lâm Bình này rất hiếm khi xuất hiện, nó chỉ xuất hiện khi có quỷ thôi.

Hắn đột nhiên nổi lên tâm trạng muốn đùa nghịch một chút, lặng lẽ đi đến, đá cho con "Quỷ" một cái.

Một đá này chính là đá vào mông của con "Quỷ", con "Quỷ" gào lên một tiếng thét chói tai, nhảy cỡn lên, hai tay ôm mông bỏ chạy.

Tiếng thét chói tai này giống như là của nữ quỷ, nhanh chóng biến mất vào bên trong rừng cây.

Bạch Thường trợn mắt há mồm nhìn ra xa, mặt đầy kinh ngạc.

"Này! Con mẹ nó! Quỷ bây giờ lá gan nhỏ như vậy sao?"

Bạch Thường không nhịn được liền bật cười thành tiếng, nhưng hắn chợt nhớ ra chuyện gì, nhíu mày suy nghĩ.

Nước miếng quỷ tinh tuy nói là một trong ba nguyên liệu chính của Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhưng hai cái còn lại so với nước miếng quỷ thì khó tìm hơn nhiều.

Tiếp theo còn phải đi tìm Nấm Linh Thi, nghe nói loại thực vật này, chỉ sinh trưởng ở Cửu Âm Chi Địa, trăm năm sinh ra Linh Thi một lần.

Vậy thì càng là thứ tồn tại trong truyền thuyết rồi.

Đương nhiên, Bạch Thường vẫn có lòng tin, trong vòng năm ngày, dựa theo cách nấu được Bạch gia ghi lại, đem những nguyên liệu nấu ăn này thu thập đủ.

Sau khi rời khỏi rừng cây, Bạch Thường trở về nhà.

Mở cửa tiệm cơm đi vào, một cơn gió quất thẳng vào mặt.

Bạch Thường không kìm được liền rùng mình, bình tĩnh nhìn lại, cả người sững sờ.

Trong tiệm cơm bừa bộn, khắp nơi đều là bị lật tung, ngay cả quầy trong cũng bị mở ra.

Con mẹ nó! Chẳng lẽ là có trộm?

Bạch Thường vọt vào tiệm cơm, chỉ thấy mặt đất rất bừa bãi, hắn vội vã kiểm tra, phát hiện không có gì mất cả.

Cô gái đang mê man trong phòng ngủ cũng không thấy đâu nữa.

Chưa kể, bức tranh hắn đem từ nhà Khâu Tiểu Điệp cũng bị mở ra, rơi xuống đất.

Chẳng lẽ có người thừa dịp mình không có ở đây, xông vào tiệm cơm, mang đi cô gái kia đi hay sao?