“Quản lý Dung, ký nhận bưu phẩm”. Các nàng trong công ty gọi anh nhân viên chuyển phát bưu phẩm là “má mì”, tuy rằng chẳng đến nỗi là ăn nói ẻo lả, dáng người cũng khôi ngô song phải cái đôi mắt một mí ti hí híp lại nhìn rất điêu.
Dung Ý cứ tưởng là hợp đồng chuyển phát nhanh, hóa ra người kia hai tay bưng một hộp trong suốt bao quanh một cây bạc hà nhỏ chừng năm tấc xanh mướt tươi mát, chỉ biêt ngây ra như phỗng. Ngồi yên trên ghế, từng ngón tay mở hộp quà tao nhã kia mà vẫn mơ mơ màng màng - Quà tặng, bạc hà? Rốt cuộc là thế nào đây?
Cầm tấm bưu thiếp thơm hương bạc hà tinh khiết, bên trong chỉ có mấy chữ “Thế giới này chỉ bạc hà là thanh tao nhất”, kí tên dĩ nhiên là “Tịch”. Tuy rằng nàng cũng chưa biết thế nào mà nói, nhưng không thể không thừa nhận, chữ của anh ta thật đep. Nho nhã thanh tú, đường sổ chính cứng cáp, thân chữ vươn cao, nét chân mềm mại tạo cho con chữ từ trên xuống dưới phóng khoáng mà hoa mĩ, nét viết ngòi lông sắc nhọn. Hồi đại học, nàng chọn học ngoại khóa môn “Thưởng thức thư pháp”, nghe nói giáo sư chủ nhiệm là nhà thư pháp hàng đầu, bởi vì yêu thích thư pháp từ nhỏ, đến giờ nàng vẫn giữ bút tích “Bản vẽ đẹp” của thầy, thứ phải vất vả mới lấy được từ một một người bạn học. Bây giờ nhìn chữ người này, thấy cũng đẹp tương đương, chữ giáo sư mạnh mẽ, chắc chắn, chữ anh ta lại bay bướm, mĩ miều, mỗi người một vẻ.
Nàng còn đang sững sờ, chợt di động đổ chuông, là một số máy lạ. “A lô, Dung Ý nghe.”
“Cô nhận được chưa?”- Giọng người bên kia cao vút, hào sảng.
“Cái gì cơ?”- Nàng nhất thời không nghe rõ ràng, với lại cái chính là nàng không hiểu người kia hỏi “Nhận được chưa” là cái gì.
“Bạc hà”- người kia nhắc nàng, có điều nàng vốn chậm phản ứng, bên kia đầu dây tín hiệu không được tốt, nhiều tạp âm xen vào.
Phải hàng chục giây sau nàng mới định thần, ngây ngô nói: “Cái đó…Vâng… Tịch thiếu gia… Tôi nghĩ là người ta đưa nhầm địa chỉ. Tôi không gọi bạc hà, ngài đọc địa chỉ đi, để tôi bảo họ gửi lại”. Nàng không phải hạng háo sắc, cây bạc hà nhỏ tuy không đáng gì, nhưng nàng không thấy ở mình có gì hấp dẫn có thể làm cho Tịch thiếu gia phải chú ý đến.
“Chính là gửi cho cô đấy.”- Anh ta cười, thanh âm pha lẫn tiếng sóng biển, từng đợt, từng đợt xô tới.
Nàng rầu rĩ, không nghĩ anh ta lại làm vậy, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, cũng chẳng biết nói ra như thế nào. Ngập ngừng một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: “Tịch thiếu gia tối nay có rảnh không? Lần trước nói là mời ngài dùng cơm một bữa mà chưa làm được, không biết tối nay Dung Ý có được vinh hạnh ấy không?”. Có một số việc, nói rõ ràng vẫn là tốt nhất.
“Làm sao bây giờ? Tôi đang ở Barcelona !”- Tiếng cười có vẻ tiếc nuối lắm, cảm giác thật ma mãnh.
Barcelona? Dung Ý liếc nhìn cây bạc hà, ngẩn người, trong đầu như có cả dàn máy trộn bê tông mở hết công suất cắt vụn suy nghĩ của nàng.
Cổ Duyệt đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt cướp lấy tấm thiệp trong tay nàng, vẻ mặt hết sức gian xảo: “Dung Ý, cậu quả nhiên là kín đáo. Ép hỏi nhiều như vậy cũng không chịu cung khai, lúc này thì nhân chứng vật chứng đủ cả rồi nhé!”, ánh mắt dừng ở chữ kí, bình phẩm: “Tịch, cái tên hay thật. Thủy triều dâng ngập hoàng hôn, thật lạ mà sâu sắc!”. Nói vài câu vớ vẩn nữa, cô nàng chợt nhìn về chậu bạc hà nhỏ trên bàn, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ “Thời buổi này, bọn con trai theo đuổi con gái chỉ biết tiện mua hoa gói sẵn ở ngoài quán, kiếm đâu được người khổ công lãng mạn thế này?” - Nâng chậu bạc hà xinh xắn lên mũi hít hà - “Mau khai thật cho ta, là anh chàng đáng yêu nào đây?”.
Dung Ý giận dỗi xoay ghế quay mặt đi hướng khác, Cổ Duyệt đúng là phường háo sắc mới say mê cái mẽ bề ngoài, chứ nàng đâu có thiết gì, tình lí lẫn lộn, thật sự gã Lý Tịch này có ý gì? Lần trước nhất thời bốc đồng, đưa nàng đi ăn một bữa còn chưa tính, giờ lại là chậu bạc hà, người này thật chẳng biết thế nào mà lần. Nghĩ mãi không ra, vốn những chuyện thế này bình thường nàng cũng chẳng quan tâm làm gì, có điều lăn lóc trong thế giới phù hoa này mãi cũng phải có chút kinh nghiệm xử thế, dù sao người ta đang ở Barcelona, nàng cũng không có hứng thú vượt qua cả Thái Bình Dương để quan tâm đến anh chàng đẹp trai này.
*****
Những hòn đảo nhỏ liên tiếp trải ra, giống như thượng đế rắc chuỗi ngọc nhiều màu, tưởng như vừa đến nơi là có nhìn tới thiên đường ánh sáng, tràn ngập sắc màu, mặt nước xanh thẳm trong suốt vỗ về bờ biển, bờ cát trắng in kéo dài nhiều dặm, xa xa những khách sạn năm sao cao ngất, những bể bơi nhân tạo nằm bên đại dương mênh mông, cùng xanh biếc một màu, sóng biển rì rào làm cho nơi này yên tĩnh mà không lạnh lẽo.
Bể bơi trung tâm mang phong cách Tây Ban Nha có mái che lịch lãm, Lý Tịch ghé vào spa, nằm mát xa trên giường, chỉ đắp hờ trên mông một chiếc khăn tắm màu trắng, nắng sớm trải trên tấm thân thon thả. Cô gái mát xa có làn da rám nắng, thân hình đầy đặn trong bộ bikini đỏ bốc lửa, hai tay xoa tinh dầu khắp người khách bóng loáng.
Người nằm bên cạnh Lý Tịch nói chuyện điện thoại xong nheo nheo mắt mỉm cười, vui vẻ đến bàn để sâm banh, lấy một li đưa cho anh - “Lý nhị gia, đi nước ngoài du lịch mà còn nhớ em nào ở nhà à? Điều này có vẻ không giống phong cách của cậu. ”
“Như thế nào, chẳng phải đã hứa là không tra hỏi nhau chuyện tình cảm sao?” - Lý Tịch cười tà nhìn Hứa Tuấn Hằng, đưa li sâm banh lên uống một ngụm.
“Hai ta có phải là một không? Chẳng cần hỏi tôi cũng hiểu cậu nghĩ cái gì.”. Hứa Tuấn Hằng bốn tuổi đã cùng với anh ở trong đại viện “cùng nhau phá phách”, đánh lộn, trèo ổi trộm sấu không thiếu trò gì. Cho dù 16 tuổi Lý Tịch bỗng nhiên quyết định đi Mỹ, chẳng bao lâu sau hắn cũng bôn ba khắp các nước tư bản. Hơn hai mươi năm kinh nghiệm đầy mình, nói con gái qua tay hắn đến ba ngàn cũng chẳng ngoa. Trong ba ngàn chọn lấy một người? Đừng nói là một, đến nửa cái chung tình cũng chả có. Hồi học năm thứ tư, gây ra một chuyện chấn động, buộc phải thôi học, lặng lẽ trốn tránh làm bao cô cùng trường không biết đã khóc hết nước mắt.
“A, vậy hóa ra cậu là con giun trong bụng tôi à?”- Lý Tịch cười đến chảy nước mắt. Cô ả mát xa xoa bóp dọc bờ vai xuống đến lưng, dầu xoa nổi bật cơ bắp cuồn cuộn, anh thả lỏng cơ thể. Tuy nhìn qua anh gầy gò, nhưng cơ bắp lại nổi lên săn chắc thật đẹp, chính giữa xương sống có vết sẹo dài mảnh đập vào mắt thật đáng sợ, phải đến năm tấc, màu sắc lợt lạt, có thể thấy đã có lâu lắm rồi.
“Không dám nhận, ít nhất tôi còn chưa tu luyện thành tinh.”. Hứa Tuấn Hằng nhìn xoáy vào anh, nói thêm “Chuyện ở Hàng Châu bây giờ thế nào?”.
“Chuyện gì cơ?”- Nằm mát xa thư giãn, lại thêm tiếng sóng biển rì rầm làm anh thoải mái, mơ màng sắp ngủ, ngơ ngác hỏi lại.
“Công ty sách ở Hàng Châu có chút vấn đề, nghe nói có người trong Đan Gia muốn có chân lại trong Hội đồng”
“Chuyện đó có vấn đề gì à?”
“Nhưng chúng ta chỉ là một cổ đông nhỏ, nếu Hội đồng này sụp đổ, lúc ấy…”. Đan Gia cũng chẳng tử tế gì, lão gia của chúng ta liên minh với bên đó nói là để cùng nhau chia sẻ gánh vác công việc, thực ra là vì kiêng nể vài phần đó thôi.
“Được rồi!”- Lý Tịch ngắt lời Hứa Tuấn Hằng - “Còn tôi ở đó, cậu còn phải sợ cái gì nữa?”. Giọng nói dứt khoát trấn an người nghe, ý không có gì phải lo lắng nữa.
Lý Tịch đã mơ màng sắp ngủ, đùi phải bỗng nhiên đau buốt lộng lên tận óc, mắt trợn ngược, cơn đau ở đùi phải tác động mạnh lên thần kinh, bất giác nghiến răng ken két, hơi thở dồn dập, trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Hứa Tuấn Hằng bật dậy chạy đến, nhẹ nhàng đỡ anh dậy, thận trọng theo dõi những thay đổi trên mặt, vẻ khẩn trương hỏi “Cậu không sao chứ?”.
Cô nhân viên mát xa đứng chôn chân, hoang mang lăp đi lặp lại: "Apesadumbrado, apesadumbrado...". Cô ta không biết mình đã làm sai cái gì, vừa rồi theo bài bản xoa bóp chân của khách, vừa đến lúc anh ta lật người nằm sấp, tuy đùi phải của anh ta hầu như không nhúc nhích, lại có vẻ gầy yếu hơn chân trái một chút, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn cả.
Hứa Tuấn Hằng nhìn anh cúi đầu không nói lời nào, rút điện thoại gọi về khách sạn đưa bác sĩ đến. Lý Tịch một lúc sau mới thở ra hơi, ngăn quản lý khách sạn đang rối rít hứa gọi bác sĩ ngay, đồng thời nói một câu tiếng Tây Ban Nha ngỏ ý lấy làm tiếc và vẫy tay ra dấu cho cô nhân viên mát xa đang đứng cúi đầu xin lỗi ở 1 bên kia đi ra ngoài.
“Cậu thực sự là không sao chứ?”- Họ Hứa mồ hôi lạnh cũng toát ướt thân, lúc này dù có muốn ở lại đây cũng không dám nói ra.
“Có gì đâu mà cậu phải cuống lên thế?”, Lý Tịch có vẻ thiếu kiên nhẫn, quay đầu hướng ra biển, nơi có mấy chiếc du thuyền sang trọng, từ xa nhìn chì thấy đậu san sát như những quân trắng trên bàn cờ xanh thẳm. “Đầu năm cậu đăng kí bên Mĩ một chiếc du thuyền rất chiến đúng không?”.
Tuấn Hằng len lén nhìn nét mặt Tịch có vẻ không bằng lòng, cảm giác nguy hiểm đang kề cận. “Cái gì cơ?”, giả vờ ngây ngô bây giờ có lẽ là cách duy nhất.
Lý Tịch cũng không úp mở: “Cho tôi mượn du thuyền của cậu.”- Giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu kiên quyết, thái độ uy hiếp.
“Đừng nói bỡn, Tịch thiếu gia…”- Thuyền này mới xuống nước được ba tháng, đã xuống cấp như bà lão đến xót ruột rồi, đã kịp lái về nước đâu.
“Yên tâm, tôi lái rất ổn mà.”
Lời hứa cùng dáng điệu quả quyết làm họ Hứa hết hồn, tuy rằng cả hai đã có bằng lái ở Mĩ, nhưng lần này tự tay lái trên hải trình mới lạ, làm sao yên tâm được. “Không được, muốn lái thì tự mua một cái đi.”. Cái gì nghe theo cậu ta còn được, nhưng “Bà lão” thì không thể chia sẻ với người khác được.
“Anh em tôi cũng đang tìm kiếm, nếu được đã mua mà dùng rồi, mượn cậu làm gì?”. Lần trước chẳng phải mua nhầm chiếc xe hơi kém một chút, bị lão gia nói mãi, phải giấu đi nói dối là bị ăn cắp mất, mỗi lần đến Bắc Kinh phải giả vờ cho tài xế ra sân bay đón… Cứ coi chúng ta như trẻ con, suy đi nghĩ lại đều thấy thật khổ.
Họ Hứa nghe nhắc đến anh trai Tịch, liền nói lại ngay “Không phải chứ, anh cậu chẳng mới mua siêu du thuyền Custom Line, về nước bảo lão cho mượn đi. Du thuyền của lão cực kỳ xa hoa lộng lẫy, dùng “Bà lão” để làm gì?”
“Anh ấy không cho tôi đi đâu. Sau này, có mua cho tôi đi chăng nữa, cũng chỉ cho tôi quanh quẩn ở Thái Hồ thôi, không bõ gì. Còn phải them một đống người đi theo, như thế có khác nào chỉ được chạm vào thôi?”.
“Vậy thì tôi càng không thể cho cậu mượn được, anh cậu mà biết, còn không giết chết tôi sao?”. Thế này mới nhớ tới vấn đề an toàn, đúng rồi, thuyền chỉ là chuyện nhỏ, người mới quan trọng. hắn ở nhà họ như là bảo bối, nhỡ ra làm sao, Lý Triều sẽ làm gì, thật khó có thể tưởng tượng nổi. Nhớ đến Lý Triều buồn vui không lộ ra mặt, Tuấn Hằng đã thấy rùng mình.
“Cậu bảo người ta căng buồm đi, ngày mai chúng ta xuất phát, đi hướng Nam thăm thú một vòng. Bắt đầu từ đây, trên đường dừng lại ở các vịnh, cuối cùng đến Nam cực thật là băng tuyết bao la…”, vẻ mặt hưng phấn tự xác định hành trình, Lý Tịch không để ý đến Hứa Tuấn Hưng bên cạnh như đã sắp khóc, “Đúng rồi, ở Nam cực có sòng bạc lớn cho cậu thử vận may. Sau đó tôi có thể thong thả một mình đi dạo…”, vẻ mặt sáng lạn vừa nói vừa cười. Hắn đột ngột đứng dậy, lộ ra bản tính trẻ con, sẵn sang lăn ra ăn vạ nếu không được mua cho món đồ chơi ưa thích.
Có lẽ họ Hứa không tin lấy được món đồ chơi rồi hắn có thể bỏ chút tâm tư để yêu thích nó, nghe Tịch nói muốn “thong thả một mình đi dạo”, thật sự chỉ còn biết cầu trời, khóc không ra nước mắt.