Nàng nhìn Dương Miễn cả người ướt sũng, từng giọt nước mưa chảy dài xuống hai má, ánh mắt quật cường mà bi thương làm cho nàng nhớ tới lúc anh nói muốn xuất ngoại, ánh mắt cũng tràn đầy bất khuất lại bất đắc dĩ đau đớn. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt hoảng loạn, lại không biết mở miệng như thế nào, nên nói gì với anh, cho nên câu nói “Vờ như không thấy” áp dụng vẫn là phù hợp nhất, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng tướng quên cho giang hồ.
Vẫn là Dương Miễn đang ngả người dựa vào tường mở miệng trước, “Những thứ mẹ anh đưa cho em, hãy trả lại choa nh.” Khẩu khí không tốt lắm, không có tác phong quy củ thường ngày, thanh âm khàn khàn, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Nàng cau mày theo bản năng, “Làm sao tôi có thể mang theo những thứ đó chứ? Anh…” Lại không ngờ Dương Miễn lại đưa tay về phía nàng, bước về phía trước, nhưng cánh cửa đang từ từ khép lại bất ngờ đập cả vào người.
Lúc ở trong phòng khách sạn giúp anh cởi bỏ đống quần áo ẩm ướt trên thân thể nóng bỏng, nàng tỏ vẻ xem thường, đây là loại tình huống gì chứ, sao những cảnh chỉ có trong phim lại rơi xuống đầu nàng thế này. Vốn đang định tìm điện thoại di động của anh để gọi người đến đón về, nàng cho tay vào túi quần, ngoài chìa khoá xe cùng một bao thuốc ướt sũng thì chẳng có gì khác. Thanh toán tiền khách sạn, đổi quần áo ướt cho anh, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Vừa rồi nàng vội vàng gọi điện cho Vincent không kịp giải thích gì đã nói phải đi trước, nàng sợ bọn họ lo lắng, thầm nghĩ phải mau chóng trở về.
Trước khi đi, nàng lại nhìn thoáng qua người đang nằm thở đều đều trên giường, cằm dường như lún phún mấy sợi rau. Mi này, mắt này vẫn là thứ nàng đã trăm ngàn lần sờ qua trước kia, nhưng giờ nàng lại cảm thấy tuyệt đối xa lạ. Loài người quả thật là sinh vật kỳ lạ, nàng chấp nhất suốt mười năm trời, kết quả là đã không cần nữa. Thở dài, không muốn suy nghĩ nhiều quá, lúc xoay người bước cổ tay lại bị giữ lại, nhẹ nhàng, sợ giống như giấc mộng.
Nàng cảm thấy tức giận, bỏ tay anh ra, quay đầu chất vấn, “Anh không có say?”
“Em không thể ở lại một lát được sao? Liền như vậy…” Giọng của anh rất thấp, lại mơ hồ, giống như là đang nói mơ.
“Ngay cả tôi cũng tỉnh mộng rồi, anh có tư cách gì mà ở trong này từ triền lạn đánh (đại loại là đến chết vẫn còn muốn có được cái mình muốn). Lúc trước người ra đi là anh, nay người mang theo vị hôn thê trở về cũng là anh. Anh ích kỷ muốn ôm cả hai người phụ nữ như vây không cảm thấy quá sao? Dương Miễn, tuy rằng tôi thực sự không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự không phải là người đàn ông có thể cầm lên được thì cũng buông xuống được.”
“Đúng vậy, anh cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, em nói anh là nguỵ quân tử cũng được, là tiểu nhân cũng không sao. Anh chính là loại hỗn đản như vậy, anh chỉ yêu em…” Anh dường như phát điên đem Dung Ý ôm lấy đặt lên giường, điên cuồng hôn từ tai nàng xuống đến xương quai xanh. Anh thật sự say, hoàn toàn mất đi lý trí, giống như muốn dùng toàn bộ sức lực để đoạt lại, đoạt những gì anh từng sở hữu giờ đã mất đi.
Dung Ý không động đậy, “Anh và Đan Hiểu Uyển từ bỏ hôn ước.” Ngữ khí trần thuật lãnh đạm đến tận xương tuỷ. Đôi môi Dương Miễn đang dán trên da thịt nàng chợt ngừng lại, chỉ nghe thấy nàng nói, “Anh sẽ không từ bỏ hôn ước với cô ta, lại ba phiên bốn bận đối với tôi như vậy. Anh nói anh yêu tôi, nhưng anh định biến tôi thành cái gì? Bồ nhí? Vờ hờ? Anh cao hứng lên thì chơi đùa, mất hứng thì liền bỏ sang một bên như con vật?” Giọt nước ấm áp mà nhanh chóng trở nên lạnh lẽo tích lạc trên mặt anh, lại giống như là một chậu nước lạnh tạt xuống dưới.
“Kỳ thật chính bản thân anh đã vô củng rõ ràng, anh yêu là vì cô ấy có thể mang cho anh quyền thế, không thể bỏ xuống được là vì áp lực lương tâm của chính mình, cho nên mới chấp nhất đi qua. Những thứ của anh, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc giữ lại, khi trở về nhất định trả lại cho anh. Cũng mong rằng anh cùng người nhà của anh vĩnh viễn không đến nhiễu loạn cuộc sống của tôi nữa.”
Anh không biết nàng bỏ đi khi nào, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình, tường trắng, giường trắng, đèn màu trắng, dùng chính màu sắc chói mắt đó của chúng để chiếu sáng cái gọi là lương tâm của anh. Cả một đêm anh ở đó, hơi hơi cười, khoé mắt rỉ ra giọt nước mắt lướt qua thái dương, thẩm thấu vào gối đầu, cả đêm không tiếng động.
*****
Ngày hôm sau trở lại Thượng Hải lại tham dự cuộc họp khẩn cấp, ngồi vào bàn đàm phán, cân nhắc lợi ích, trên bàn họp giương thương múa kiếm, tranh thủ những ưu điểm lớn nhất, bên dưới lại nghiền ngẫm dự toán cùng giá quy định của đối phương. Hơn ba giờ làm việc, nhưng cuối cùng vẫn phải gác lại, bởi vì tổng giám đốc của đối phương còn đi công tác chưa về, không thể đưa ra quyết định cuối cùng được. Trong nháy mắt nàng thầm tưởng tượng chính mình có thể đứng lên hất tung cái bàn ra mà mắng to, “Ngươi thật là đáng chết. Nếu lão tổng không có ở đây, không lấy được chủ ý thì còn nói chuyện đàm phán làm gì cho lãng phí thời gian a?” Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, sự thật vẫn là sự thật. Sự thật chính là, nàng không có chút khí lực để hất cái bàn gỗ to dài trong phòng họp ra, càng không có can đảm để hét lên những câu quát mắng.
Sau khi tan tầm, nàng cầm túi hành lý nho nhỏ về nhà, mệt hết hơi dựa vào ghế sau, thuận miệng nói cho lái xe địa chỉ liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Chỉ là không ngờ nói địa chỉ này, lúc quản gia thay nàng lấy hành lý vào nhà lại giải thích rằng Lý Tịch không ở đó. Nhìn ngọn đèn treo trên tường ngoài hoa viên, mọi hứng thú chợt tan rã, ngay cả sau đó người ta bảo đã chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rồi lại mang tổ yến lên mời, nàng cũng không để ý.
Miễn cưỡng ngồi vào sô pha, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nàng cảm thấy có người nhẹ nhàng vuốt ve hai má của mình, ngứa ngứa lại thực thoải mái, đầu nàng gối trên một vật mềm mại, chậm rãi mở mắt ra, lười nâng người dậy. Ti hí mắt nhìn Lý Tịch đang tươi cười phía trên tỏ vẻ vô tội, “Ai bảo rằng sẽ ở nhà chờ em?” Tay giơ lên nhéo nhéo hai má của anh, làm bộ giận dỗi gằn từng chữ.
“Không phải anh chuộc lỗi đây sao?” Vỗ vỗ chân trái nàng đang gối lên, lại cười cười không có gì tốt đẹp, vừa rồi nàng ngủ anh không dám cử động, hiện tại đã tỉnh, rõ ràng muốn giở trò, nhất thời không đứng yên.
“Em muốn ngủ…” Nàng xoay người, mặt hướng về phía bụng của anh, ngửi hương thơm quen thuộc trên quần áo của anh, an tâm lại thoải mái.
“Đi tắm rửa rồi về phòng ngủ.” Anh nhéo xoay của nàng vòng tai, lại phát hiện đôi khuyên tai một bên còn một bên không thấy đâu. Nàng cũng đã nhận ra, sờ sờ vành tai trống trơn bên trái, cau mày. Đôi khuyên tai nàng mua hồi cùng anh đi Nhật Bản, là khuyên tai bằng ngọc trai đen tinh xảo, khéo léo, người bán hàng còn giúp nàng khắc lại ký hiệu riêng ở chỗ nối. Lập tức ngồi dậy quay trái quay phải để tìm, vẻ mặt buồn rầu, không biết là rơi đâu mất.
“Quên đi, lúc khác mua lại một đôi giống hệt như thế.” Anh ôm nàng, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai của nàng, khiến cho thân thể nàng bất giác run lên, giống như bị điện giật.
“Vẫn không giống, đôi này là chúng ta cùng nhau mua.” Nàng hết hi vọng tìm kiếm, cũng không biết có phải vừa rồi rơi ở trong xe hay không. Anh ôm lấy nàng đặt lên đùi trái, nàng sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhăn nhó xoay xở muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“Đừng có lộn xộn….” Đại sói xám có chút tức giận.
“Em ngồi vào chân anh…” Tiểu bạch thỏ nơm nớp lo sợ trả lời.
“Chân của anh rất tốt.” Đại sói xám khoé miệng co rúm, vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng.
“Vốn chỉ có một chân tốt, giờ ngồi lên nhỡ hỏng mất thì làm thế nào?” Tiểu bạch thỏ không nhìn sắc mặt người kia vẫn tiếp tục nói thầm.
"..."
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên làm lỗ chân lông nở ra thật thích khiến nàng thoải mái cơ hồ muốn rên rỉ, ngay lúc đang nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ, sắp ngủ mất đến nơi, bồn tắm rộng lớn đột nhiên hẹp lại, mực nước vốn chỉ tới bả vai nàng nhanh chóng dâng lên làm cho nàng phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy. Nhìn Lý Tịch thản nhiên tự đắc nằm ở bên cạnh nàng, “Không phải anh vừa tắm rồi sao?” Còn đến tranh giành nữa, khó có thời gian được độc hưởng một mình, người nào đó bộ dáng cực không hài lòng.
“Ai bảo tắm rồi không được tắm lại?”
“Nhưng mà chật…” Nàng trợn mắt nói dối, đây vốn là bồn tắm đôi rất lớn.
“Để ngày mai đổi cái khác to hơn…” Anh không cho nàng cơ hội dong dài, trực tiếp che miệng của nàng lại. Hai tay lại du lịch khắp nơi trên thân thể trắng mịn của nàng, đầu ngónt ay xẹt qua những chỗ mẫn cảm khiến nàng run người, “Có nhớ anh không?” Tiếng nói ngọt ngào mang theo vẻ mê hoặc cực độ.
“Không nhớ anh…” Nàng âm thầm đắc ý còn chưa kịp cười đã vì kỹ xảo lay động của anh mà chuyển thành khóc nức nở nói, “…mới là lạ! Lúc nào cũng nhớ, phút nào giây nào cũng muốn…” Có điểm buồn nôn, có điều không trách được nàng nói năng tiền hậu bất nhất, thật sự người này rất đáng giận.
“Ngày mai, ngày kia đều là của anh, được không?” Ngón tay anh trượt trên cổ nàng, mềm nhẹ mà tinh tế.
“Ngày mai Cổ Duyệt hẹn em đi dạo phố… A…” Tay anh dùng lực một chút, lúc này nàng thật sự muốn khóc, “Ô ô, ngày kia phải về công ty theo dõi một hạng mục mới.”
“Ngoài làm việc ra thì đến bạn bè, khi nào thì mới là của anh?” Động tác của anh dừng lại một chút, ngôn ngữ thân thể biểu đạt sự bất mãn nghiêm trọng của chính mình.
Nàng ngả vào người anh, nắm tay anh đặt vào ngực mình trượt dài xuống dưới, “Nơi này, nơi này, nơi này đều là của anh… Về sau đều là của anh.” Cuối cùng hai tay cầm bảo bối đang đứng thẳng dưới nước, lông mày nhướng lên nói, “Đây là của em.” Anh đón ý nói hùa khiêu khích của nàng, đem cằm tựa lên vai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, bộ dạng phục tùng, khi ánh mắt đảo qua lưng nàng lại bất chợt rùng mình.
Mùa đông, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chạm đất chiếu vào bên trong, một mảnh ánh sáng. Hôm nay là ngày đặc biệt nhất trong toàn bộ tuần lễ tối tăm, ngay cả mấy đầu sỏ vốn lục đục với nhau cũng có tiến triển, “Martin, hôm nay đấu giá nghe nói Đan Trữ tỏ ý nhất định phải giành được, ngài xem…” Tiêu hội còn chưa có bắt đầu, các công ty tư nhân cũng đã sinh động hơn, rõ ràng là đến xem náo nhiệt, ai cũng nói không biết hạng mục Đan An Hoà, MRG có bao nhiêu chiêu các hiển thần thông lặng lẽ a.
Bên ngoài, người của Đan Trữ đã lục tục đến, thân ảnh của Dương Miễn chiếu vào tấm vách ngăn cách phòng khách với hành lang, Lý Tịch lại nghiêng đầu thản nhiên nói, “Nếu là đấu giá, đương nhiên là cạnh tranh công bằng, thua thắng phân minh.”
Đi vào hội trường, hai người lại vừa vặn đụng nhau trước cửa, chỉ là người phía sau chưa đi tới, Lý Tịch khẽ gật đầu chào hỏi, không ngờ Dương Miễn lại gọi anh, vẻ mặt chân thành nói, “Có vật này, nhờ Martin chuyển trả lại cho Dung Ý. Không biết vì sao lại rơi ở chỗ tôi, cô ấy lúc nào cũng vứt bừa bãi như vậy, chắc là cũng làm phiền anh.” Đem một hộp trang sức nho nhỏ đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Anh gật đầu thăm hỏi, bình tĩnh không có gì khúc mắc nhận lấy rồi bước đi. Ở chỗ rẽ đầu tiên ngoài hành lang liền tiện tay quăng vào thùng rác, trong ánh mắt hiện lên tia cảm xúc phức tạp mà tối tăm, chỉ cảm thấy thật sâu trong lòng có ngọn lửa bùng cháy lên ở nơi nào đó, rất có thể biến thành ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Thật lâu sau, bàn tay nắm chặt gậy chống dần trở nên trắng bệch mới hơi hơi thả lỏng khôi phục chút huyết sắc, mười ngón tay thon dài duỗi ra rồi lại nắm chặt. Cách đó không xa, Hứa Tuấn Hằng định đi đến nhắc nhở anh tiêu hội đã bắt đầu, nhìn thấy anh như vậy chợt khiếp sợ không dám lại gần.