“Chúng ta bay tới Trát Hoảng ở lại hai ngày, ngày thứ 3 đi Đông Kinh a sắm, sau đó lại chuyển về Đại Bản ở hai ngày, cuối cùng quay về Tokyo…” Trong khoang hạng nhất, cặp vợ chồng phía sau đang hưng phấn thảo luận hành trình du lịch.
“Chúng ta cũng giống như bọn họ à?” Nàng lay lay cánh tay Lý Tịch, cười đến có điểm gượng ép, bay tới bay lui như vậy mệt chết đi, làm sao còn có tâm tình thưởng phong diệp a?
“Chúng ta tuần này chỉ ở vùng nông thôn Bắc Hải, tuần sau mới đi Tokyo…”
“Chờ một chút…” Máy bay chuẩn bị cất cánh, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, nàng lại cắt ngang lời Lý Tịch đang giảng giải hành trình cho nàng, mở to hai mắt nhìn anh hỏi, “Theo anh đi du lịch thế này mất bao nhiêu ngày mới có thể trở về a?”
“Không phải em ốn đi ngắm lá phong sao? Bắc Hải vốn là nguồn cội của loài cây lá đỏ này mà!”
“Nhưng mà đi Bắc Hải rồi đến Bản Châu, ở mỗi chỗ lang thang cả tuần thì cũng mất nửa tháng mới trở về được sao?” Vừa rồi lúc ngồi trong xe ra sân bay, thư ký ngồi ở ghế phụ còn lải nhải nói ngày mai anh phải gặp mặt với ai, ngày kia phải bay sang châu Âu họp hành, cũng không ngờ bị anh nói một câu, “Lúc nào về rồi nói sau!” Liền đuổi đi. Nàng không biết về công việc của anh, nhưng cũng biết đợt này có biến lược, nhìn thấy anh bỏ lại hết thảy như thế để đưa này đi thăm Nhật Bản, không phải không lo lắng.
Anh nhìn bộ dáng thận trọng của nàng, thản nhiên cười cười, không để ý những gì nàng nói, chậm rãi giới thiệu với nàng, “Người Nhật Bản xưa gọi lá phong mùa thu là “Lá đỏ thú”. Trong mắt người Nhật Bản, lá phong giống như một con dã thú có bờm đỏ rực, chỉ cần nó ngửi được một chút hơi thở của mùa thu lập tức sẽ chạy với tốc độ 27km mỗi ngày về phía Nam dọc theo Bắc Hải, chỉ cần chưa đến 50 ngày, có thể bao phủ một tầng lửa đỏ khắp đảo quốc hẹp dài này… Nhưng thật đáng tiếc, chúng ta đã bỏ lỡ đầu thu…” Anh tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Nàng nhìn vẻ mặt nuối tiếc của anh, thiếu điều ngửa mặt lên trời kêu rên, đến tột cùng anh có hiểu được nàng nói gì không vậy? Anh liếc mắt nhìn Dung Ý sắp bùng nổ đến nơi, thở dài nói, “Gần đây anh quá mệt mỏi, coi như em theo giúp anh nghỉ ngơi 1 chút, được không?” Câu hỏi nhưng tràn đầy bá đạo.
"Nhưng là..."
“Hư…” Anh lại gần hôn lên má nàng, “Anh ốn ngủ một lát, đến nơi em gọi anh.” Nói xong liền ấn nút điều chỉnh ghế ngả ra, nằm xuống.
Nàng lăng lăng nhìn anh vẻ mệt mỏi, không biết phải làm thế nào. Thật lâu sau mới khe khẽ thở dài, nghĩ là anh đã ngủ say rồi, kéo chăn lên đắp cho anh, không ngờ điện thoại của anh chợt vang lên, màn hình hiện lên “William”. Không mở di động, tưởng là anh quên, nàng đang định đánh thức anh dậy. Anh lại thò tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại đang rung tháo luôn pin ra, ngả đầu lại tiếp tục ngủ, thân thể hơi nghiêng về bên trái, hơi thở nhẹ dần.
Máy bay cất cánh hơi ồn một chút, trong ánh đèn nhạt, nàng nhìn tóc gáy anh đen mượt, đột nhiên ốn đưa tay lên vuốt ve đầy xúc động. Nhưng lại cười cười, đôi khi anh bướng bỉnh như đứa trẻ, có những lúc lại quật cường tựa đại nam nhân.
Từ sân bay ngồi taxi đến Trát Hoảng mất mấy giờ, từ lúc máy bay cất cánh ở Thượng Hải, Lý Tịch bắt đầu ngủ bù, giờ này thần khí thanh sảng, dọc theo đường đi nghe Dung Ý ầm ỹ không thôi ốn ăn cái này cái kia, a cái này cái kia, vẻ mặt vẫn bao dung, chỉ có điều lông mày vẫn hơi nhăn lại.
“Em ốn ăn mì sợi Bắc Hải, còn ốn a sô cô la lỏng, đúng rồi, bí đỏ tô nhất định phải a… Còn có bánh ngọt nãi hoàng, bánh táo nữa…” Lần đó tiểu Trương bên phòng tài vụ dẫn bạn gái đi, lúc về a một bịch quà lớn cho các nàng, ăn ngon làm cho hai mắt nàng sáng lên.
“Em còn ốn a mặt nạ đắp mặt nữa, nghe nói ở đây rẻ hơn nửa so với trong nước đấy… Đúng rồi, mặt nạ tiếng Nhật nói nưh thế nào nhỉ, Ma-sa-ku à?” Nàng quay sang hỏi anh, không mặt thanh lệ tươi cười không chút son phấn, như lặng lẽ toả hương trong màn đêm, tự nhiên lay động lòng người.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ như suy nghĩ điều gì, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, dẫu yên lặng vẫn vô cùng trìu mến, kiên nhẫn sửa lại cho nàng, “Ma-su-ku…” Xe vẫn tiếp tục đi, anh nhìn hàng dây điện lao vun vút bên ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện mang theo chú chim sẻ ríu ra ríu rít không thôi như thế này quả thực rất vui vẻ.
Bọn họ chỉ ở lại Trát Hoảng một đêm, hôm sau liền đến suối Định Sơn, đó là nơi có suối nước nóng tự nhiên ấm áp, xung quanh bao bọc bởi rừng rậm. Bên trên rừng phong đang chuyển sắc tầng tầng lớp lớp, bau màu đỏ, xanh, vàng đan xen nhau rạng rỡ, so với phong cảnh trên bưu thiếp còn khiến người ta mê ội vạn phần.
Lúc xuống xe nàng cười hỏi anh, “Nhiều người bảo Cửu Châu rất đẹp, sao không đi chỗ đó?” Phần lớn mọi người đến Nhật Bản đều vội vàng đi đến Đông Kinh hưởng thụ cảm giác mới mẻ, anh lại thích chui vào trong núi.
Anh bật cười thành tiếng, “Nếu em ốn đi, chúng ta cũng có thể bay qua đi dạo. Chỉ có điều anh đi một lần rồi, thấy rùng mình. Từ Thượng Hải bay đến Amsterdam cũng chỉ mười mấy giờ, sao không đến Hà Lan luôn? Hơn nữa, ngoài kiến trúc bắt chước Hà Lan ra, còn lại đều mang hơi hướng của Trung Quốc cả…” Anh vừa nói vừa lắc đầu.
Nàng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng anh nghe lời nói vu vơ của nàng ốn đi Nhật Bản, không ngờ anh lại cẩn thận thu xếp hành trình như vậy, sóng mắt chợt loé lên, trong lòng xúc động nhưng cố gắng không biểu lộ ra ngoài.
Phong diệp ở Bắc Hải quả thật khcá thường, trong rừng cây cao lớn, từng hàng phong cổ thụ vươn lên oai dũng. Bọn họ không ở khách sạn mà ở một nhà dân, có lẽ là Lý Tịch đã hỏi qua, một cô gái khuôn mặt dịu dàng mặc kimono dẫn bọn họ vào phòng, cùng anh hàn huyên, nói gì đó nàng không hiểu lắm, đại khái là chút lời khách sáo, không có ý nghĩa, nàng chỉ nhìn ngó xung quanh.
Đây là đình viện đặc trưng của Nhật, xung quanh bao bọc bởi hàng cây lá đỏ, sạch sẽ, tinh tươm, chẳng khác gì hình ảnh nàng vẫn thấy trong phim, vẻ đẹp khiến người ta than thầm sợ hãi. Bốn phía trang trí tao nhã, bên dưới đều là cây xanh mướt. Nếu đúng là bài trí kiểu Nhật, phòng bên trong có lẽ cũng bố trí kiểu đặc trưng, bàn thấp và quỳ trên đất. Cúi đầu nhìn chân trái của anh, chỉ dám nhìn đôi tất đen mà không dám hướng sang bên phải. Nàng gần đây đều như thế, không ốn đụng vào miệng vết thương làm cho anh đau đớn. Cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy chính mình cũng đau đớn không thôi.
Nói một tràng “A li ga to u go za I ma su” xong, cô gái kia lễ phép cúi đầu chậm rãi đi ra. Nàng thong thả đi vào bên trong, quả nhiên là đồ đạc đặc trưng của Nhật, trong lòng không khỏi co lại một chút. Anh chậm rãi thong thả đi tới phía sau nàng, thấy nàng nhìn đồ đạc bộ dáng suy tư, khoé miệng rút một chút, không cười mà hỏi, “Em nghĩ gì vậy?”
“Trước giờ đến Nhật Bản anh đều ở loại phòng như thế này sao?” Nàng không xoay người, nhìn về phía trước như đang nói chuyện với không khí, thanh âm nhỏ cố gắng che giấu cảm xúc.
Anh cười nhưng ánh mắt không có nửa điểm sung sướng, thẳng thắn nói, “Bình thường đều ở khách sạn.” Đương nhiên sẽ không chọn loại phòng Nhật này, dù sao cũng bất tiện.
“Vậy vì sao lại chọn phòng này?” Bởi vì lúc ở trên máy bay nàng vô tình nói một câu “Rất thích ngồi bên bàn trà Nhật ấm áp dạt dào” sao? Nàng trụ trụ môi, quay lưng về phía anh, ánh mắt nóng bỏng, lệ đã chực tràn ra, trong lòng hơi hơi chấn động.
“Không phải em nói anh có em sao?” Ánh mắt của anh nhu hoà mang theo chút lo lắng, tiếng gậy chống rơi xuống sàn “ba” một tiếng. Anh vòng hai tay ôm lấy nàng từ phía sau, bàn tay nắm lấy tay nàng mềm mại, cúi đầu cọ cọ cằm vào gáy nàng, hít hà hương thơm nhẹ nhàng tự nhiên của nàng, cũng đem toàn bộ sức nặng giao cho nàng.
Nàng hơi nghiêng đầu, khuôn mặt chậm rãi tiếp cận đầu anh, thật cẩn thận, nhẹ nhàng mà vuốt phẳng, cố gắng kìm nén nước mắt, thật lâu sau mới nói thành lời, “Anh có thể nào đừng tốt với em như vậy không?” Tâm tính lương thiện giống như bị trói chặt bằng một sợi tơ mỏng mang, co rúm lại. Là cảm động? Hay là sợ hãi? Nàng không thể nói rõ cảm giác quanh quẩn trong lòng mình.
Anh cười, ánh mắt màu hổ phách nhu hoà màng theo trìu mến, trong suốt không tiêu tan. Anh hôn lên tai nàng, nhẹ nhàng trả lời, hơi thở phả vào lỗ tai nàng, “Đã sớm không thể…” Trên thế giới này có rất nhiều chuyện lúc phát hiện ra thì đã lún sâu mất rồi.
Nàng bật cười, không thể kiềm chế nổi nước mắt, khoé miệng co rúm lại.
Ánh tịch dương vàng óng tiến vào nhà, nhìn qua khung cửa sổ theo con đường rải đá kéo dài, từng cây từng cây lá đỏ nở rộ khắp núi rừng, như một đoàn mãnh thú mang theo ngọn lửa thiêu đốt, một đường tiến thẳng vào trong lòng đốt cháy những năm tháng lạnh lẽo nàng đã phí hoài.