Tích Ý Kéo Dài

Chương 40




Phiến lá vàng nhẹ nhàng chao nghiêng rơi xuống hồ nước trong đình viện, màu nửa vàng nửa xanh nổi bật trên làn nước đầy vẻ nên thơ. Nàng hai tay đang cầm ly sữa còn bốc hơi, ngồi trong nhà ăn nhìn xuyên qua khung cửa sổ sát đất ngắm nhìn ánh mặt trời lấp lánh trên mặt hồ. Trong đầu còn lặp lại câu nói của Vĩnh Tình, “Thế giới của cậu ta”…

“Nhìn cái gì vậy?” Lý Tịch ngồi xuống bên cạnh nàng, tiện tay cầm lấy mấy tờ báo trên mặt bàn mà quản gia đã để sẵn theo thói quen của anh.

Nàng quay đầu lại, cười, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, chỉ ra hồ nước ngoài cửa sổ, “Ở đây mà nuôi cá thì thật hay, sẽ không lạnh như vậy. Chỉ cảm thấy nước thật cô đơn, cần có cá đến làm bạn.”

Anh cũng cười, cười tính trẻ con của nàng, ngẩng đầu nửa đùa nửa thật than thở, “Anh đây cũng rất cô đơn…” Nói không hết câu vờ ngập ngừng nhìn nàng.

Nàng đảo mắt, trêu ghẹo anh nói, “Em mua mấy con cá đến phục vụ anh…” Có lẽ là vừa tắm gội xong, đầu anh vẫn còn ẩm ướt, lại mặc trang phục ở nhà một màu trắng tinh khôi, toát ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng sạch sẽ. Trời sinh dáng người mẫu, mặc quần áo gì cũng đẹp, nhưng nàng cảm thấy anh mặc đồ màu trắng là hợp nhất, giống như tiểu thuyết ngôn tình gọi là “Chỉ có trọc thế giai quân tử”.

“Không cần mua cá, có người là được rồi…” Anh vẫn cười nhẹ, lại chăm chú vào đống báo chí.

Nàng cầm muỗng nhỏ thưởng thức bánh ngọt, bộ dáng say mê đầy vẻ hưởng thụ, “Đầu bếp nhà anh làm bánh kem tay nghề thật là cao…” Bánh khô ráo mà mềm mại, kem bơ thơm phức bao bọc xung quanh, trên mặt lại rắc một lớp bột socola, nhìn đẹp mắt mà ăn vào hương vị cũng thật ngon.

“Vậy à?” Anh vẫn cúi đầu lướt qua các tin tức, thuận miệng đáp lời, cũng không ngờ nàng bảo, “Anh nếm thử đi.” Mới hơi hơi ngẩng đầu lên, môi của nàng liền bao trùm xuống, đôi môi mềm mại mang theo lớp bơ mỏng, hơi thở nhẹ nhàng phảng phất trên mặt anh, làm trái tim anh hỗn loạn. Anh đáp lại theo bản năng, tham lam không muốn buông ra, đầu lưỡi ôn nhu nhấm nháp từng chút từng chút hương vị thơm ngon từ nàng.

Nàng khép hờ mắt hưởng thụ, hương thơm quen thuộc trên người anh làm cho nàng thấy an ổn, trong đầu vẫn thấp thoáng ánh mắt màu hổ phách long lanh của anh lúc nàng gần chạm đến, chỉ cảm thấy đó là ánh mắt đẹp nhất trên thế gian này. Trong bóng đêm mất đi toàn bộ cảm giác, chỉ hướng theo sự dẫn dắt của đầu lưỡi ai kia đến một thế giới vô định.

“Dung Ý à, chúng ta đi đến quảng trường Hằng Long trước nhé…” Hà Vĩnh Tình vừa mở túi xách tìm điện thoại di động vừa theo cầu thang đi xuống nhà ăn, lúc ngẩng đầu lên nhìn sửng sốt, lại xoay người than thở, “Tôi phải đi lên tìm xem cái di động để đâu mất rồi.” Khẽ nhướng mày cười thầm, đem di động vừa lấy ra cầm ở tay vứt lại vào trong túi.

Ban ngày ban mặt bị người ta bắt gặp trong tình huống như vậy, tai nàng nóng bừng, vội rời khỏi anh, môi vừa mới rời đi, Lý Tịch vẻ mặt lại dạt dào hứng thú nói, “Đừng để ý chị ấy, chúng ta tiếp tục ăn…”

***

Trong trung tâm thương mại rộng lớn xa hoa, ánh đèn sáng choang mà trống trải, các nhãn hiệu lớn đều tung ra sản phẩm mới, người xem cũng không nhiều cho nên đi dạo rất thoải mái. Bảo đi mua quần áo, Hà Vĩnh Tình cũng không khó tính lắm, chỉ cần ở Moschino mua một bộ áo váy tơ lụa có đính pha lê trang trí, mắt không nhìn qua thẻ giá. Nàng chỉ ưng ý một cái khăn quàng màu trắng in hoạ tiết lạ mắt, sờ vào thật mềm mượt. Vốn nàng không ham đồ hàng hiệu, nhưng cảm thấy thích thì cũng mua.

Trả tiền xong đi ra khỏi cửa hàng Moschino, hai người đến quán café gần đó, phụ nữ ai cũng thích cảm giác thu hoạch được chiến lợi phẩm như thế. Quán café nằm ngay góc đường nhưng giờ này cũng không đông khách, ngọn đèn toả ánh sáng nhẹ nhàng, rèm màu trắng khẽ buông xuống, hai người ngồi ngay bên cửa sổ, phía sau là một cặp đôi dáng vẻ sinh viên, ngọt ngào chia sẻ nhau 1 phần bánh. Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên quanh quẩn trong quán, càng thêm thanh thản.

Hà Vĩnh Tĩnh khuấy đều tách café, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện quán này là một cửa hàng bán đồ trang sức, nhân viên bán hàng tươi cười ân cần đón chào, lời ngon tiếng ngọt phục vụ, thu hút những phụ nữ đang sáng bừng ánh mắt nhìn những viên kim cương lấp lánh. Cô cười, trên mặt vẫn ôn hoà điềm đạm, “Bình thường vẫn nghĩ, ngày xưa tôi cũng từng giống những người trẻ ấy, ham hư vinh. Khi đó mới đi làm, anh ấy còn chưa về tổng bộ ở Bắc Kinh, hai người cách xa nhau ngàn dặm, anh ấy bận việc, tôi cũng bận, nhưng vẫn ầm ĩ cười đùa không ngớt, tôi đã nghĩ khoảng cách không phải là vấn đề. Nhưng sau khi anh ấy trở lại, hai người càng ngày càng bất hoà, như chưa bao giờ đi cùng 1 con đường vậy, anh ấy bay đi công tác ở hết nước này đến nưc[s khác, tôi thì liên tiếp nhận các ca phẫu thuật không dứt, thời gian không thể nào trùng hợp. Từng có một lần phát điên, dùng thẻ phụ của anh ấy mua rất nhiều rất nhiều đồ, ấn tượng sâu nhất là mua thỏi son môi hơn 300 tệ, các loại hàng hiệu… Nhưng sau đó phát hiện ra, thỏi son đẹp đẽ kia đánh lên môi cũng chỉ là thứ hoá chất lạnh lẽo, tôi chỉ muốn được ở gần người kai để cảm nhận hơi thở ấm áp…”

Dung Ý nói thật nhẹ, rèm mi buông xuống, “Em vẫn nghĩ hai người là yêu thực yêu…”

“Là thực yêu thực yêu, yêu khiến cho người ta phát sợ, không tiếp tục nổi nữa.” Giống như một đoạn tiếu ngôn tình, yêu như vậy sao không yêu nổi nữa?

“Chẳng lẽ không đau sao?” Nàng cùng Dương Miễn chỉ ngắn ngủi vài năm mà đau đến khắc cốt ghi tâm như vậy, còn cô cùng anh ấy gắn bó với nhau từ nhỏ, làm thế nào dứt bỏ được?

“Có đôi khi nắm tay một người mà chết lặng, tựa như tay trái cầm tay phải, không có cảm giác gì, nhưng chặt đi rồi mới thấy đau. Đau cũng không có nghĩa là hai người còn có thể sống như không có việc gì…”

“Thực ra em đã suy nghĩ rất lâu, sáng nay chị nói câu “Chuẩn bị tốt để đi vào thế giới của anh ấy” rốt cuộc là có ý gì?” Cuối cùng vẫn hỏi thành lời bởi vì thực sự muốn biết đáp án kia.

“Yêu một người dễ dàng, ở cùng một chỗ với một người cũng không khó, nhưng vì yêu mà muốn ở cùng một chỗ với cậu ta sẽ không đơn giản. Có người không chuẩn bị tốt đã tự tiện xông vào thế giới của đối phương, nghĩ rằng đã yêu như keo như sơn thì khó mà chia cách, kỳ thật cả 2 đều không rõ chính mình muốn gì, đối phương muốn gì, chỉ đưa tay đánh thẳng về phía trước, cuối cùng không tránh khỏi mỗi người một ngả. Cũng có người cả đời chỉ đứng bồi hồi trước cửa, chưa từng có cơ hội tiến vào, thậm chí ngay cả dũng khí để gõ cửa cũng không có… Thế giới này có hai loại người, một loại là người chuyên đi lừa gạt, còn một loại là người bị lừa gạt. Tôi không thích người khác che mắt mình, cũng không lừa mình dối người. Còn em lựa chọn thế nào?”

Dung Ý cười, giống như xua tan được lớp mây mù, trở nên thoáng đãng, “Thực sự nói chuyện cùng chị rất thú vị, nói nhiều làm cho người ta thấm thía từng lời, thật là một trí tuệ uyên thâm.”

Cô cũng cười to, “Chờ đến khi em bằng tuổi tôi cũng trí tuệ uyên thâm vậy thôi, qua tuổi ba mươi như thăng một tầng thứ bậc, haha…” Nói xong lại cau mày hỏi, “Nghe ngữ khí của em sao có vẻ giống như tôi là gián điệp mà tiểu tử kia phái tới vậy?”

“Hi vọng đến khi em bằng chị cũng có thể nhìn thế giới giống như chị vậy…” Nàng thật lòng ngưỡng mộ Hà Vĩnh Tình, một người phụ nữ như vậy, bình tĩnh điềm nhiên, giống như không hề dao động trước mọi phong ba bão táp.

“Đừng vậy chứ, đến lúc đó Tịch Tử lại tới cửa tìm tôi để tính sổ mất thôi.” Cô hít sâu một hơi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, tươi cười thản nhiên, “Mỗi người đều có cuộc sống do chính mình lựa chọn, tôi cũng chỉ là chọn lựa cách sống mà mình thích thôi. Em cũng sẽ tìm được, dù là chìa khoá mở ra thế giới của cậu ấy, hay là mở rộng cánh cửa của trái tim mình.”

Sau khi uống café, Hà Vĩnh Tình muốn đi hội họp với đồng sự, nàng đành phải một mình đi về nhà, Đi ngang qua một cửa hàng bán vật nuôi, nàng ghé vào bể kính nhìn chằm chằm đàn cá sặc sỡ bơi qua bơi lại, cười, ánh sáng phản xạ trên mặt lấp lánh đẹp mắt. Lúc lấy điện thoại ra gọi, không biết nghxi đến chuyện gì, miệng cười đến không khép lại được.

“Dạo phố xong rồi à?” Lý Tịch đóng tập văn kiện trước mặt lại, giọng miễn cưỡng.

“Vâng. Em đang ở chỗ bán cá, anh bảo nên mua cá vàng hay mua cá cảnh nhiệt đới đây?” Tay nàng chỉ chỉ vào hang cá, rất nhẹ.

“Không cần cá vàng đâu, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em cũng biến thành giống nó mất.” Anh cười, xoa xoa chân vịn vào bàn đứng dậy, nhìn trời xanh, ánh mắt mềm mại mà phiêu xa.

“Để ở nhà anh, có lo thì cũng chỉ lo anh biết thành cá vàng thôi!” Nàng chọc ghẹo.

“Nhưng mà phiền toái lắm, người giúp việc nhà anh không chăm sóc cá vàng đâu!” Nói mạnh miệng nhưng thực ra có chút lo lắng, phiền não.

“Sợ gì chứ, không phải có em sao?” Nàng giơ cái túi trong suốt chứa hai con cá cảnh nhiệt đới lên cao, nhìn chăm chú, “Em giúp anh chăm sóc Tiểu Ngư nhi, anh trả em tiền lương là được.” Cười giảo hoạt.

“Tiểu nô tài!” Anh bật cười, giọng nói lại tràn đầy yêu chiều.