Tích Tụ

Chương 64






Phó Diễn đã rất chắc chắn về điều này mãi cho tới khi hắn phát hiện ra Trần Tân có ý định nhảy xuống từ sân thượng nhà cũ. Nếu hắn không trở lại nhà cũ vào khoảng thời gian đó thì có phải Trần Tân đã thật sự nhảy xuống rồi không.

Cái chết của hắn không phải là không quan trọng như hắn nghĩ, thế nhưng Phó Diễn lại không thấy vui.

Hắn cứ nghĩ căn bệnh trầm cảm chỉ là cái cớ để Trần Tân lấy lại sự tự do. Thế nhưng, nếu nó là thật thì sao?

Song, khi đối mặt với thân phận Quý Vũ của hắn, phản ứng đầu tiên của Trần Tân lại là muốn lên giường với hắn. Giây phút ấy, Phó Diễn chỉ hận không thể bóp chết Trần Tân, cũng như cực kỳ hối hận vì đã quay lại nơi đây và gặp lại anh.

Miệng toàn lời giả dối, bụng toàn những toan tính.

Trần Tân chẳng hề có trái tim, mà nếu có thì cũng đã chết theo Phó Vân Sinh rồi.

Trần Tân sẽ có người yêu mới, chẳng qua người đó không phải là Phó Diễn.

Thế nhưng bây giờ, Trần Tân lại nói yêu hắn.

Lời yêu thương đầy đau khổ chỉ khi bị ép tới cùng cực mới có thể thốt ra được một chút.

Dù là nói với ảo giác thì vẫn là Trần Tân nói yêu hắn.

Thế nhưng trông Trần Tân quá đỗi đau đớn với sự dằn vặt có thể thấy được bằng mắt thường cùng khuôn mặt đẫm lệ. Cứ như thể với Trần Tân, việc yêu hắn là một tai hoạn không thể ngăn cản mà Trần Tân lại muốn tìm đường sống.

Chiếc vòng bạc đập vào lòng bàn tay Phó Diễn khiến hắn bị thương. Hắn nhìn thấy Trần Tân đặt nụ hôn lên nó.

Với Trần Tân, đây không phải một chiếc vòng bạc mà là thứ tín ngưỡng giúp tâm hồn anh chống chọi. Nó chỉ là một vật chết nhưng Trần Tân lại có thể khiến nó mang ý nghĩa.

Dường như Trần Tân vĩnh viễn sẽ chỉ thích những gì đã mất đi, vì thực tế luôn không đẹp đẽ bằng ảo tưởng.

Trần Tân cảm thấy Phó Diễn buông lỏng chiếc vòng bạc. Anh hoảng hốt cài chốt lại rồi trở người, đẩy hắn ra. Nỗi sợ hãi tưởng chừng như bị mổ phanh vẫn còn đọng lại trong cơ thể anh, khiến anh theo bản năng mà nhấc người lên đề phòng.

Anh lùi ra sau, bảo vệ chiếc vòng trên cổ, như thể sợ Phó Diễn sẽ cướp mất nó. Thế nhưng Phó Diễn lại chỉ im lặng nhìn anh rồi lặng lẽ rút tay về.

Cơ thể Trần Tân vẫn còn đỏ bừng vì khoái cảm, thế nhưng cơ thể Phó Diễn đã dần nguội lạnh.

“Chú muốn giữ thì cứ giữ đi. Tôi không cướp đâu.” Phó Diễn khẽ nói.

Trần Tân hơi ngây người, bối rối nhìn Phó Diễn.

Anh thấy đối phương tiến lại gần, dường như muốn chạm vào anh. Trần Tân vẫn tránh né và đề phòng theo bản năng, chỉ vì giây phút thốt ra lời yêu, lớp phòng thủ của anh đã không còn.

Lúc này đây, nếu Phó Diễn nói ra những lời độc địa thì anh sẽ không sao chịu nổi. Thế nhưng Phó Diễn không làm vậy. Hắn chỉ yên lặng nhìn anh, sau đó đứng dậy mặc quần áo vào và nói, “Nếu không muốn tôi chạm vào chú thì chú tự xử lý đi. Không bị chảy máu nhưng vẫn nên bôi thuốc phòng nhỡ đâu.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, có vẻ như đang kiểm tra thời gian.

Trần Tân nhìn Phó Diễn ăn mặc chỉnh tề. Trước lúc quay người rời đi, hắn nhìn anh một lần thật chăm chú. Trần Tân không hiểu được hàm ý phức tạp trong ánh mắt ấy, thế nhưng toàn thân anh lạnh run. Phó Diễn của lúc này còn khiến anh sợ hãi hơn cả khi nói ra những lời độc địa.

Cảm giác không giống với lúc mất đi Phó Diễn trên biển.

Trực giác mách bảo anh rằng có điều gì đó không ổn, song tâm trí căng thẳng và hỗn loạn của anh khiến anh không thể nắm bắt được chút gì cả.

Anh cho rằng mình hiểu Phó Diễn nhưng trên thực tế, anh chẳng bao giờ biết Phó Diễn đang nghĩ gì.

Thế nhưng, anh có thể nhận ra, Phó Diễn muốn rời đi.

Hắn muốn rời xa anh.

Sau khi nghe thấy anh nói yêu hắn.