Tích Tụ

Chương 3: Chương 3





Cũng không phải Trần Tân chưa từng thử xoa dịu mối quan hệ giữa mình và Phó Diễn.

Thế nhưng bao năm trôi qua đã chứng minh mọi cố gắng của anh đều là công cốc.
Phó Diễn ghét anh tới cùng cực.

Sự quan tâm của anh trở thành quấy rối, sự quản giáo trở thành trói buộc.
Dần dà, Trần Tân đã nắm bắt được một khoảng cách không xa không gần, vừa giữ giới hạn, vừa kiềm chế được Phó Diễn, để hắn không mất kiểm soát.
Tuy Phó Diễn cay nghiệt với anh nhưng ở bên ngoài thì vẫn nể mặt phần nào.

Ít nhất trước mặt những thành viên kỳ cựu của bang phái, không ai biết chuyện Trần Tân đã vất vả tới mức nào trong vai trò cánh tay phải này.
Ở công ty, Trần Tân cũng là một người sếp khó nắm bắt.

Mọi người khi có vấn đề thì đầu tiên sẽ tìm tới vị thư ký tên Trần Tân này, Phó Diễn cũng không có ý kiến gì với việc này cả.

Cũng không phải Phó Diễn không có năng lực.

Trong nhiều tình huống, thật ra những quyết định quan trọng đều do Phó Diễn đưa ra thông qua Trần Tân.
Đối với những lời đồn đại bên ngoài rằng hắn là kẻ vô dụng, Phó Diễn không những không quan tâm mà thậm chí còn thêm dầu vào lửa.
Trần Tân biết hắn đang giấu tài.

Phó Diễn hẵng còn trẻ, mới ngoài hai mươi đã tiếp quản gia nghiệp vĩ đại mà cha hắn để lại.

Vốn dĩ đã có rất nhiều người bất mãn, mà yêu ma quỷ quái trong bóng tối thì càng không sao đếm xuể.

Nếu quá gây chú ý thì có lẽ sẽ còn nguy hiểm hơn cả hiện tại, chi bằng đặt một bia ngắm ở phía trước để che mưa chắn gió cho bản thân.
Trần Tân chính là cái bia ngắm đó.

Anh rất phù hợp với vai trò này.
Trần Tân giỏi sử dụng các loại vũ khí, dưới lớp Tây trang giày da có giấu súng và dao găm, trông thì nho nhã lịch lãm nhưng thực chất khi ra tay lại tàn độc hơn bất kỳ ai.

Chẳng qua sau này, vì để làm tốt vai trò thư ký, anh đã chăm chút vẻ bề ngoài, dùng lớp vỏ da để che giấu sự hung dữ.
Lần đầu Phó Diễn nhìn thấy anh đeo kính còn cười nhạo anh cả nửa ngày.

Trần Tần thì không hề dao động.

Con người anh là vậy đó, thờ ơ với mọi điều, như thể không hề bận tâm tới tất cả những lới nói gây tổn thương của Phó Diễn.
Nếu muốn phá vỡ vẻ ngoài hoàn hảo ấy thì cũng rất đơn giản.
Phó Diễn vứt hết thiết bị định vị trên người rồi đi tụ tập cùng đám bạn xấu.


Chờ tới khi Trần Tân tìm tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng khói thuốc mù mịt trong phòng VIP cùng thuốc, rượu la liệt trên bàn, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo tới cực hạn.
Mấy tên kia bám theo Phó Diễn lâu lắm rồi, đã sớm ngứa mắt với Trần Tân.

Lần này, bọn họ mượn rượu để khiêu khích anh, nào ngờ một Trần Tân vẫn luôn bình tĩnh lại đột nhiên nổi cơn.
Một phòng năm người thì có bốn tên bị anh đánh tới gãy tay gãy chân, thậm chí còn rớt cả răng.

Người duy nhất còn nguyên vẹn thì bị anh bóp cổ, đè lên tường, lạnh lùng hỏi xem Phó Diễn đang ở đâu.
Tên kia sợ đến nỗi són ra quần, lắp ba lắp bắp nói Phó Diễn đã rời đi cùng một tên đàn ông rồi.
Trần Tân buông tay ra, dẫm lên những mảnh chai vỡ trên nền đất, bước khỏi phòng VIP.
Các khớp tay sưng đỏ, rướm máu nhưng Trần Tân coi như không thấy.

Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm tung tích của Phó Diễn.
Có thể uống rượu, chơi bời trai gái gì cũng không sao, chỉ duy nhất có chuyện chơi thuốc là không được.

Đây là giới hạn của Trần Tân.
Lúc Trần Tân phá cửa xông vào, Phó Diễn thậm chí còn chẳng hề hoảng hốt dù chỉ một chút.


Hơn nữa hắn còn thô bạo túm lấy đầu người dưới thân, bắt đầu đưa đẩy không ngừng.
Ngược lại là Trần Tân ngập ngừng dừng bước.

Anh lướt nhanh mắt qua người Phó Diễn và gã trai kia rồi sau đó thu mắt lại.

Anh quay người đi, nhìn đồng hồ: “Cho cậu mười phút.”
Gã trai kia bị doạ sợ, tính đẩy Phó Diễn ra nhưng lại bị hắn ghim chặt sau ót.
Không biết vì sao, Phó Diễn đột nhiên trở nên hưng phấn, lúc ban đầu rõ ràng còn chưa tiến vào trạng thái.
“Mười phút có lẽ không đủ đâu, chú à.”
Từ rất lâu rồi Phó Diễn không còn gọi anh như vậy nữa.

Kể từ khi hắn thấy Trần Tân nằm dưới thân cha mình, như một tên đĩ..