Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 86




Chương 86

“Này con bao giờ mới ra đời cho mẹ bớt một lo lắng đây?”

Mấy ngày hôm sau,…

Dạo này Tịch Nhan toàn là ngủ và ăn không thì lại đi dạo loanh quanh trong sân vườn chứ không đi làm loạn nữa.

Cũng chẳng hiểu sao dạo này cô ham ngủ ham ăn thế cơ chứ. Thấy Tịch Nhan chịu yên tĩnh ở nhà một mình anh lại càng yên tâm.

Buổi sáng chủ nhật hôm đó cả nhà đã chuẩn bị đồ để đi về nhà chính làm tiệc ra mắt cháu dâu. Và cũng coi như mọi chuyện buồn chuyện cũ kết thúc. Đi một người và đón một người.

“Cố Trì anh có thích trẻ con không?”

“Không, nhưng con chúng ta thì có.”

Tịch Nhan vui mừng, ôm khư khư lấy cái túi xách. Mộ Cố Trì không hiểu tại sao cô lại vui như vậy, dạo này cô có nhiều bí mật không cho anh biết thật đấy.

“À mà Kiều Anh đến chưa nhỉ? Tí em phải đi chơi với nó, lúc nào ăn anh gọi em nhé?”

Thật là nhiều lúc anh cảm thấy rõ ràng Kiều Anh và Tịch Nhan mới chính là một cặp còn anh chỉ là dư thừa. Hay cái gọi là tình bạn lúc nào cũng lấn át tình vợ chồng?

Mặt Mộ Cố Trì đen lại chỉ gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng. Mặc dù là con gái nhưng anh vẫn phải ghen mới chịu.

“Em có gì giấu anh à?”

Tịch Nhan chột dạ quay mặt đi chỗ khác không dám đối diện với anh. Mộ Cố Trì tức đến siết chặt vào vô lăng đỏ ửng cả bàn tay.

“Đ… Đâu có đâu.”

Tịch Nhan vẫn không chịu nói, anh cũng không ép buộc. Nhưng trong lòng lại cảm giác cô có người đàn ông khác mà không phải mình.

Cũng chẳng biết làm sao trong lòng cứ cảm thấy khó chịu không thôi. Không phải vì Kiều Anh mà cứ nghĩ cô có người đàn ông khác là anh như muốn phát điên.

Đến nơi cô tung tăng vô thức mở cửa chạy xuống mà không đợi anh. Con ngươi của Mộ Cố Trì rầu rĩ, trong đó có vài phần độc ác.

Chờ đợi mãi không có sự xuất hiện của Kiều Anh nhưng lại có sự xuất hiện của Mộ Minh Tuấn.

“Cảm ơn hôm đó đã vạch trần bộ mặt của ông ta.”

Người nhà Mộ gia không giống lông cũng phải giống tính cách. Đó là chân lý cô mới rút ra khi về làm dâu nhà họ Mộ.

Tịch Nhan ôm khư khư con gấu bông, nhìn trên nhìn dưới người Mộ Minh Tuấn. Ánh mắt chứa chan đầy nghi hoặc.

“Cậu là…”

Tịch Nhan đang cố gắng vặn não nhớ từng chi tiết để xem cậu ta là ai. Mộ Minh Tuấn ngớ người điên cuồng giải thích.

“Này này đường đường là chủ mẫu của Mộ gia mà không nhớ tên tôi là sao? Tôi là cái người hôm nọ bị Mộ Lịch khống chế này.”

“À à…”

Tịch Nhan đập tay như nhớ ra điều gì đó. Mộ Minh Tuấn đang chờ đợi câu trả lời từ cô.