Tịch Tiểu Thư Có Người Thương Chưa?

Chương 14




Chương 14

Cậu nhân viên đứng bên cạnh cũng phải thầm than khóc. Đây chẳng phải là thứ chứng tỏ không coi hắn ra gì hay sao?

“Em muốn gắp nữa, gắp nữa.”

Anh xách người cô lên, Tịch Nhan chới với nhìn về phía máy gắp bánh kẹo. Cậu nhân viên đứng bên cạnh đổ mồ hôi đề phòng.

“Được, được chúng ta chơi tiếp nhé.”

“Quý khách.”

Cậu nhân viên vừa nghe xong liền hoảng hồn mặt tái mét đi sợ hãi. Vừa khuyên cậu ta nên đi giờ cậu ta lại chuyển ý.

“10 triệu quẹt thẻ.”

Mộ Cố Trì đưa tấm thẻ cho nhân viên, cậu ta vừa mừng vừa sợ lại không biết nói với quản lí ra sao. Vừa lúc quẹt xong thì lại có sự xuất hiện của ông quản lí.

“Tại sao cậu ta còn chưa đi?”

“Dạ quản lí cậu trai trẻ kia đã trả toàn bộ số tiền mà cậu ta gắp thú và gắp bánh được.”

Triệu Trí Dũng nhìn anh nở một nụ cười nham hiểm. Anh cũng cảm nhận được có điều gì đó sai sai. Sau khi ông ta đi anh liền nhấc máy gọi cho Viễn Trình.

“Alo điều tra cho tôi quản lí khu trung tâm thương mại số 7.”

“Rõ.”

Ánh mắt của anh vẫn dõi theo hắn ta đến khi khuất tầm mắt. Tịch Nhan không biết gì cứ gắp, gắp và gắp.

Sau một hồi cô nhận ra quá nhiều không thể mang về nổi. Tịch Nhan trầm ngâm nhìn đống đồ chồng chất kia.

Mấy đứa bé đi qua cứ dòm ngó vào đống gấu bông bánh kẹo của cô. Trong não cô dường như nảy ra một ý nghĩ gì đó.

“Em làm gì thế?”

Tịch Nhan lôi hết đống đồ ra đứng trước cửa hàng. Mộ Cố Trì hiếu kì, nếu như hai đứa không mang hết về thì còn có vệ sĩ của Mộ gia ở ngoài.

“Chúng ta mang về không hết, chi bằng phát cho mấy bạn nhỏ làm quà kỉ niệm đi.”

Mộ Cố Trì cười cười rồi chợt nhận ra cô cũng đã trưởng thành. Một cô gái 23 tuổi nhưng tâm hồn lại là một đứa con nít không bao giờ chịu lớn. Trước giờ anh cứ nghĩ cô có được sẽ cứ giữ khư khư lấy chứ không nghĩ đến cô có thể cho người khác.

“Mẹ ơi anh chị kia nhiều gấu bông, nhiều bánh kẹo quá.”

“Cái đó của anh chị mà…”

Cậu nhóc nhỏ nhắn tầm 4 tuổi chăm chú nhìn vào đống đồ của cô. Tịch Nhan cầm 1 con gấu bông với vài cái bánh cái kẹo đi đến chỗ cậu bé.

“Này em lấy không?”

“Dạ có.”

“Cảm ơn chị đi con.”

“Dạ em cảm ơn anh chị.”

Mắt cậu bé sáng lên liên tục cúi đầu cảm ơn Mộ Cố Trì, Tịch Nhan. Anh không làm gì chỉ đứng đó xem cô phát quà cho bọn trẻ mà lòng vui lây. Làm ba thế này cũng vui đấy chứ.

Sau một hồi thì cuối cùng cũng phát xong, cô chỉ giữ duy nhất một con gấu màu hồng cho mình.

Tịch Nhan ngồi xuống ghế than trời vái đất. Mộ Cố Trì ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.