Trong cuộc sống thiếu thốn, ngắn ngủi của hắn, đây là lần đầu tiên hắn chân thật và cụ thể mà cảm nhận được như thế nào là nỗi nhớ nhà*.
*Gốc: 归心似箭.
Chỉ cần Tống Dao cười với hắn, chỉ cần một ánh mắt của Tống Dao, thậm chí khi chẳng có bất kỳ điều gì, trí não chỉ cần hơi nghĩ về người đó, đã có thể khiến Chu Phàm rung động đến không biết phải làm sao, lập tức sinh ra xúc động muốn ngay tức khắc xuất hiện bên cạnh y.
Đồng thời, đây đều là những thứ trước kia hắn không thể nào tưởng tượng đến.
Rốt cuộc trên thế giới này có cái gọi là định mệnh không?
......
"Đang nghĩ gì thế?"
Tống Dao bưng nồi Chukadon đặt lên bàn ăn, múc ra một chén cho Chu Phàm.
"Đang nghĩ về em." Chu Phàm nói, vươn tay ra kéo lấy Tống Dao, để y ngồi trên đùi mình, ôm lấy y từ phía sau.
Chu Phàm cứ vậy mà ăn cơm, Tống Dao cũng chẳng bước khỏi đùi hắn, tiếp tục đút từng muỗng từng muỗng một, rất hưởng thụ loại cảm giác thân mật này.
Tống Dao: "Chiều mai em không có lớp, sẽ đi uống trà chiều với mẹ, nếu như lỡ về trễ thì anh nấu trôi nước cho Ninh Hình ăn trước đi, em đã làm sẵn đặt trong tủ lạnh đấy."
Chu Phàm thấp giọng đáp.
Một lúc sau, bữa ăn tối này cuối cùng cũng kết thúc, Chu Phàm đứng dậy đi dọn dẹp rửa chén, Tống Dao đi theo vào phòng bếp, ôm lấy eo Chu Phàm từ phía sau, đầu dựa lên lưng Chu Phàm, cùng hắn nói chuyện, sau khi dọn dẹp xong hai người vào phòng nhìn Chu Ninh Hinh đang ngủ say, đắp mền lại cho con bé, lúc này mới quay về phòng ngủ bên cạnh.
"Ừm." Tống Dao vẫn ôm lấy hắn, qua một lúc mới buông tay ra, tự mình nằm lên giường.
Kể từ sau khi hai người quen nhau thì đây đã trở thành thói quen rồi, mỗi lần Chu Phàm làm ca đêm đều sẽ ngủ lại nhà Tống Dao, sáng hôm sau Chu Phàm đi làm, Tống Dao sẽ cùng Chu Ninh Hinh đến trường, vì vậy không biết từ lúc nào, trong nhà Tống Dao đã nhiều thêm rất nhiều thứ không thuộc về y, phòng dành cho khách đã được bố trí thành phòng cả Chu Ninh Hình.
Mười phút sau, Chu Phàm chỉ mặc một chiếc quần trong, mái tóc ngắn còn nhỏ giọt bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xếp bằng trên giường, Tống Dao lấy khăn lông, nửa quỳ trên giường, hơi ngả người về phía trước lau đầu cho hắn, Chu Phàm đưa tay ra hơi vòng lấy eo y.
Chu Phàm xoa mặt y, hỏi: "Đang coi gì vậy?"
Tống Dao: "Mua qυầи ɭóŧ và vớ cho anh đấy, anh có hai đôi vớ đã giặt đến bạc màu rồi; còn phải mua thêm hai bộ đồ ngủ bằng bông nữa, trời nóng thêm một chút tối anh mặc ngủ sẽ thoải mái hơn."
Chu Phàm cúi đầu hôn lên trán y, không nói lời nào.
Tống Dao: "Còn muốn mua gì nữa không? Em mua chung luôn nà."
Chu Phàm: "Có."
Tống Dao: "Hửm?"
Chu Phàm: "Mua căn hộ."
"!" Tống Dao lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, dần hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Chu Phàm: "Căn hộ trước đó bán xong cũng có một khoản không nhỏ, đi mượn ngân hàng thêm một chút cũng đã đủ rồi. Mua trong tiểu khu này luôn, hoặc là em thích chỗ nào, mua một căn ba phòng ngủ."
Tống Dao lập tức nói: "Em cũng có tiền tiết kiệm."
Chu Phàm lại cười, "Bà xã không cần bận tâm, chỉ cần chọn nơi em thích là được rồi."
Tống Dao nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón tay giao nhau, "Vậy em muốn cùng anh trả tiền vay mua nhà, không cho phản bác."
Chu Phàm nắm chặt tay y, "Được."
Sau khi xác định việc mua nhà, Tống Dao lập tức nảy sinh cảm giác vui sướng và gấp gáp, đột nhiên nhận ra có rất nhiều rất nhiều vấn đề cần phải tính toán, y nhìn Chu Phàm nói: "Mua trong tiểu khu này luôn sao? Nhưng qua hai năm nữa Ninh Hình đã lên trung học cơ sở rồi, thêm ba năm nữa lại lên trung học phổ thông, vẫn là nên tìm một căn hộ ở trong khu gần nhiều trường đi, nếu không chẳng lẽ lên cấp ba lại bắt con bé ở ký túc xá? Khu Tân Hoa Thành hoàn cảnh khá tốt đấy, hình như cũng khá gần trường phụ trung*......"
*: trường phụ trung viết tắt của trường trung học phụ thuộc (trường đại học), ví dụ như ở VN (TP.HCM) có trường THPT Thực Hành Sài Gòn, hay trường THPT Thực Hành Sư Phạm.
"Không cần gấp, đi ngủ trước đã." Chu Phàm bị y chọc cười, cởi hết quần áo trên người Tống Dao ra, chỉ chừa lại chiếc qυầи ɭóŧ, cánh tay siết chặt lại kéo y lại vào trong lòng, ôm lấy người nằm xuống giường.
Chu Phàm: "Bà xã, tắt đèn."
Tống Dao vươn tay sờ mó tủ đầu giường, nhẹ nhàng ấn công tắc, phòng ngủ liền tối đi.
Nụ hôn của Chu Phàm lập tức rơi xuống, Tống Dao vừa lướt tay trên cơ thể săn chắc của hắn, vừa chậm rãi tiếp nhận nụ hôn kia. Nụ hôn ngủ ngon này dịu dàng lại kéo dài, răng lưỡi hai người chậm chạp giao triền, đôi lúc sẽ phát ra tiếng lách tách của nước bọt, người đuổi người bắt, vừa mới tách ra liền dán lại.
Một lúc lâu sau.
Tống Dao nhẹ nhàng hô hấp, gò má dán lên vòm ngực không chút che đậy của Chu Phàm, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn lại xao động của hắn.
Chu Phàm ôm y càng chặt: "Ngủ thôi."
Tống Dao: "Ừm."
Y nằm bên trong vòng tay đó yên lặng mỉm cười, trong tim không kiềm chế được sự vui sướng mà nghĩ: Chúng ta sắp chính thức về chung nhà rồi! Việc này thật quá không chân thật rồi, nhưng cũng quá mức chân thật rồi.
Trong một tiệm bán đồ nam trong shopping mall.
"Hai đứa muốn mua nhà á?"
"Đúng đó đúng đó," Tống Dao đi bên cạnh mẹ Tống gật đầu, vừa lựa quần áo với bà vừa nói, "Vẫn chưa tính xong nên mua ở đâu, con với Chu Phàm sẽ sắp xếp đi xem thử."
"Áo này được không?" Mẹ Tống lựa một chiếc áo sao, lại nói: "Tiền của con có đủ không?"
"Mua cho ba con sao? Con nghĩ có đường kẻ sẽ đẹp hơn." Tống Dao nói, "Đủ rồi ạ, Chu Phàm không chịu cho con xuất tiền, con chỉ có thể chia tiền vay mua nhà với anh ấy thôi."
Mẹ Tống gật đầu, "Cuối tuần này bảo Chu Phàm dẫn Ninh Hình về nhà ăn cơm đi, ba mẹ còn chưa được gặp cậu ấy nữa."
Tống Dao: "Được ạ, tính anh ấy rất tốt, lại còn đẹp trai, ba mẹ chắc chắn sẽ thích anh ấy."
Mẹ Tống: "Mẹ thấy Thiếu Đình cũng đẹp trai mà."
"Khác nhau chớ," Tống Dao không mấy bận tâm nói, "Ông xã con là đẹp trai nhất."
Mẹ Tống nhìn Tống Dao, "Con chỉ là nhìn trúng gương mặt của Chu Phàm thôi sao?"
"Không phải, con nhìn trúng tất cả mọi thứ trên người anh ấy." Tống Dao cười ha ha, tiếp tục mang theo ý cười nói, "Con thích anh ấy kiên định ổn trọng, chân thành với mọi người. Chu Phàm anh ấy không giỏi nói ra cảm xúc của mình, nhưng tất cả hành động lời nói của anh ấy đều đang nói với con rằng, anh ấy rất yêu con."
Mẹ Tống gần như vô lực mà cười, "Con cứ ở đó mà khoe khoang đi."
Lúc tính tiền hai người mang theo một đống quần áo, mẹ Tống liếc nhìn tấm mác gắn trên áo sơ mi và jacket, hỏi: "Size này con mặc có phải hơi lớn rồi không?"
Nhân viên cười nói: "Không lớn đâu ạ, kiểu của áo chính là như vậy đấy ạ, gần đây đang thịnh hành phong cách oversize ạ."
Tống Dao lấy điện thoại ra tính tiền, nói: 'Mua cho Chu Phàm ấy, anh ấy lớn hơn con một size."
Mẹ Tống lập tức hiểu ra, lại nhìn đống đồ mà Tống Dao đem đến quầy thu ngân, đến cà vạt cũng có, đột nhiên bật cười.
......
Tối về đến nhà, Tống Dao mua quần áo cho hai cha con, Chu Ninh Hinh mặc bộ váy mới vui vẻ xoay vòng vòng trong phòng khách, Tống Dao kéo Chu Phàm đi đổi chiếc jacket đen khi nãy, giúp hắn chỉnh trang lại áo sơ mi, quần, đứng trước tấm gương sát đất thưởng thức sự đẹp trai của hắn.
Tống Dao nhìn chằm chằm tấm gương không nhịn được khen thưởng, "Anh Chu, anh thật sự là một cái móc treo quần áo mà."
Chu Phàm cười nhẹ, "Là do mắt nhìn của bà xã tốt thôi."
Tống Dao liếc nhìn ra phòng khách, thấy Chu Ninh Hinh còn chưa nhìn qua đây, nhanh chóng hôn một cái lên môi Chu Phàm.
Chu Phàm đưa tay ra kéo lấy eo y, đáp lại y bằng một nụ hôn thật sâu, xong lại nhìn y chăm chú nói: "Cuối tuần này về nhà với anh nha?"
"Trùng hợp ghê," Tống Dao cười cong mắt, "Mẹ vợ của anh cũng mời anh cuối tuần này đến gặp mặt nè."
Chu Phàm: "Được thôi, đúng lúc cuối tuần có tận hai ngày cơ mà."
Tống Dao chôn mặt trong cổ hắn gật đầu, lại hôn một cái, lén lút vui vẻ.
Trưa thứ bảy, hai người bọn họ mang theo Chu Ninh Hinh xuất phát đến nhà Tống Dao, Tống Dao đã đặt sẵn phần điểm tâm ở tiệm gần nhà mà ba mẹ thích ăn nhất, do không tiện lái xe qua bên đó nên Chu Phàm phải đi bộ sang lấy, Tống Dao và Chu Ninh Hinh ngồi trên xe lái đến làn đường đối diện đón hắn.
Chu Phàm nhận xong điểm tâm, bước qua đường, đứng đợi bên dưới tán cây đang đâm chồi chờ đợi.
Tầm mắt của hắn vô thức mà quét đến phần đường dành cho người đi bộ đối diện, một cặp vợ chồng dắt tay con gái bước ra khỏi Mc Donald, trên tay bé gái còn cầm một cây kem, đang ăn vui vẻ.
Chu Phàm nhìn đến xuất thần.
Tít---- Tít----
Hai tiếng còi xe vang lên.
Chu Phàm quay đầu lại, một chiếc xe đang dừng ngay bên đường, Tống Dao đưa đầu ra khỏi cửa sổ, cười hi hi nói với hắn: "Lên xe nè!"
Chu Ninh Hinh ngồi trên hàng ghế sau vẫy tay với hắn.
Trời sắp vào hè, ánh mặt trời cũng mang theo một chút hơi nóng, thế mà chút hơi nóng đó lại khiến cho người ta cảm thấy, hình như nhất định phải là như thế mới là đang sống.
Bóng cây lắc lư.
Chẳng biết vì sao, Chu Phàm đột nhiên nhớ lại vào một buổi trưa nào đó, hắn ngồi bên cạnh Tống Dao lúc đó còn đang ngủ say đọc qua một bài thơ:
Một chiếc thuyền cô độc trôi nổi trên mặt biển,
Nó không tìm kiếm hạnh phúc,
Cũng chẳng chạy trốn hạnh phúc,
Nó chỉ là đi về phía trước,
Bên dưới là đại dương trầm tĩnh xanh biếc,
Trên đỉnh đầu là ánh dương sắc vàng.
*: Bài The Sail của nhà thơ Mikhail Yuryevich Lermontov người Nga, do không tìm được bản dịch nào nên mị tự dịch luôn.
HOÀN.
Lời tác giả:
Câu chuyện của thầy Tống và ngài Chu đến đây đã kết thúc rồi, sau này bọn họ cũng sẽ cứ như vậy bình đạm mà hạnh phúc.
Ý tưởng đầu tiên của câu chuyện này chính là bắt đầu từ nhân vật Chu Phàm này, anh ấy đại diện cho những con người cực kỳ bình thường lại khiến tôi xao động trong cuộc sống này, vì vậy trong lúc lựa tên tôi đã quả quyết dùng chữ "Phàm" này, cái tên này là tôi dành cho anh ấy, dành cho ý nghĩa của cả bộ truyện này: bình phàm, nhưng cũng chính vì bình phàm như vậy lại thật sự đánh động được tôi.
Chu Phàm giống như đang nói với tôi, cuộc sống chính là như vậy, cho dù hôm nay mây mù giăng lối, xình lầy giữ chân, ngày mai cũng sẽ là một ngày mới.
Vì vậy trong ngày mai của Chu Phàm, tôi đã an bài cho anh ấy một chiếc thuyền nhỏ đến đưa anh ấy cập bến, chính là Tống Dao, dưới cái nhìn của tôi, cũng chỉ có Tống Dao có thể khiến cho Chu Phàm tình nguyện bước lên chiếc thuyền nhỏ của cậu.
Trùng hợp thay hôm nay (ngày tác giả hoàn thành truyện) lại là ngày sinh nhật của Chu Phàm, vậy tôi đành tặng một bà xã cho anh ấy vậy :)))))))))))))).
Lời editor:
Sau bao nhiêu tháng ngày kéo lôi lê lết, cuối cùng cũng hoàn rồi hu hu.
Một là do mị bệnh, không phải dính chưởng Covid đâu ha, cảm vặt thôi, nhưng cả tháng mới hết, ho sặc sụa ho sáng tối, éo le là lại thèm snack, thèm đồ chiên đồ nướng, thèm lẩu tứ xuyên các thứ, chả hiểu kiểu gì.
Hai là vì tui, một con hủ đạo hạnh ngàn năm nhưng không đọc H mọi người ạ :))))))))))))))) Tui chỉ mới dừng lại ở thanh thuỷ và cua đồng thôi :v. Nhìn mục lục số chương H- và H là biết tui khổ sở đến mức nào rồi đấy. (đều là nước mắt cả đấy :)))))))))))))
Cám ơn mọi người vì đã kiên nhẫn chờ tui ha. Tui lại bắt tay vào quyển khác đây. Tạm biệt nha, hẹn ngày gặp lại.