Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 98-3: Bắt cóc (3)




Editor: Tư Di

"Rầm rầm. . . . . . Rầm rầm. . . . . ."

Một chiếc  máy bay trực thăng từ trên trời hạ cánh xuống đất, đã có rất nhiều người đứng chờ trên khoảng đất rộng, luồng gió lớn tạo bởi trực thăng thổi bay quần áo của mọi người xung quanh.

Cửa khoang vừa mở ra, một chàng trai đẹp trai lập tức từ trên máy bay bước xuống. Anh chính là Lãnh Phong Thần, bởi vì thời gian gấp rút, khó có thể tìm được ngay vé máy bay nên tận dụng luôn máy bay trực thăng này, chỉ mong sẽ về nhanh hơn một chút để cứu người yêu.

"Lãnh thiếu…..."

Lập tức có người tới nghênh đón.

"Lãnh Liên đâu? Có tin gì chưa?" Lúc trên đường về anh đã giao nhiệm vụ cho cấp dưới, không tiếc bất cứ giá nào phải tìm cho bằng được Lãnh Liên.

"Thưa Lãnh thiếu, vẫn chưa có tin tức ạ! Tất cả mọi người đều đã cố gắng tìm………." Người nọ giải thích, bọn họ cũng không còn cách nào khác, chẳng có xíu đầu mối nào, cứ vậy mà đi tìm, giống như mò kim đáy biển, nào có dễ dàng tìm thấy như vậy.

"Chỉ có điều…….." Bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, người nọ lại nói.

"Tuy nhiên làm sao, con mẹ nó, có nói cũng không xong là sao hả!" Lãnh Phong Thần bước nhanh hơn, tức giận mắng, tên này từ lúc nào nói chuyện với anh lại ngập ngừng như vậy!

Người nọ cũng nhanh chóng bước theo sau Lãnh thiếu, nghiêm chỉnh nói: "Theo người thăm dò báo lại, sáng nay trước khi Lãnh tiểu thư ra khỏi cửa có nói chuyện rất lâu với Lãnh phu nhân, sau đó Lãnh phu nhân còn nhiệt tình tiễn cô ấy ra cửa, sai người làm đưa cô ấy đi làm….."

Lãnh Phong Thần đột nhiên dừng lại, đầu óc bắt đầu hoạt động, có cái gì đó không đúng! Mẹ của anh luôn luôn ghét Liên Nhi, làm gì có chuyện nhiệt tình tiễn cô lên xe! Chẳng lẽ……..

Sắc mặt Lãnh Phong Thần càng ngày càng trở nên tồi tệ, bước chân thay đổi, nhanh chóng đi về phía nhà mình.

——

"Sai người đi tìm chưa? Sao lại có chuyện vô duyên vô cớ bị người ta cướp đi được? Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả, nhanh chóng tìm thấy người cho ta!"

Lãnh phu nhân cực kỳ lo lắng, kế hoạch của bà không chê vào đâu được, làm gì có chuyện có người khác nhúng tay vào được. Không đúng, hình như có người biết…… Có người biết…….. Có người biết trước việc này!

Suy nghĩ chuyện này lại lần nữa, chân mày của Lãnh phu nhân nhíu thật chặt, quả nhiên là bà già rồi nên hồ đồ, rõ ràng là trong chuyện này có người đang âm thầm giở trò, thế mà bà còn làm!

Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ gửi hình, rõ ràng muốn mượn tay của bà làm chuyện xấu! Bà quá hồ đồ rồi, thế mà không nghĩ ra chuyện này!

"Quản gia à quản gia, lần này ta………." Lãnh phu nhân còn chưa than thở xong đã bị một giọng nói khác cắt đứt.

Đó là giọng nói của con trai bà, bà dùng trăm phương ngàn kế để nó đi công tác, nhưng giờ đã quay về rồi, có phải nó đã biết chuyện rồi không?

"Mẹ ——" Lãnh phu nhân vừa mới quay đầu lại, đã bị hành động của con trai mình dọa sợ.

Lãnh Phong thần quỳ xuống ngay trước mặt bà: "Mẹ, Liên Nhi đang ở đầu? Mẹ nói cho con biết Liên Nhi đang ở đâu được không? Rốt cuộc mẹ giấu cô ấy ở chỗ nào?"

Bộ mặt Lãnh Phong Thần đầy đau xót, đều tại anh không tốt, không xử lý tốt chuyện này, nếu như Liên Nhi có chuyện gì, vậy thì anh……….

Lãnh phu nhân khó chịu nhắm mắt lại, thong thả nói: "Làm bậy! Các con………" Câu nói tiếp theo không thể nói ra miệng, việc xấu trong nhà mà!

Giờ phút này Lãnh Phong Thần không quan tâm nhiều như vậy, anh biết mẹ anh là người thủ đoạn, nếu như………..

"Mẹ, nếu như Liên Nhi xảy ra chuyện gì, tình cảm mẹ con của chúng ta cũng hết từ đây. Liên Nhi chính là ao ước từ nhỏ của con, mẹ không thể bẻ gãy mơ ước đó của con được!"

"Con vì một người không quen thân mà cắt đứt quan hệ với mẹ? Được, giỏi lắm, ta thật sự sinh ra một đứa con tốt!" Lãnh phu nhân đau lòng muốn chết, cả đời này của bà yêu quý nhất đứa con trai này d.dlqddi, hôm nay tốt rồi, đứa con trai của mình lại vì một người phụ nữ khác mà cắt đứt quan hệ với mình!

"Mẹ, cầu xin mẹ nói cho con biết đi, Liên Nhi đang ở đâu? Mẹ nói cho con biết đi!" Lãnh Phong Thần khổ sở cầu xin.

"Con trai, nếu như mẹ nói cho con biết, Lãnh Liên đã…… Đã bị hủy, con sẽ làm gì?" Lãnh phu nhân đột nhiên trầm giọng nói, những người đó bắt cóc Lãnh Liên nhất định là có mục đích, một cô gái rơi vào trong tay bọn cướp, sao có thể còn trong sạch đây?

Lãnh Phong Thần chợt ngây người, sau đó dùng loại ánh mắt không thể tin được nhìn mẹ, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười mất mát nhưng kiên quyết, nhìn vào mắt của mẹ mình, gằn từng chữ: "Dù cô ấy có bị làm sao thì con vần yêu! Chỉ có điều, đối với người gây nên tổn thương cho cô ấy, con sẽ không bao giờ bỏ qua, kể cả mẹ! Mẹ không cần nói cho con biết cô ấy ở đâu nữa, tự con đi, cho dù là tìm cả đời!"

Nói xong không thèm liếc mắt nhìn Lãnh phu nhân, kiên quyết rời đi.

Lãnh phu nhân đột nhiên ngã xuống nền đất. . . . . .

——

Lãnh Liên cắn môi, dùng hết sức lực kéo tất cả đồ cơ khí ngổn ngang trong phòng xếp lên cao cạnh cửa sổ, cô cố gắng giữ cho chúng đứng vững. Sau đó, cô lại cẩn thận đỡ vách tường, dẫm lên máy móc, bám được vào cửa sổ cố gắng nằm sấp từ cửa sổ bò ra ngoài.

Cái cửa sổ cũ kỹ này có chút nát, mấy cái song sắt đã bị hư, hơn nữa cửa sổ hơi nhỏ, đầu của người đàn ông bình thường không thể chui lọt, cho nên bọn cướp mới không đề phòng, không phái người canh gác chỗ này. Lãnh Liên ngừng thở, nghe bên ngoài không có tiếng động gì, lúc này mới cắn răng dùng sức leo lên, nhưng cuối cùng do cao quá, đồ dưới chân cũng không vững, hơn nữa cô không đủ khỏe mạnh, làm đi làm lại mấy lần cũng không có cách nào leo lên được.

Trái lại tay của nàng còn bị gỉ sắt mài đến chảy máu, đau đến mức trán rịn mồ hôi lạnh. Đột nhiên cô hụt chân, một đoạn sắt rớt xuống, phát ra tiếng vang, lúc yên tĩnh thế này tiếng vang càng lớn hơn. Sau đó bên ngoài truyền ra tiếng động, có người nói chuyện, sau đó lại có tiếng bước chân dồn dập chạy đến.

Lãnh Liên hoảng sợ trong lòng, đôi tay dùng sức hơn, dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc cô cũng nắm được song sắt để leo lên. Bởi vì song sắt đã trải qua nhiều tháng năm nên đã cực kỳ han rỉ, không chịu được sự dày vò của con người, cuối cùng "rắc" một tiếng, song sắt cứng rắn gãy rời di.ddlqd. Lãnh Liên nhất thời mất đi thăng bằng rớt như diều đứt dây, ngã thẳng xuống đất. 

"Rầm ——"

Cô nặng nề ngã lên máy móc rồi mới ngã xuống đất.

Thật là đau, đau đớn từ sau lưng cô từ từ lan ra tứ chi! Cô đau đến mức khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, không biết là do quá đau hay vì sao, cô cảm thấy bụng còn đau hơn cả lưng.

Lý trí nói cho cô biết không thể từ bỏ, muốn mạnh mẽ đứng lên, muốn chuồn khỏi đây. Nhưng cô không còn sức để động đậy kể cả ngón tay, cả người đều đang đau nhức, điều tuyệt vọng nhất lúc này là nghe thấy tiếng cánh cửa bị người ta mở ra.

Bịch, cửa nhà kho bị hung hăng mở ra.

Lãnh Liên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thế giới chìm vào bóng tối.

"Liên Nhi ——"

Một giọng nói sợ hãi vang lên trong khu nhà xưởng, khi thấy Lãnh Liên ngã xuống đất rồi ngất đi, Lãnh Phong Thần vội chạy tới bên cạnh Lãnh Liên, lại thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên tay còn có đầy máu, trái tim chợt co rút đau đớn.

"Anh mau dẫn cô ấy đi bệnh viện." Tiêu Tiệp vào ngay sau đó vội vàng nói, giọng nói sốt ruột cuối cùng cũng khiến cho Lãnh Phong Thần tỉnh táo lại, vội vàng ôm lấy Lãnh Liên sải bước đi ra ngoài.

Lúc Tiêu Tiệp đi ra, Lãnh Phong Thần đã lên ô tô rời đi. Mấy tên thanh niên vạm vỡ bị người của Tịch Âu Minh đánh cho sưng mặt sưng mũi, liên tiếp cầu xin tha thứ. Nhưng người đánh lại không dám dừng lại dù chỉ một giây, bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh của cấp trên.

Tịch Âu Minh bình thản nhìn tất cả, khi thấy Tiêu Tiệp đi ra thì đáy mắt bỗng bị vẻ dịu dàng  thay thế, ngưng mắt nhìn tiêu tiệp.

Khi Tiêu Tiệp quay lại liền rúc vào trong ngực Tịch Âu Minh, một trận gió thu thổi qua, Tịch Âu Minh buông Tiêu Tiệp ra, phủi sạch lá cây trên vai cô xuống, cởi áo khoác xuống bao lấy cô, hình như anh không muốn cho tiêu tiệp thấy cảnh này, giọng nói nhu hòa: "Chúng ra về thôi."

Đi được một đoạn thì đột nhiên Tiêu Tiệp quay đầu lại, nhìn tình cảnh bên kia, sau đó nói: "Anh định làm gì với bọn họ?"

May nhờ bọn họ kịp thời xem camera lộ trình trên xe chờ Lãnh Liên từ nhà đi, thấy rõ biển số xe của bọn bắt cóc, luôn đi theo, cuối cùng cứu được Lãnh Liên ra.

Đối với người mà bọn lưu manh nghe lệnh và bọn chúng, Tiêu Tiệp cũng không có bất kỳ tình cảm nào, làm người dù sao cũng nên làm chuyện không phụ với lương tâm của mình, vì tiền mà làm chuyện tổn thương tới người khác, ngay cả có muôn vàn lý do cũng đều là mượn cớ!

Giao những người này cho cảnh sát là tốt nhất, nhưng cô biết, Tịch Âu Minh tuyệt đối sẽ không giao cho cảnh sát, nhưng cô không muốn anh vì chút chuyện này mà khiến cuộc sống dính máu tươi, không đáng giá.

Tịch Âu Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn động tĩnh bên kia, định mở miệng nhưng giờ phút này mấy tên côn đồ kia lại lên tiếng, hơn nữa bọn chúng nói đủ để khiến người giật mình!

"Tịch thiếu tha mạng! Nếu như ngài thả chúng tôi, chúng tôi sẽ khai ra chủ mưu lần này cho ngài, còn giao cả chứng cứ cho ngài!" Xem ra đám lưu manh này làm chuyện trái lương tâm không chỉ một hai chuyện, mỗi một lần gây ấn đều vì đường thoát cho bản thân mà lén lút lưu lại chứng cứ.