Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 97-4: Chồn chúc tết gà (4)




Editor: Tư Di

"Hôm nay Ngô tiên sinh gọi điện cho mẹ, nó nói nó cực kỳ thích con, muốn nhanh chóng kết hôn, Liên nhị, đây là phúc của con!" Lãnh phu nhân hòa ái vỗ tay Lãnh Liên, thấy sắc mặt Lãnh Liên tái đi, sau đó nóng lòng muốn giải thích, bà lại vội vàng mở miệng nói. 

"Mặc dù bây giờ không phải cổ đại, như gia đình cao cấp như chúng ra, hôn nhân của con gái cũng phải qua tay cha mẹ. Chúng ta đã thương lượng xong ngày giờ, đầu tháng sau cho con đính hôn, con xem có được không?"

"Mẹ, thật ra thì mẹ hiểu lầm rồi, chúng con............" Lãnh Liên nóng lòng muốn giải thích, làm sao sự việc lại phát triển nhanh đến vậy? Cô chẳng hiểu gì về Ngô tiên sinh, sao có thể kết hôn đây?

"Mẹ biết, con xấu hổ. Nhưng Liên nhi à, không phải mẹ nói quá nhưng ở tuổi của con bây giờ rất khó kết hôn, tương lại đối với con và con của con cũng không tốt. Sinh con trước ba mươi tuổi mới là chuyện quan trọng. Còn nữa, con tốt nhất đừng học người ta, tìm người nhỏ tuổi hơn mình, chơi trò chị em yêu nhau. Như vậy không tốt, bây giờ con còn trẻ, bọn họ còn yêu con. Chờ con già rồi, đối phương vẫn còn trẻ tuổi, đến lúc đó, con cũng chẳng đáng giá tiền, đàn ông có người bên ngoài cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên, nghe lời mẹ, Ngô tiên sinh thật sự là người tốt, quan trọng nhất là anh ta có tiền, lại lớn tuổi hơn con, con gả cho anh ta sẽ không lỗ!"

Lãnh phu nhân luôn miệng dạy bảo, chỉ sợ không nghe lọt, vẫn cường điệu việc cô đã hai chín tuổi, già rồi, không xứng với người nhỏ tuổi hơn cô. Hơn nữa không xứng với con trai bảo bối của bà! Dĩ nhiên bây giờ những lời nói này tuyệt đối không thể nói ra miệng.

Cho dù bây giờ đang ở cùng nhau, nhưng tương lai cũng sẽ bởi vì nhan sắc mà tách ra.

Lãnh Liên trầm mặc, quả thật cô lớn hơn Thần năm tuổi, hơn nữa một khi phụ nữ qua tuổi ba mươi thì lão hóa cực nhanh, đến lúc đó Thần còn có thể thích cô sao? Hơn nữa cho đến giờ phút này, bản thân cô cũng không muốn Thần nhìn thấy dáng vẻ lớn tuổi của mình.

Thấy vẻ mặt Lãnh Liên dãn ra, Lãnh phu nhân lập tức thừa rèn sắt khi còn nóng nói: "Nhà chúng ta chỉ có hai đưa là con và Thần, hôn sự của các con cũng khiến chúng ta đặc biệt quan tâm, cũng mong các con mau chóng hết hôn, chúng ta cũng có thể an tâm d.dlqddi. Thần cũng đến tuổi kết hôn rồi, nó là con trai duy nhất của Lãnh gia ta, muốn kết hôn cũng tuyệt đối không thể kết hôn với hạng người bình thường, nhất định phải môn đăng hậu đối. Trong lúc lo lắng quan tâm đến chuyện kết hôn của con mẹ cũng tìm được cho nó một vị tiểu thư tiêu chuẩn, để mẹ cho còn xem! Con làm chị của nó, cũng có quyền lợi tham khảo."

Lãnh phu nhân hưng phấn nói, còn rất nhiệt tình lấy hình ra, nói: "Con nhìn xem, đây chính là con dâu tương lai của Lãnh gia, mẹ còn đặc biệt cho người điều tra, mặt nào cũng vô cùng ưu tú, rất xứng với Thần nhà chúng ta! Ha ha, con xem có đúng không?" Dứt lời còn cố ý hỏi ý kiến của Lãnh Liên.

Chỉ thấy ánh mắt Lãnh Liên ảm đạm, thản nhiên nhìn tấm hình một cái, chỉ có điều một cái cũng đủ khiến cô đau lòng. Lãnh phu nhân đã gấp gáp muốn gả cô ra ngoài, còn vì Thần tìm một cô gái trẻ đẹp, cô có gì để đấu lại với người ta đây? Không có tiền tài, cũng không có nhan sắc, quan trọng nhất là vấn đề tuổi tác.

Cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu đáng thương mà thôi, hôn nay Thần yêu cô, nhưng có thể yêu cả đời sao? Đợi đến sau khi nhan sắc cô tàn phai, anh có giống như những người đàn ông khác, tìm phụ nữ ở bên ngoài hay không? 

Cũng chẳng cần nói xa như vậy, khi mọi chuyện làm rõ, mối quan hệ của bọn họ có thể được sự đồng ý của người lớn sao? Chỉ nhìn vào cách nói bây giờ của Lãnh phu nhân thì cô lấy cái gì để tranh thủ hạnh phúc cho mình đây? Cho dù có nói ra, có thể nhận được sự ủng hộ của Lãnh phu nhân không? Bà không phản đối đã là không tệ rồi.

Đúng, làm sao có thể? Thần là độc đinh của Lãnh gia, người trong nhà đều coi anh là báu vât, anh muốn lấy ai nhất định phải được người trong nhà công nhận. Sao có thể là cô nhi không cha không mẹ như cô được, chẳng có tài sản gì, cứ gả đi là xong hết mọi chuyện.

Lãnh phu nhân làm như không thấy cảm xúc không đúng của Lãnh Liên, nói đầy ẩn ý: "Người Lãnh gia chúng ta muốn lấy về một cô gái ưu tú về mọi mặt, không được kém điểm nào cả! Chờ Thần về, mẹ sẽ thương lượng với nó, trước cứ đính hôn, mẹ xem rồi, tốt nhất là cử hành cùng lúc với con! Song hỉ lâm môn!"

Nói xong lại cười khanh khách, nhưng lại thấy sắc mặt Lãnh Liên tái nhợt đi mấy phần. Tốt lắm, mục đích của bà đã đạt được, bà còn nể mặt tình cảm nhiều năm mới cho Lãnh Liên một cơ hội quay đầu. Nếu như nó không biết điều, vậy thì đứng trách bà không khách khí!"

Lãnh phu nhân an tâm trở về phòng ngủ, Lãnh Liên cũng lảo đảo trở về phong.

Hơn mười hai giờ đêm Lãnh Phong Thần mới về đến nhà, tất cả người trong nhà đã đi ngủ. Gần đây hắn đặc biệt đi xã giao hơi nhiều, bề ngoài như có chút coi thường bạn gái! Quả nhiên khi mở cửa phòng Lãnh Liên thì bị khóa trái cửa, nhất định là tức giận.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, trước kia anh ba ngày hai bữa mới trở về nhà một lần, hôm nay hận không thể về nhà mỗi ngày, vì có thể cùng người đẹp ngủ, chuyện tốt như vấy sao có thể bỏ lỡ đây?

Hả hê lấy cái chìa khóa ra, lúc đầu anh cũng suy tính cả rồi, lòng phụ nữ sâu như đáy biển, khó tránh khỏi ngày nào đó chọc tức người đẹp khiến buổi tối không có chỗ ngủ, cho nên anh đã chuẩn bị từ trước, len lén làm một chiếc chìa khóa khác, quả nhiên hôm nay có chỗ chưng dụng!

Lãnh Phong Thần thuận lợi đi vào phòng thì phát hiện Lãnh Liên vẫn chưa ngủ, mà trầm mặc ngồi bên mép giường, thấy anh đi vào cũng không giật mình, giống như đã dự đoán từ trước.

"Bảo bối, em đang đợi anh sao?" Lãnh Phong Thần cười nhẹ đi qua, vừa rồi ở cự ly xa không nhìn rõ, thì ra bảo bối của anh đã tắm xong chờ anh, mặc một bộ đồ ngủ như đang dụ dỗ.

Lãnh Phong Thần cũng không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy cô, điên cuồng hôn, gặm mút trên người cô. Nào biết Lãnh Liên vẫn không nhúc nhích, thần thái không giống bình thường phối hợp với anh.

Lãnh Phong Thần sâu sắc cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lúc này mới quay đầu nhìn Lãnh Liên, lại phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, trong ánh mắt dường như còn chứa sự bi thương sâu đâm.

Lãnh Phong Thần lo lắng, vội vàng nói: "Sao thế? Có phải có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?"

"Thần, anh có để ý đến việc em hơn anh năm tuổi không?" Lãnh Liên bình thản nói, giọng nói trầm trầm, cô suy nghĩ mãi, vẫn muốn biết rõ, rốt cuộc Thần yêu cô ở điểm nào?

Nếu như chỉ là phút vui đùa, tham luyến mới mẻ nhất thời. Loại công tử nhà hào môn mỗi ngày một cô thì cô không muốn trở thành một người trong trò cười đó.

Lãnh Phong Thần lập tức nhíu chặt chân mày, không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn đàng hoàng nói: "Đồ ngốc, sao anh phải để ý số tuổi của em, có phải có người nói lời khó nghe với em không? Nói cho anh biết, nhất anh sẽ không bỏ qua cho người đó!"

Lãnh Liên cười cười, không lên tiếng. Đúng là có người nói, nhưng người đó là mẹ anh, hơn nữa bà cũng không đồng ý cho e với anh ở với nhau, phải làm gì đây?

"Yên tâm, anh biết bây giờ em không có danh phận là thiệt thòi cho em, nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng, cố gắng cho tương lai của chúng ra. Nhưng Liên, anh hi vọng chúng ta cùng nhau cố gắng di.. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, em đều phải bên cạnh anh. Anh……" Anh thích em từ nhỏ, không, là yêu. Em là mục tiêu cả đời anh theo đuổi, ngày trước không dám mơ tưởng, nhưng sau khi lấy được lòng em mà để mất đi, anh nghĩ anh sẽ nổi điên mất.

Lãnh Phong Thần không nói ra câu nói tiếp theo, anh biết, bây giờ nói cái gì cũng điều trở thành lời nói suông. Tương lai của anh còn chưa ổn định, bây giờ nói những lời này thì quá sớm.

"Nói gì vậy, sao em lại chịu thiệt được, có những lời này của anh là đủ rồi, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên anh." Lãnh Liên kiên quyết nói.

Đồ khiến cả đời cô muốn theo đuổi không nhiều lắm, trước khi ở bên Thần cũng không có người khác. Nhưng sau khi yêu Thần, cô biết, cả đời mình sẽ không yêu ai khác trừ anh.

Lãnh phu nhân, thật xin lỗi, Liên Nhi sợ rằng làm ngài thất vọng rồi. Con và Thần thật lòng yêu nhau, hi vọng có một ngày được ngài chúc phúc.

Khi Lãnh Phong Thần nhanh chóng đi vào phòng thì không phát hiện ra sau lưng anh có đôi mắt đang nhìn anh. Nếu như anh có chút cảnh giác, vậy thì nhất định anh sẽ phát hiện ra hơn nữa sẽ không để chuyện kế tiếp xảy ra. Hoặc là, ngày hôm sau anh không đi công tác, điện thoại di động cũng không liên lạc được, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện kia.