Nghĩ tới đây cô hoảng sợ đứng dậy, rốt cuộc cô đã ngâm bao lâu trong bồn
tắm? Trong phòng tắm không có đồng hồ, nhưng mà ít nhất cũng hơn nửa
tiếng gì đó?
Mặc dù trong phòng bọn họ có hai phòng tắm, nhưng mà, làm sao cô có thể để cho người kia ở bên ngoài chờ cô lâu như thế?
Trong lúc bối rối, không biết đụng phải thứ gì, sương mù xông lên làm cho cô không nhìn rõ cái gì, chỉ nghe thấy bộp một tiếng.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nhất định là người kia nghe thấy, muốn tới xem một chút.
Cô càng gấp hơn, chỉ kịp cầm lấy khăn tắm, nhưng mà dưới chân lại đạp phải cái gì đó, rạch một tiếng-- a!
Tịch Âu Minh vừa mở cửa phòng tắm, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, một bóng đen đã ngã về phía anh, anh vô thức ôm lấy. Không chịu được va đập hai
người ngã xuống đất, anh ở dưới cô ở trên.
Có cửa lớn thông khí, sương mù dần tản đi, còn dư lại là sự tình trong phòng tắm, còn có hai người ở cửa phòng tắm.
Chẳng qua Tịch Âu Minh nghe thấy tiếng vang chạy tới, chuyện chưa kịp hỏi rõ
chuyện gì, sau đó đã nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, không kịp suy đã mở cửa phòng tắm.
Nhưng mà thế nào anh cũng không ngờ tới, cô dâu của anh sẽ cho anh một điều bất ngờ như vậy.
Người trong ngực không một mảnh vải, chỉ có một chiếc khăn tắm bị cô nắm
chặt, đắp tượng trưng trên người cô, nhất định là trong lúc hoảng loạn
cô cầm vội, không kịp quấn lên.
Như ẩn như hiện, làm đường cong
hoàn mỹ của cô càng thêm quyến rũ, lúc này cô chưa hết hoảng hốt há
miệng hô hấp dồn dập, đôi mắt to trong trẻo tràn đầy sợ hãi.
Có
lẽ do bị nước nóng hun lâu, nên gò má đỏ hồng giống như quả táo. Búi tóc của cô vẫn còn nhỏ nước, giọt nước dọc theo chiếc cổ trắng mịn thon dài trượt xuống nơi đầy đặn giữa hai bầu ngực, bụng phẳng, cuối cùng biến
mất ở một mảnh rậm rạp .
Anh không nhịn được than nhẹ một tiếng, ôm lấy cô.
Khi Tiêu Tiệp lấy lại tinh thần thì người đã nằm trên giường, người cô vẫn
còn chưa lau khô, tóc cũng thế, đều nhỏ nước. Cô muốn vùng ra, nhưng
người kia đã kề sát lên.
“Ưm... “ Trong nháy mắt tất cả lời nói đều bị nuốt hết.
Tịch Âu Minh cũng vừa tắm xong, thuận tay kéo một cái, đã quăng áo choàng
tắm sang một bên, trong đôi mắt xinh đẹp kia, bây giờ tràn đầy tình dục.
Anh không phải thánh nhân, gặp phải một cảnh mê người như vậy, lập tức hạ
thân có phản ứng, nơi này 26 năm qua chưa từng thế. Đối với người nào
cũng chưa từng có phản ứng, riêng chỉ có người này, người vợ trên danh
nghĩa của anh.
Theo bản năng Tiêu Tiệp muốn đẩy anh ra, nhưng mà
tay mới chạm vào cánh tay rắn chắc của anh đã rút lại. Cô có tư cách gì
đẩy ra? Đã là vợ của anh rồi không phải sao?
Cuối cùng tay ngọc
trắng mịn đổi thành ôm lên cổ anh, phối hợp với nhịp điệu của anh. Anh
cảm giác được, càng mạnh mẽ đòi lấy. Cánh môi bị anh nhiều lần gặm cắn
có chút đau.
Cuối cùng khi một khắc kia tới, rốt cuộc cô không nhịn được thấp giọng thốt ra.
“Đau.”
Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng ngẩng đầu lên, nhìn người dưới thân, trong đôi
mắt to tràn đầy nước mắt, môi đỏ mọng mê người bị răng cắn nhẹ, trông
rất tủi thân.
“À, xin lỗi bảo bối, anh làm em đau sao?”
Cô mơ hồ nhớ, sau đó anh rất dịu dàng, nụ hôn dày đặc rơi trên mặt cô giống như dỗ dành.
Cô cũng mới biết, hóa ra một người đàn ông có thể làm cho một người phụ nữ khổ sở như thế, lại vui sướng như thế.