Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ

Chương 36: Anh muốn thế nào?




Nghe thấy lời Yên Nhiên nói, bộ dạng Tịch Cảnh Thiên giống như nuốt phải một con ruồi, muốn giải thích, nhưng người ôm Tiêu Tiệp sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ là trước khi đi có bỏ lại một câu đầy tức giận: “Trở về sẽ xử lý cậu!”

Nhất thời sững sờ ngồi bệt dưới đất, xong rồi, xong rồi!

Bên trong Rolls Royce.

Tịch Âu Minh ôm lấy thân thể mềm mại của Tiêu Tiệp, trong ngực tràn đầy cảm giác tức giận điên cuồng! Lại có xúc động muốn bóp chết người trong ngực!

Lúc anh đang cảm thấy phiền muộn, thì đúng lúc Yên Nhiên đến nói với anh, không thấy Bạch Tiêu Tiệp? Mất tích là khái niệm gì? Anh vậy mà không biết cô cũng đến tiệc rượu, hơn nữa còn mất tích!

Loại tiệc này? Là nơi săn mồi của con nhà giàu. Có người đi cùng còn đỡ, nếu như đi một mình, rất dễ trở thành mục tiêu đi săn của người khác. Mà cô thì tốt rồi, ngu ngốc đi cùng Tịch Yên Nhiên, lại còn không nói với anh một tiếng,cuối cùng còn đi lạc!

Nếu như không phải anh chạy đến đúng lúc, thì bây giờ cô sớm đã ủy thân cho người khác, hôm sau muốn khóc cũng không khóc được! Nếu như anh không kịp thời chạy đến, thì ngày mai chính anh cũng sẽ phát điên mất! Người phụ nữ ngu ngốc này, lại chiếm trọn trái tim anh, còn làm ra loại chuyện để người khác phát điên này! Anh cũng không biết mình có thể quan tâm một người đến mức này!

Ngay lúc biết được cô mất tích, anh cảm thấy trái tim mình cũng sắp ngừng đập! Cho dù năm đó đối với người kia, anh cũng chưa từng quan tâm như thế! Càng nghĩ càng cảm thấy ngọn lửa trong lòng ngày càng bốc cháy hơn, Tịch Âu Minh chỉ cảm thấy mình sống từ trước đến nay chưa có hôm nào tức giận như hôm nay. Ngay cả lần ở sân golf thấy cô và người đàn ông khác mờ ám cũng không thế!

“Nóng ~ tôi nóng ~ khó chịu...” Cuối cùng người trong ngực cũng không chịu được giãy giụa, gò má ngày càng đỏ hơn, lúc này sớm đã không còn ý thức, chỉ biết giãy giụa mới có thể xoa dịu cái nóng của cô.

Mặc dù biết động tác lúc này của cô là theo bản năng, nhưng mà ngọn lửa tức giận của Tịch Âu Minh vừa rồi vẫn còn thiêu đốt, bây giờ đã nguôi đi không ít. Anh nhịn không được chiếm lấy đôi môi dỏ mọng kia, nhưng mà lại bị người trong ngực đẩy ra.

Người trong ngực mơ hồ chống cự, nức nở: “Đừng đụng vào tôi ~ cầu xin anh~ đừng đụng vào tôi... Tôi đã có chồng... Âu Minh ~ Minh... Cứu em...” Cô vừa nói vừa muốn tìm cách chạy trốn, mặc dù bị lửa dục làm cho đầu óc mê muội, nhưng mà cô vẫn cố gắng giữ vững một tia ý thức cuối cùng, cố gắng không chịu khuất phục đẩy người bên cạnh ra.

Cho dù ý thức mơ hồ, nhưng mà, nhưng mà trong lòng vẫn không quên người kia. Không muốn phản bội anh, người cô, người cô chỉ có người kia có thể chạm vào.

Tịch Âu Minh nghe thấy những lời lẩm bẩm của cô, bỗng dưng trong lòng thấy rất vui sướng, đến lúc này rồi mà cô vẫn còn để ý anh! Tia lửa giận cuối cùng trong lòng anh cũng bị dập tắt hết, ôm chặt lấy cô, hạ xuống miệng, mắt cô nhiều nụ hôn chi chít: “ Bảo bối, anh là Âu Minh! Là chồng của em! Không sao rồi, ngoan nào, chúng ta lập tức vè nhà!”

“Lái nhanh lên một chút!”

Tịch Âu Minh nhìn về phía tài xế tức giận nói, một bên lại ngăn cô tiếp tục xé quần áo của mình. Sao lại lái chậm như thế, người trong ngực sắp không nhịn được nữa, không ngừng giãy giụa trong ngực anh, giống như làm như thế có thể giảm bớt cảm giác khó chịu của cô.

Cuối cùng xe cũng lái đến Tịch gia, Tịch Âu Minh ôm Tiêu Tiệp, nhanh chóng đi vào nhà. Dọc đường đi Tiêu Tiệp còn không ngừng cọ xát vào người anh, đôi môi không ngừng nhiệt tình hút cổ và gò má anh, giống như làm thế có thể xoa dịu cảm giác khó chịu trong người.

May mà đến phòng bọn họ, nếu như không đến, Tịch Âu Minh cũng không chống đỡ được nữa! Dọc đường đi bị cô cọ xát làm ngọn lửa trong người anh cũng muốn bùng cháy,

Đặt cô lên giường, Tịch Âu Minh nhanh chóng cởi bỏ quần áo mình. Lửa nóng trong người Tiêu Tiệp không dịu đi, làm cô khóc nức nở cố gắng giãy giụa. Không ngừng xé quần áo mình, giống như làm thế có thể dễ chịu một chút.

Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp bị đốt cháy, cuối cùng Tịch Âu Minh cũng bắt đầu hành động, xé tất cả che chở trên người cô. sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, bàn đi thẳng xuống dưới...

Tiêu Tiệp chỉ cảm thấy có một nguồn nhiệt mạnh mẽ sắp dập tắt giúp mình, theo bản năng cô càng lại gần. Tịch Âu Minh kéo chân dài thon nhỏ của cô lên ngang hông mình, điên cuồng chiếm đoạt...

Hương vị triền miên, giống như say, băng hỏa gặp nhau cũng chỉ như thế.

Thuốc rất lợi hại, hầu như suốt đêm Tịch Âu Minh đều làm việc kia, chỉ là trong ánh mắt thế nhưng tràn đầy sát khí! Lại dám cho cô dùng loại thuốc mãnh liệt thế này!

Buổi sáng, lúc Tiêu Tiệp tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau nhức, giống như bị người khác hung hăng đánh cho một trận. Bỗng nhiên, cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, khuôn mặt nhất thời tái mét.

Nhanh chóng bò dậy, mở chăn ra, quả nhiên trên người toàn dấu vết xanh tím, đặc biệt là bắp đùi, tê dại không giống là của mình.

“A!” Hoảng sợ kêu lên, dùng chăn bọc mình lại, nháy mắt trong lòng chìm xuống, cô bị người khác làm chuyện đó?

Trong lúc hoảng sợ cô chưa kịp nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này là phòng của cô.

“Sao thế?” Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên.

Tiêu Tiệp có chút giật mình ngây ngốc nhìn người xuất hiện trước mặt, một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, mặc trên người bộ quần áo ngủ thoải mái. Mà lúc này cuối cùng cô cũng phát hiện chỗ mình đang ở chính là phòng của mình. Người đàn ông trước mặt một chiếc áo choàng tắm màu trắng, là Tịch Âu Minh!

Trong mắt tích tụ nước mắt, cô cũng mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua là Tịch Âu Minh xuất hiện cứu cô, sau đó ngủ cùng cô cũng là anh!

“Đừng khóc, uống bát canh này đi!” Vẻ mặt vừa rồi còn dịu dàng của Tịch Âu Minh bây giờ lại trở nên xa cách, lạnh lùng nói.

Không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, thì cô còn không biết hai chữ thu lại viết như thế nào!

Tiêu Tiệp cắn môi một cái, dùng chăn che kín mình, quay người nhào lên giường, lại hung dữ với cô, được rồi, thật ra cũng là cô có lỗi trước, nhưng người bị sợ hãi cũng là cô có được hay không! Với lại, bây giừ phía dưới vẫn còn rất đau, tối hôm qua cũng không biết nhẹ nhàng một chút!

Trong lòng thầm oán trách, nhưng mà trong mắt lại không có nửa phần tức giận. Chỉ có oán trách chồng mình không đủ dịu dàng! Loại chuyện này, không phải người chồng nên dịu dàng an ủi vợ mình sao? Ngược lại anh thì tốt rồi, không an ủi thì thôi, còn giáo huấn cô!

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ngã xuống giường, khóe miệng Tịch Âu Minh kéo lên lộ ra vẻ mặt dịu dàng, dưới sự bảo vệ của anh, nên bây giờ cô tỉnh dậy còn có tâm tình mà cáu kỉnh. Nếu như anh không xuất hiện, thì bây giờ hình huống? Vừa nghĩ một chút, sự dịu dàng trong mắt đã chuyển thành lạnh lùng, trong nháy mắt cầm bát để lên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn uống thì đứng lên, chút nợ này cũng nên tính toán một chút.”

Tiêu Tiệp tức giận đứng dậy, cô chịu tội còn chưa đủ để trả nợ sao? Lại còn muốn trừng phạt! Nói: “Anh muốn thế nào?”