Giọng nàng lại càng
nhỏ, gần như không thể nghe thấy: “Thiếp không biết.” Giọng nói mang
theo sự bất lực cùng bi ai, bản thân y chưa từng thấy nàng như vậy,
trong lòng đầy yêu thương. “Có trẫm ở đây, nàng không phải sợ gì cả.” Y
siết chặt cánh tay, nói nhỏ bên tai nàng: “Chẳng qua chỉ là mười ngày
nửa tháng thôi, trẫm sẽ về rất nhanh, nàng yên tâm.”
Hoàng đế
thay y phục xong thì ra ngoài, thấy Thái hoàng thái hậu đã lệnh cho Tô
Mạt Nhĩ dẫn người kiểm tra lại y phục. Lúc Hoàng đế đến gần mới thấy hóa ra đều là y phục bình thường còn mới, liền hỏi: “Giờ này Thái hoàng
thái hậu lấy tìm đâu ra những thứ này?”
Thái hoàng thái hậu đáp:
“Chỗ này đều là do cung nữ của Từ Ninh cung may lúc rảnh, ban đầu định
sai người mang ra ngoài cung phát cho dân nghèo. Hoàng thượng muốn đi
nên ta bảo bọn họ chọn mấy bộ hợp mùa, đỡ phải đi chuẩn bị. Trên đường
cũng không tiện dẫn theo thái giám, cử chỉ, giọng nói của bọn họ dễ lộ.
Mấy ngự tiền thị vệ phải hộ giá chu đáo, cả chuyện ngủ nghỉ trên đường
cũng phải bảo người của Sách Ngạch Đồ quan tâm tới.” Nói đến đây thì bà
để ý thấy Hoàng đế đã thay y phục, trên mặt có chút ngẩn ngơ, ánh mắt bà lại nhìn Lâm Lang, cũng đoán được phần nào, liền nói: “Bên ngoài chắc
chắn không thể so với trong cung được, bên người không có người đắc lực e là không xong. Giày, y phục, điểm tâm, trà bánh rồi đồ ăn… mấy người
đàn ông làm sao mà lo được.” Bà quay sang nói với Lâm Lang: “Con đi cùng Hoàng thượng đi, tiện chăm sóc cho người.”
Hoàng đế nghe thấy
vậy thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, quay sang nhìn Lâm Lang. Nàng đang
hành lễ theo quy củ, chỉ đáp nhỏ một tiếng “vâng”. Thái hoàng thái hậu
lại nói: “Tuy triều ta không nhiều lễ nghi phức tạp như triều Minh nhưng lần này vi hành không để người khác biết thì tốt. Tô Mạt Nhĩ, ngươi đi
báo một tiếng, bảo là hơn mười ngày nữa ta sai Lâm Lang ở lại Từ Ninh
cung cắt vải, hằng ngày không về Trứ Tú cung nữa.”
Hoàng đế vừa ý, thõng tay thỉnh an: “Tạ ơn hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu thấy mặt y tràn đầy vui vẻ thì cũng không nén được nụ
cười. “Trên đường con phải cẩn thận, phải trở về bình an, như vậy là đã
tạ ơn rồi.”
Hoàng đế đáp “vâng” liên tục. Thái hoàng thái hậu lại dặn dò thêm mấy câu rồi y mới khởi giá đi nghe bài giảng mà mỗi buổi
chiều đều có.
Hoàng đế nghe giảng xong ở Hoằng Đức điện thì lại
về Từ Ninh cung. Thái hoàng thái hậu có tuổi, ngủ trưa còn chưa dậy. Tô
Mạt Nhĩ đang trực trong phòng ngủ, gian ngoài điện chỉ có hai cung nữ
làm bạn với Lâm Lang. Thấy Hoàng đế đi vào thì sợ làm ồn tới Thái hoàng
thái hậu nên chỉ lặng lẽ hành lễ. Hoàng đế thấy y phục, đồ lặt vặt đặt
đầy trên tràng kỷ nên khẽ cười, hỏi rằng: “Vẫn chưa chọn xong à?”
Lâm Lang đáp nhỏ: “Tuy giờ đã là tháng Ba, tháng Tư ấm nhưng vẫn lạnh,
Hoàng thượng mang thêm nhiều y phục là được, nhưng phải chọn bộ nào bình thường, còn phải cắt cho vừa người. Trên vải cũng không thể có hoa văn
cao quý hoặc của quan lại, vì vậy thần thiếp chọn một hồi mới chỉ được
mấy bộ.”
Hoàng đế duỗi tay nắm lấy tay nàng: “Vậy y phục của nàng đã chọn xong chưa?”
Hai cung nữ thấy Hoàng đế như vậy thì lặng lẽ lui xuống. Lâm Lang đáp:
“Thần thiếp đã chọn xong rồi.” Nàng đứng dậy lấy cho Hoàng đế xem, vài
bộ áo kép, áo lụa, đúng như dự đoán đều là màu xanh.”
Hoàng đế
nói: “Nàng cứ thích màu này, giản dị quá! Tuy trang phục bên ngoài không giống trong cung nhưng trẫm nghĩ, nữ nhân còn trẻ nên mặc màu hồng
chứ.”
Lâm Lang đáp: “Thái hoàng thái hậu sai thần thiếp đi hầu hạ ăn mặc cho Hoàng thượng, thần thiếp chính là tiểu a hoàn của Hoàng
thượng.” Chợt nàng có chút trêu chọc: “Không, phải là a hoàn của sư gia
mộ phủ mới đúng.”
Hoàng thượng thấy nàng nói cười nhẹ nhàng, con
ngươi đảo qua đảo lại, y nói nhỏ: “Sư gia này đã phải đi xa tìm bằng hữu để nhờ cậy thì tất phải dẫn theo gia quyến. Nàng không phải là a hoàn
của ta, nàng là phu nhân của ta.”
Lòng nàng rung động, ngừng một
lát, đang định nói thì xa xa nghe thấy tiếng Tô Mạt Nhĩ cho truyền cung
nữ, biết là Thái hoàng thái hậu đã ngủ dậy, bèn cười với Hoàng đế một
cái rồi đi giúp Tô Mạt Nhĩ hầu hạ Thái hoàng thái hậu rửa mặt.
Vì Hoàng đế vi hành nên lộ trình rất cẩn thận. Sau khi ra khỏi cung thì
đến Sách phủ trước, thay y phục xong xuôi thì xe ngựa đã đợi sẵn, được
ngự tiền thị vệ đã cải trang vây quanh, đi ra khỏi Triều Duong môn. Trên đường đá xanh đều là xe to vận chuyển lương thực từ Thông Châu đến kinh thành, mười xe một nhóm lăn bánh đều đặn, thật đúng với câu “ngựa xe
như nước chảy”. Cả con đường chỉ nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, ngựa hí, vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế sợ lộ nên nghe lời Sách Ngạch Đồ ngồi
xe tới tận Thông Châu rồi mới dừng lại nghỉ chân. Lâm Lang chưa từng đi
đường xa như vậy nên cảm thấy rất mới mẻ. Nàng nhìn xư ngựa qua lại rồi
lại nhìn những người đi đường… Do cách kinh thành không xa nên Hoàng đế
lo có người nhận ra, không dùng ngựa mà ngồi xe cùng nàng. Đội hình
người ngựa của họ không phải quan cũng chẳng phải dân, dĩ nhiên khiến
người ta chú ý. Sách Ngạch Đồ làm việc rất cẩn thận, hắn đem theo cả mấy xe ngựa chất đầy rương hòm, giả làm một nhà giàu có đang đi về hướng
nam. Đến Thông Châu, ngự tiền thị vệ dẫn đầu đã đi bao sẵn hai gian
trong khách điếm lớn nhất huyện. Sách Ngạch Đồ đích thân dẫn người đi
canh phòng kĩ càng rồi mới mời Hoàng Đế xuống xe.
Hoàng đễ vốn
không mệt, thay y phục xong liền gọi Sách Ngạch Đồ vào hỏi tình hình
trên đường. Do vi hành cũng giảm bớt lễ nghi, Sách Ngạch Đồ chỉ vái một
cái. Cả người hắn là bộ áo lụa dài màu xanh, bên ngoài là áo không tay
màu xanh dương, trông có vẻ hơi mệt, khác hẳn vẻ oai phong, nghiêm nghị
khi mặc áo quan. Sách Ngạch Đồ cung kính thưa: “Nhờ phúc của chủ nhân mà cả đường đi bình an. Cộng thêm mấy ngày nay thời tiết đẹp, cứ đi như
thế này thì chỉ mấy ngày nữa sẽ đến Hà Giản. Nô tài tự ý quyết định, xin chủ nhân dùng cơm rồi nghỉ ngơi sớm.”
Hoàng đế cười, đáp: “Khanh mệt mỏi cả quãng đường rồi, cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Sách Ngạch Đồ lui ra ngoài, bọn họ dẫn theo đầu bếp nên mượn bếp làm cơm, đồ dùng làm bếp và thức ăn đều mang đầy đủ. Không lâu sau thì bữa tối đã
sẵn sàng. Tổng quản ngự tiền thị vệ đích thân thử từng món rồi mới dâng
lên phòng Hoàng đế. Đúng lúc Lâm Lang thay y phục đi đến, thấy Hoàng đế
đang dùng bữa thì vái chào một cái rồi lui xuống. Hoàng đế vội gọi nàng
lại: “Đừng đi, chúng ta cùng ăn.” Y vừa nói vừa hơi hất mặt lên, những
người hầu hạ y dùng bữa đều lui ra ngoài. Lâm Lang đành bước vào, cầm
chiếc khăn trắng lau đũa cho Hoàng đế rồi lùi một bước. Hoàng đế nói:
“Giờ đang ở ngoài, nàng còn để ý đến quy củ làm gì, ngồi xuống đi!”
Nàng hơi chần chừ. Hoàng đế duỗi tay cầm bình rượu, rót ra hai chén, nói nhỏ: “Phu nhân, mời!”
Mắt nàng chợt nóng lên, như ngưng đọng một làn sương, chỉ thấy đường nét
khuôn mặt Hoàng đế mờ mờ. Không biết vì sao nước mắt nàng lại trào ra,
không kìm lại được. Gió đêm lạnh lẽo, thổi vào cánh cửa sổ làm vang lên
tiếng lạch cạch. Chung quanh yên tĩnh, xa xa có tiếng ngựa hí trên
đường, dường như nghe thấy cả tiếng cười của vị khách nữa phòng bên
cạnh. Hoàng đế không ngờ nàng sẽ khóc, y hơi ngẩn người rồi mới chầm
chậm cầm lấy tay nàng, lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay.
Ánh nến trên bàn đang nhảy múa, lúc sáng ngời, chớp một cái lại thành ảm đạm, rồi
lại bùng lên sáng rỡ. Nàng nói khẽ: “Người nhìn ngọn nên này xem, cháy
lên sáng ngời như vậy rồi mà suýt thì tắt ngấm.” Hoàng đế nghe giọng
nàng như có chút buồn bã. Y nhớ lại tất cả những khổ đau mà nàng phải
chịu, lòng trở nên buồn rầu. Thuận tay rút chiếc trâm bạch ngọc trên tóc nàng ra, y gảy gảy ánh nến. “Trên thế gian này, nàng không phải sợ gì
cả. Tất cả trẫm đều gánh vác thay nàng.”
Mắt nàng như có một làn sương, giọng dần nhỏ đi: “Hồng nhan còn đó ân đã hết…”
Y có vô số lời định nói, giờ không khỏi nghẹn lại trong cổ họng, một lúc
sau mới lên tiếng: “Hóa ra nàng luôn tưởng như vậy, tưởng rằng ta đối xử với nàng…”
Cuối cùng nàng cũng ngẩn lên, trán y đang nhăn lại,
nàng từ từ nói: “Lâm Lang cũng giống như các chủ nhân hậu cung khác,
thiếp sợ thất sủng, sợ Hoàng thượng không để ý đến thiếp nữa, sợ người
lạnh nhạt, sợ người không vui, sợ tuổi già, sợ bệnh tật, sợ cái chết…
Sợ… không gặp được Hoàng thượng nữa.”
Trán hắn dần dãn ra, bờ môi hiện lên một nụ cười. Hai người lại tựa vào nhau một lúc lâu, nàng nói
nhỏ: “Hai chúng ta ở đây giống như đang mơ vậy.”
Không hiểu sao
trong lòng hắn lại thấy chua xót, miệng đáp: “Sao lại là mơ được? Trẫm
tính rồi, đợi đến lúc thiên hạ ổn định, trẫm sẽ ghép Tây Uyển, Nam Uyển, Bắc Hải Từ vào nhau, sửa thành một khu vườn thật rộng. Chúng ta ở đó,
không cần quan tâm tới quy củ trong cung nữa. Chỉ có hai chúng ta ở bên
nhau.” Nàng “ừ” một tiếng, Hoàng đế lại nói: “Thời tiết trong kinh nóng
bức, xưa nay nàng sợ nóng, đến lúc đó ta chọn một chỗ ở quan ngoại, cũng xây vườn. Đến tháng Sáu hằng năm, trẫm sẽ đưa nàng đi tránh nóng, săn
bắn muông thú… Ngày tháng của chúng ta còn rất dài.”
Nàng nở nụ cười rạng rỡ, Hoàng đế càng vui vẻ, cầm lấy tay nàng, nói khẽ: “Món ngon nhắm rượu, bạch đầu giai lão.”
Nơi mềm yếu nhất trong trái tim nàng chợt rung động, thấy trong ánh mắt y
là sự dịu dàng vô hạn, tất cả suy nghĩ nặng nề trong lòng nàng dường như biến mất. Nàng đỡ lấy ly rượu, vì không uống được rượu nên sau khi nhấp một ngụm thì lập tức bị sặc mà ho. Hoàng đế khẽ vỗ lưng cho nàng, nàng
mới dần ổn định lại hơi thở rồi cười, đáp: “Đánh cầm gảy sắt, hòa thuận
yên ổn.”
Hoàng đế nghe tiếng nàng đáp dịu dàng, ánh nến chập chờn như chiếu sáng hồ nước mùa thu lặng lẽ, khiến người ta lún vào mà không thoát ra được, cuối cùng không còn mở được mắt nữa.
Hoàng đế nói nhỏ: “Câu này hợp tình nhưng không hợp cảnh, phạt nàng phải làm sao để hợp tình hợp cảnh.”
Nàng cười xinh đẹp. “Bây giờ ra ngoài cũng không có đàn cầm cũng không có
đàn sắt, Hoàng thượng nói vậy khác nào cố ý làm khó thần thiếp?”
Hoàng đế cũng cười, nói: “Nàng giỏi giang, trẫm muốn xem xem nàng làm thế nào biến không ra có để qua được ải này.”
Nàng khẽ cắn môi, cố gắng nghĩ cách. Hoàng đế thấy vẻ mặt lúng túng của nàng thì cảm thấy buồn cười, nói: “Ăn cơm đã, chúng ta ăn cơm rồi tính sau.”
Lúc này nàng mới hiểu ra, không nén được lườm ý một cái vẻ giận dỗi. Lòng y rung động, ánh trăng sáng tỏ, cảnh đẹp đẽ vô cùng.