Tịch Mịch

Chương 30: Nước mắt tuôn rơi




Hoàng đế chưa kịp thay y phục, vẫn mặc chiếc áo vạt ngắn có hoa văn chữ phúc màu xanh lam, trên cổ áo và tay áo lộ ra lớp lông chồn đen mềm mại, sáng bóng. Tuy có vẻ mệt mỏi nhưng trên mặt vẫn là sự trấn tĩnh như thường lệ, y hành lễ: “Thỉnh an Thái hoàng thái hậu!”

Thái hoàng thái hậu đích thân đỡ y dậy, nắm tay y, nhìn chăm chú, một lúc sau mới nói với vẻ đau lòng: “Nhìn mồ hôi trên trán Hoàng thượng kìa, lát gặp gió nhất định sẽ bị lạnh.”

Tô Mạt Nhĩ dâng lên khăn ấm, Thái hoàng thái hậu nhìn Hoàng đế lau những giọt mồ hôi rịn trên trán, lúc này mới lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng cưỡi ngựa về?”

Hoàng đế có chút mệt mỏi, đáp: “Hoàng tổ mẫu!”

Trong mắt Thái hoàng thái hậu chỉ có sự lạnh lùng, đanh thép. “Ngày đó ở Phụng Tiên điện, trước mặt liệt tổ liệt tông, Hoàng thượng đã thề như thế nào trước mặt ta, xem ra đã quên sạch rồi!” Giọng nói vẫn lạnh thấu xương: “Đã bỏ đại giá, lại còn xem nhẹ vị trí Hoàng đế mà cưỡi ngựa gần mấy chục dặm quay về. Nếu trên đường có điều gì bất trắc thì sao? Hoàng thượng đặt bản thân mình ở đâu? Đặt sự nghiệp của tổ tông ở đâu rồi? Lẽ nào vì một nữ nhân mà ngay cả giang sơn xã tắc, liệt tổ liệt tông, thiên hạ Đại Thanh này cũng không cần nữa sao?”

Hoàng đế quỳ xuống, cúi đầu im lặng. Tô Mạt Nhĩ khẽ nói: “Thái hoàng thái hậu, người hãy bỏ qua cho Hoàng thượng lần này đi! Hoàng thượng cũng chỉ là nhất thời gấp quá nên mới không suy nghĩ chu đáo. Người cũng nên để cho Hoàng thượng chút thể diện.”

Thái hoàng thái hậu thở dài một tiếng. “Làm việc sao lại sơ suất như vậy? Nếu để các quan lại biết được, dâng tấu lên, ta xem Hoàng thượng xử lý êm thấm ra sao?”

Hoàng đế nghe giọng tổ mẫu dần ấm áp trở lại, khẽ đáp: “Huyền Diệp biết sai rồi.”

Thái hoàng thái hậu lại thở dài. Tô Mạt Nhĩ liền nói: “Bên ngoài lạnh như thế, Hoàng thượng cưỡi ngựa mấy chục dặm đường, lại còn quỳ như thế này…”

Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi thôi nói đỡ cho Hoàng thượng đi! Hôm nay Hoàng thượng hành động tùy tiện như vậy, theo ta thì nên phạt quỳ một đêm trước liệt tổ liệt tông ở Phụng Tiên điện.”

Tô Mạt Nhĩ cười, nói: “Người phạt Hoàng thượng đến quỳ ở Phụng Tiên điện cũng được, chỉ là sau này để các vị tiểu a ca biết được thì Hoàng thượng còn dạy dỗ các vị a ca thế nào đây?”

Vừa nhắc đến con cháu, Thái hoàng thái hậu quả nhiên dần vui lên, nói: “Đứng dậy đi! Bình thường chỉ thấy Hoàng thượng dạy dỗ nhi tử, mấy vị a ca thấy Hoàng thượng cứ như chuột thấy mèo vậy.” Nụ cười chỉ xuất hiện thoáng qua, giọng nói của người bất chợt lại ảm đạm: “Đứa bé Lâm Lang này thật là… đáng thương. Ngự y nói mới được hai tháng. Ôi…” Hoàng đế vừa đứng dậy, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. Thái hoàng thái hậu nói: “Cũng phải trách a đầu Lâm Lang này hồ đồ, có thai mà cũng không biết, còn giúp chỗ Thái hậu bưng bê đồ nặng, cuối cùng đụng phải eo… Lúc này hoàng ngạch nương của Hoàng thượng cũng đang vô cùng xót xa, ân hận, vừa mới thỉnh tội với ta, ta còn phải khuyên đi về. Hoàng thượng đừng khiến hoàng ngạch nương của người đau lòng thêm nữa.”

Hoàng đế khẽ nghiến răng, một lúc sau mới đáp: “Vâng.”

Thái hoàng thái hậu gật gật đầu, hiền từ nói: “Lâm Lang vẫn còn trẻ, ngày tháng của hai đứa còn dài. Ta thấy a đầu Lâm Lang này có phúc, sau này nhất định sẽ có nhiều con nhiều cháu. Chuyện lần này Hoàng thượng cũng đừng quá đau buồn.” Bà tháo chuỗi tràng hạt đang đeo ở cổ tay ra. “Thứ này đưa cho Lâm Lang, bảo nó nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho nó.”

Từ trước đến nay, chuỗi tràng hạt này là vật mà Thái hoàng thái hậu luôn mang theo bên mình. Hoàng đế xúc động, nhận lấy rồi hành lễ. “Tạ ơn hoàng tổ mẫu! Đêm đã khuya rồi, xin hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi sớm một chút!”

Thái hoàng thái hậu biết lúc này y chỉ mong đi nhanh nhất có thể, vì vậy gật đầu. “Hoàng thượng đi đi, cũng phải nghỉ ngơi sớm đấy, Hoàng thượng giữ gìn sức khỏe cũng chính là đã hiếu thuận với hoàng tổ mẫu này rồi.”

Hoàng đế rời khỏi Từ Ninh cung, bấy giờ Lý Đức Toàn mới dẫn theo thái giám cận vệ chạy đến. Hơn mười người đều thở hổn hển. Hoàng đế thấy Lý Đức Toàn, chỉ hỏi: “Là chuyện gì?”

Lý Đức Toàn đã dự liệu được câu hỏi này của Hoàng đế nên vừa bước vào Thuận Trinh môn liền sai người đi tìm người nào biết rõ sự tình để hỏi. Lúc này hắn trả lời nhỏ: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện là Vệ chủ nhân đi thỉnh an Thái hậu, đúng lúc Ngụy tổng quản của Kính Sự phòng dâng lên Thái hậu một con chó xù của phương Tây. Thái hậu vô cùng yêu thích nó. Con chó sợ người lạ nên chạy ra khỏi noãn các, Vệ chủ nhân đi vào không chú ý nên đá phải nó. Thái hậu tức giận, cho rằng Vệ chủ nhân cố ý bèn cho phạt trượng vào chân. May mà Đức chủ nhân đang ở bên cạnh vội vàng cầu xin đôi câu nên Thái hậu chỉ phạt Vệ chủ nhân quỳ ở hành lang. Sau khi quỳ hai canh giờ thì Vệ chủ nhân ngất xỉu, thân dưới không ngừng chảy máu, lúc này Thái hậu mới sai người đi truyền ngự y.”

Lý Đức Toàn nói xong, lén nhìn vẻ mặt Hoàng đế. Trong bóng đêm mờ mịt, hắn không nhìn rõ, chỉ thấy trong đôi mắt y dường như có hai ngọn lửa u ám. Lý Đức Toàn hầu hạ ngự tiền đã lâu nhưng trước nay chưa từng thấy Hoàng đế có vẻ mặt thế này. Trong lòng hắn bỗng cảm thấy run rẩy. Một lúc sau mới nghe thấy hai chữ bật ra khỏi kẽ răng của Hoàng đế: “Khởi giá!” Một đoàn người vây quanh kiệu ấm của Hoàng đế, đi về phía tây lục cung.

Suốt quãng đường, Hoàng đế chỉ im lặng, tới tận lúc xuống kiệu. Lý Đức Toàn bước lên một bước, nói nhỏ: “Hoàng thượng, nô tài cầu xin Hoàng thượng… Có lời nào chỉ cần phái nô tài đi truyền là được.”

Hoàng đế không để ý tới hắn, vẫn bước vào cửa thùy hoa. Lý Đức Toàn bước thấp bước cao vội vã đi theo, luôn miệng cầu khẩn: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, quy củ của tổ tông: Thánh giá kiêng kỵ. Người đến viện này, Vệ chủ nhân biết được cũng đã hiểu rõ tấm lòng của Hoàng thượng rồi.” Thấy Hoàng đế vẫn không dừng bước, trong lòng hắn không ngừng kêu khổ. Hai ngự y, tổng quản và cung nữ, thái giám của Kính Sự phòng đã ra nghênh đón từ lâu, cả đám người cùng quỳ xuống. Thấy Hoàng đế bước gấp gáp lên bậc thang, tổng quản Ngụy Trường An của Kính Sự phòng đành dập đầu một cái, kiên trì nói: “Hoàng thượng, phép tắc của tổ tông, người không thể vào bây giờ.”

Ánh mắt Hoàng đế lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, nói: “Tránh ra!”

Ngụy Trường An dập đầu thật mạnh. “Hoàng thượng, nô tài không dám! Nếu lúc này chỉ cần người đi vào thì Thái hậu nhất định sẽ chém cái đầu này của nô tài. Xin Hoàng thượng tha cho cái mạng chó này của nô tài!”

Hoàng đế không nhìn hắn, giơ chân đạp thật mạnh vào ngực Ngụy Trường An. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người bật ngã về phía sau. Gáy đập vào bậc thềm, máu tươi từ từ chảy ra đầm đìa cả cổ, một lúc lâu sau vẫn không gượng dậy được. Những người khác đã sợ đến ngây người. Hoàng đế giơ tay đẩy cửa, Lý Đức Toàn sợ tới mức mất hồn mất vía, xông lên ôm lấy chân y. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tài cầu xin Hoàng thượng hãy nghĩ cho Vệ chủ nhân… Nô tài cầu xin Hoàng thượng nghĩ lại. Bây giờ phá quy củ là chuyện nhỏ nhưng nếu để người ta biết được, không phải sẽ càng muốn trừng phạt Vệ chủ nhân hay sao?” Trước tình thế cấp bách, Lý Đức Toàn đành nói toẹt cả ra, Hoàng đế giật mình, cuối cùng tay cũng từ từ buông thõng xuống. Lý Đức Toàn nói nhỏ: “Hoàng thượng có lời gì muốn nói, bảo nô tài đi truyền vào là được.”

Hoàng đế hơi ngẩn người, lại lặp một lần: “Trẫm có điều gì muốn nói…” Mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, hoa văn điêu khắc sơn đỏ mạ vàng vốn là màu sắc của sự náo nhiệt và diễm lệ, giờ lại u ám, đỏ thẫm ánh tím trong đêm đen nặng nề. Dường như có ngấm máu tươi trên đó, đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim. Chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng bên trong lại yên tĩnh, tịch mịch đến mức khiến người ta hốt hoảng, lo sợ bên trong chẳng có ai. Trong lòng y dâng lên một nỗi sợ hãi tuyệt vọng, chỉ nghĩ đi nghĩ lại, có gì muốn nói… Phải nói gì với nàng… Bản thân y có điều gì muốn nói… Giống như bị dao đâm liên tiếp vào lục phủ ngũ tạng, đau đớn tới mức khó có thể chịu nổi. Trên hết là một cảm giác hoảng loạn trước nay chưa từng có, sau lưng y dần đổ mồ hôi lạnh.

Phòng không hề rộng, vốn là ở chung với một vị đáp ứng khác. Lúc này xảy ra chuyện, cũng đã vội chuyển người kia đi nơi khác. Những người bên cạnh đều đã ra ngoài tiếp giá, chỉ còn lại một cung nữ của Từ Ninh cung được phái tới đang ở lại chăm sóc nàng. Lúc đầu, cung nữ đó nghe thấy tiếng dập đầu cùng tiếng nói không ngừng ở bên ngoài, bây giờ bỗng nhiên tất cả đều yên tĩnh, đang không hiểu vì sao thì nghe Lâm Lang khẽ rên rỉ một tiếng trên giường, nàng ta vội đến gần, hỏi nhỏ: “Chủ nhân cần gì ạ?”

Lâm Lang đang mê man trong đau đớn, lại vô thức rên một tiếng. Một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lẫn vào tóc nàng. Trong tay cung nữ kia là một chiếc khăn, vẫn luôn lau mồ hôi và nước mắt cho nàng, khăn cũng ướt sũng từ lâu. Nàng ta không khỏi thương cảm, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, Hoàng thượng đến thăm chủ nhân rồi… Theo quy củ thì Hoàng thượng không được vào, lúc này người đang ở bên ngoài.”

Lâm Lang chỉ nhíu mày, cũng không biết là có nghe thấy hay không, nước mắt vẫn không ngừng trào ra, như một chuỗi vòng ngọc bị đứt.

Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế vẫn đứng lặng lẽ ở đó như người mất hồn, trong lòng hắn vừa hoang mang vừa hoảng sợ. Thật lâu sau, Hoàng đế mới nói nhỏ với hắn: “Ngươi vào, chỉ nói cho nàng biết là trẫm đã tới.” Ngừng lại một lát, y lại nói tiếp: “Còn nữa, Thái hoàng thái hậu ban thưởng cho nàng thứ này.” Y đưa chuỗi tràng hạt kia cho Lý Đức Toàn, hắn vái đầu rồi đẩy cửa đi vào trong. Không lâu sau hắn đã đi ra, bẩm: “Bẩm Hoàng thượng, hiện giờ Vệ chủ nhân vẫn chưa tỉnh lại, nô tài đã truyền lại ý chỉ của Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng, cũng không biết chủ nhân có nghe thấy không. Chủ nhân cứ nằm trên giường khóc mãi.”

Hoàng đế nghe xong câu cuối cùng, tim như bị dao cứa, trong lòng nóng như lửa đốt. Y nóng nảy cưỡi ngựa phi như bay về, trong cơn thịnh nộ là sự hối hận hòa cùng căm phẫn. Dưới chân lúc này như hư không, y vịn vào cột hành lang, lấy lại tinh thần. Người trong viện đều đang quỳ ngay ngắn. Xung quanh là một mảng yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi qua mang theo âm thanh như tiếng khóc. Tên Ngụy Trường An kia rên rỉ hai tiếng, Hoàng đế đột nhiên quay lại, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Người đâu, đem cái loại lòng lang dạ sói đó ra đánh cho ta! Đánh mạnh vào!”

Có người đi lên dắt Ngụy Trường An xuống, thái giám Thận hình ti không hiểu rõ, đi lên hỏi nhỏ Lý Đức Toàn: “Lý công công, Hoàng thượng nói như vậy… cuối cùng là đánh mấy trượng?”

Lý Đức Toàn giậm chân một cái, nhỏ giọng quát: “Vớ vẩn! Đã không nói là bao nhiêu trượng thì đánh chết rồi tính!”