Tịch Mịch

Chương 10: Vô thức loạn nhịp




Thời tiết nắng đẹp, trời xanh trong không một gợn mây. Ánh mặt trời chói chang bị cách sau lớp rèm, bốn bề yên tĩnh không một tiếng động. Hoàng đế đang ngủ trưa, những người không phải phiên trực thì lui về phòng mình. Lâm Lang cũng đang ngồi trong phòng, chăm chú thêu một chiếc khăn. Phương Cảnh bị Lý Đức Toàn gọi đi, chẳng bao lâu sau thì quay về phòng, thấy Lâm Lang đang thêu thùa liền tới gần xem. Trên chiếc khăn màu lam nhạt hiện lên vài cành liễu thưa thớt rủ xuống bằng chỉ xanh. Phượng Cảnh khen: “Đẹp thì đẹp, nhưng mà có phần mộc mạc quá.”

Lâm Lang khẽ mỉm cười. “Cô cô đừng cười, nô tỳ chỉ thêu linh tinh thôi!”

Phương Cảnh ho một tiếng rồi bảo nàng: “Từ sáng ta đi thấy không được khỏe lắm, gắng gượng cả nửa ngày trời rồi, bây giờ không cố được nữa nên đã bẩm lại với Lý công công. Lý công công nói mấy ngày nay con làm việc rất chu đáo, lúc này Hoàng thượng đang ngủ trưa, con đi đến trực đi, đợi người gọi trà.”

Lâm Lang nghe cô cô nói vậy liền vội bỏ kim chỉ xuống, đi vào trong điện. Hoàng đế ngủ trưa ở tây noãn các, cung điện lớn trầm lắng, chẳng có lấy một tiếng động. Khói màu trắng nhạt tỏa ra từ hai chiếc lư vàng lớn trên mặt đất, nhẹ nhàng bay lên. Thái giám đứng đầu của ca trực này đúng là Lý Đức Toàn, hắn thấy nàng vào liền đưa mắt ra hiệu. Nàng bèn khẽ đi vào trong noãn các. Lý Đức Toàn lặng lẽ tới cạnh nàng, nói nhỏ: “Hoàng thượng có việc giao cho ta, ta đi một lát sẽ quay lại. Ngươi ở đây chú ý hầu hạ.”

Nàng thấy hắn muốn nàng ở đây một mình thì khó tránh được lo lắng, thấp thỏm trong lòng. Lý Đức Toàn nói: “Bọn họ đều ở bên ngoài noãn các, Hoàng thượng tỉnh dậy thì ngươi biết gọi họ thế nào không?”

Nàng biết ám hiệu nên khẽ gật đầu. Lý Đức Toàn cũng không dám nói nhiều, sợ đánh thức Hoàng đế bèn rón rén đi ra ngoài. Lâm Lang cảm thấy trong điện vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Nàng cố gắng thở nhẹ, để ý kĩ động tĩnh phía bên trong chiếc mành màu vàng. Ánh mặt trời soi qua lớp vải lụa dán trên cửa sổ khắc hoa văn, khi chiếu vào trong điện chỉ còn bóng màu trắng nhạt. Từng cái bóng của song cửa sổ ngả xuống nền đá đen phẳng lì như gương.

Nàng nhớ lại lúc nhỏ còn ở nhà, cũng ngủ trưa trong căn phòng tranh tối tranh sáng, dưới cửa sổ hướng nam là gốc cây chuối lớn và hoa lê, trong buổi chiều nắng đẹp đó, bông liễu phất phơ, nhỏ và nhẹ tới mức gần như không có bóng. Rèm trắng sọc đen, chăn gối xanh lục, Lão thái thái cũng từng nói: “Giản dị quá, phòng của tiểu cô nương… Dù gì nó cũng không thích màu mè.”

Ngày đó nàng vừa nằm xuống, a hoàn lại nói nhỏ ở bên ngoài: “Đại gia tới ạ! Cô nương vừa mới ngủ rồi.”

Giọng nói quen thuộc đó đáp lại: “Vậy ta về trước, sau này lại đến.”

Nghe loáng thoáng thấy tiếng vén rèm khe khẽ, nàng không kìm được vội kéo chiếc rèm lụa mềm, gọi một tiếng: “Đông Lang!”

Bỗng nghe thấy tiếng chăn đệm sột soạt trong noãn các, nàng giật mình lấy lại tinh thần. Hóa ra là Hoàng đế trở mình, sau đó bốn bể lại là một mảng yên tĩnh, trầm lắng. Nàng bỗng hoang mang nhớ ra, Lý công công đi lâu như vậy sao vẫn chưa về?

Ngoài cửa sổ hình như bắt đầu có gió nhẹ, thổi vào lớp lụa trên cửa, lớp lụa vô cùng mỏng, đến mức gần như nhìn thấu nó hơi phập phồng, như có đứa trẻ đang phồng miệng thổi bên ngoài. Nàng thấy ánh nắng dần tiến gần đến trước rèm, chẳng bao lâu sau sẽ chiếu lên nó, vì vậy nàng nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ, định đóng lại.

Chợt nghe thấy một giọng trầm phía sau: “Đừng đóng lại.”

Nàng giật mình quay đầu, hóa ra Hoàng đế đã tỉnh từ lúc nào. Hoàng đế vén rèm giường rồi ngồi dậy. Nàng vội vàng quỳ xuống giúp y đi giày, trong lúc bối rối đã quên mất việc phải gọi người bên ngoài vào. Dường như Hoàng đế vẫn còn ngái ngủ, mặt mày không còn vẻ nhạy bén thường ngày mà có chút lười biếng hiếm thấy, y hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Nàng đang định đi xem đồng hồ cát thì y chỉ lên bàn, trên đó có đặt một chiếc đồng hồ quả quýt phương Tây mạ vàng tráng men, nàng vội mở ra xem rồi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, là giờ Mùi canh ba.”

Hoàng đế hỏi: “Ngươi biết xem cái này?”

Nàng vẫn đang hoảng hốt, không kịp suy nghĩ nhiều. Lúc này Hoàng đế hỏi, nàng không biết đáp lại ra sao, đành nói: “Ngày trước có người từng dạy nô tỳ nên mới biết.”

Hoàng đế “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngươi nhìn chiếc đồng hồ phương Tây này rồi nói ngay ra canh giờ của chúng ta, suy nghĩ, tính toán rất nhanh.”

Nàng không biết đáp thế nào, mà quy tắc cô cô dặn đi dặn lại nhiều lần, đó là khi nói chuyện với Hoàng đế thì không thể không đáp lời. Nàng đành đáp khẽ “vâng”.

Trong điện lại trở nên yên tĩnh. Sau một hồi lâu Hoàng đế mới nói: “Gọi người vào đây!”

Nàng giật mình sợ hãi, lúc này mới biết mình đã phạm lỗi lớn, hấp tấp nói: “Nô tỳ đi ngay!” Nàng đi đến cửa noãn các hô ám hiệu. Các thái giám lo việc thay y phục cho Hoàng đế nối đuôi nhau đi vào, giúp y rửa mặt, chải đầu, thay áo. Nàng đang định rời đi thì nghe thấy y gọi lại, hỏi: “Lý Đức Toàn đâu?”

Nàng kính cẩn đáp: “Lý công công đi làm việc Hoàng thượng sai bảo rồi ạ!”

Hoàng đế lại có vẻ hơi ngạc nhiên. “Trẫm sai bảo việc gì?”

Đúng lúc này thì Lý Đức Toàn bước vào, thỉnh an Hoàng đế. Hoàng đế xưa nay nghiêm khắc với nội quan, người ở cạnh mình càng nghiêm hơn, liền hỏi: “Đang giờ trực ngươi lại tự ý rời vị trí đi đâu?”

Lý Đức Toàn lại thỉnh an một cái. “Hoàng thượng bớt giận, người vừa mới ngủ thì bên Thái hậu phái người tới cho gọi người hầu hạ Hoàng thượng tới đó một chuyến. Nô tài nghĩ không biết Thái hậu có gì sai bảo, sợ người khác không hiểu rõ ngọn nguồn nên tự mình đi. Nô tài không kịp bẩm báo với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng trách phạt!”

Hoàng đế là người con hiếu thảo, thấy là do Thái hậu gọi đi nên cũng không truy cứu, chỉ hỏi: “Thái hậu có gì sai bảo?”

Lý Đức Toàn đáp: “Thái hậu hỏi việc ăn uống, nghỉ ngơi của Hoàng thượng mấy ngày nay, nói rằng thời tiết không tốt, nhắc chúng nô tài hầu hạ cho cẩn thận.” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thái hậu còn nói, hôm qua người mơ một giâc mơ không lành, sáng sớm nay vừa tỉnh giấc thì thấy vô cùng sợ hãi nên mới nhắc đi nhắc lại rằng nô tài cần chú ý hầu hạ Hoàng thượng.”

Hoàng đế không kìm nổi cười khẽ. “Thái hậu luôn lo lắng cho trẫm, thế nên ban ngày thì trầm ngâm, tối lại nằm mộng. Lão nhân gia cứ hay tin vào điềm báo của giấc mộng.”

Lý Đức Toàn đáp: “Nô tài cũng bẩm với Thái hậu như vậy. Nô tài nói, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, tất có hàng vạn thần linh phù hộ, mấy thứ như yêu ma tà chướng chẳng thể làm gì được. Nhưng Thái hậu vẫn cứ lo lắng không thôi, dặn đi dặn lại nô tài rằng, bảo Hoàng thượng nhất định không được xuất cung trong mấy ngày tới.”

Hoàng đế hơi tái mặt. “Chuyện trẫm định ngày kia lập đàn cầu mưa, là kẻ nào nhiều lời bẩm lên Thái hậu?”

Lý Đức Toàn biết rõ không thể gạt được Hoàng đế nên vội quỳ xuống, dập đầu. “Nô tài thật sự không biết là ai bẩm với Thái hậu, xin Hoàng thượng minh giám!”

Hoàng đế khẽ nghiến răng. “Trẫm thật không hiểu nổi, vì sao nhất cử nhất động của trẫm đều bị theo dõi, đến cả một câu nói trong Càn Thanh cung cũng có thể truyền tới chỗ Thái hậu chỉ trong một ngày?”

Lý Đức Toàn vẫn dập đầu liên tục “Hoàng thượng minh giám, nô tài tuyệt đối không dám, ngay cả mấy thuộc hạ của nô tài, nô tài cũng xin bảo đảm cho họ!”

Khóe miệng Hoàng đế hơi nhếch lên nhưng nụ cười lạnh lùng đó biến mất rất nhanh như chưa từng có, y thản nhiên nói: “Ngươi cam đoan thay bọn hắn, rất tốt!”

Lý Đức Toàn nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Hoàng đế, không dám đáp lời mà chỉ dập đầu. Hoàng đế lại nói: “Trẫm thấy ngươi quá hồ đồ rồi, đầu rơi lúc nào cũng chưa chắc đã biết.”

Lý Đức Toàn sợ đến mức giọng nói cũng run rẩy, hắn chỉ nói được một tiếng: “Hoàng thượng…”

Hoàng đế nói: “Từ nay về sau, nếu còn xảy ra chuyện như thế này thì thứ đầu tiên trẫm muốn chính là cái đầu của tổng quản thái giám Càn Thanh cung. Nhìn thấy đồ vô dụng nhà ngươi chỉ khiến trẫm tức thêm, cút mau!”

Lý Đức Toàn vã mồ hôi ướt sũng lưng áo, hắn nghe Hoàng đế nói vậy liền hiểu người đã bỏ qua cho hắn lần này, vội vàng tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Trong điện lại im ắng, tất cả mọi người đều chẳng dám thở mạnh, dù hầu hạ Hoàng đế rửa mặt. Thường ngày đều do đích thân Lý Đức Toàn chải đầu cho Hoàng đế, hôm nay Hoàng đế đã đuổi hắn ra ngoài, thái giám rửa mặt vừa mới giắt khăn lên vạt áo Hoàng đế thì thấy người hơi chau mày. Đại thái giám Lý Tứ Bảo trong điện là một ngươi cực kỳ nhanh trí, nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế không vui liền nói: “Đi gọi Lý công công đến hầu hạ Hoàng thượng!”

Cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa tan, y lạnh nhạt nói: “Thiếu tên nô tài đó thì tóc trẫm rối tung chắc?” Y quay đầu nhìn, thấy chỉ có một cung nữ đang đứng đó bèn gọi: “Ngươi đến làm.”

Lâm Lang đành vâng lệnh đi đến gần, nhận lấy chiếc lược bát bảo làm từ sừng tê giác. Đầu tiên nàng nhẹ nhàng gỡ dây tua màu vàng buộc bím tóc ra, rồi lại cẩn thận chải đầu, kết bím tóc đuôi sam xong xuôi thì cột lại. Thái giám lo rửa mặt cầm chiếc gương tới, Hoàng đế không nhìn vào gương, chỉ nói: “Khởi giá, trẫm đi thỉnh an Thái hậu!”

Lý Tứ Bảo bèn đi đến cửa điện, hô: “Hoàng thượng khởi giá!”

Thường ngày, Hoàng đế đi lại trong cung chỉ ngồi kiệu, thái giám, cung nữ cầm theo các loại đồ dùng đi phía sau, một đoàn người rất dài đi đến cung Thái hậu. Xưa nay Hoàng đế luôn kính trọng Thái hậu, y đi qua cửa thùy hoa liền xuống kiệu. Lý Tứ Báo định hô thông báo Hoàng đế tới cũng bị y ngăn cản. Y chỉ dẫn theo hai thái giám bên người rồi bước vào cửa cung.

Vừa đi qua bức bình phong đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ trong điện, ra là mấy cung nữ hầu hạ Thái hậu đang chơi đá cầu trước điện. Tiết trời cuối xuân, hoa cỏ, cây cối trong cung um tùm, thơm ngát. Trước hành lang có bày một chậu hoa thược dược lớn, mỗi bông hoa đều nở to như cái mâm bạc, khoe sắc rực rỡ trên nền lá xanh, vô cùng tươi đẹp. Thì ra hôm nay Thái hậu vui vẻ, hạ lệnh chuyển cái sạp êm ra trước hành lang để ngắm hoa, cũng cho phép cung nữ thoải mái chơi đùa ồn ã. Bọn họ đều đang độ tuổi xuân tươi đẹp, có ai mà không ham chơi? Huống hồ còn ở trước mặt Thái hậu, nên người nào cũng muốn nổi bật, thể hiện vô vàn kiểu đá cầu.

Hoàng đế đi vào, tất cả mọi người đều không để ý. Có một cung nữ đang quay lưng vào bức tường bình phong, tay chân nhanh nhẹn, đá cầu đủ các tư thế, nào móc, đỡ bằng mũi chân, lòng bàn chân, gót chân, đầu gối, đảo chân ra sau, úp cầu, vít cầu, quét cầu… đá ra trước sau mành, thẳng đầu gối, gập bụng… Mọi người đều vỗ tay khen hay, nàng càng đá càng linh hoạt, ngay cả Thái hậu đang ngồi ở hành lang cũng gật đầu cười nhẹ. Anh ma ma đứng bên cạnh Thái hậu ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng đế, buột miệng gọi: “Hoàng thượng!”

Lúc này mọi ngươi mới kéo nhau quỳ xuống tiếp giá. Cung nữ đang đá cầu kia giật mình, lực ở chân mất kiểm soát, quả cầu bay thẳng về phía Hoàng đế. Nàng kêu lên sợ hãi. Hoàng đế vung tay, nhanh chóng bắt lấy quả cầu.

Cung nữ kia sợ đến mức quỳ rạp xuống, do thời tiết ấm áp, nàng lại vừa đá cầu khá lâu nên mặt đỏ bừng, mồ hôi trên trán trong suốt như thủy tinh, vô cùng ngây thơ khiến người ta rung động.

Thái hậu cười, nói: “Họa Châu, xem tay chân ngươi lóng nga lóng ngóng kìa, suýt nữa là trúng Hoàng thượng rồi.”

Cung nữ tên Họa Châu kia chỉ đáp: “Nô tỳ đáng chết!” Nàng không nén nổi liếc mắt nhìn trộm Hoàng đế một cái, không ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt người, vội vàng cúi xuống, con ngươi đen láy, sáng ngời chuyển động, sáng lấp lánh như hai viên đá quý.