Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 5: Vũ Triều đế (2)




Tâm Liên đỡ tay nàng xuống kiệu, Linh Lung cùng Tiểu Liên Tử cũng xúm lại đỡ lấy gấu váy lụa đỏ hồng rực rỡ ánh châu. Mộtcungnữ đã lớn tuổi, ăn mặc cũng có phần tôn quý hơn các tỳ nữ khác tới bên nàng, khom người hành đại lễ: "Nô tỳ Tắc Túc bên Thái hậu nương nương diện kiến Đoản Hoaphinương nương. Xin nương nương theo nô tỳ vào trong điện,Thái hậu và các vị nương nương, tiểu chủ đang đợi người bên trong."

Tống Ý Thiên một tay cầm quạt tròn uyển nghi che mặt, một tay đỡ lấy Tắc Túc "Tắc Túc cô cô xin đừng đa lễ". Đã là thân tín bên cạnh Thái hậu, nàng không thể nào đắc tội được với vị cô cô này. Theo như thái độ của Thái hậu đối với nàng trong ngày đại hôn, có lẽ ngay lúc này, bà là người duy nhất trong hoàngcungđối nàng không đề phòng toan tính.

Nàng vừa tiến vào điện, lập tức có tiếng thái giám hô lên: "Đoản Hoaphinương nương giá đáo!". Haicungnữ hầu môn cúi đầu vén lên tấm sa ngọc lấp lánh, Tắc Túc thưa: "Mời nương nương"

Chính giữa điện là Thái hậu Thượng thị dáng vẻ nhàn nhã ung dung ngự trên bảo tọa bằng gỗ trầm ba trăm năm tuổi khắc phượng hoàng chín đuôi ngậm mười hai hạt bích ngọc lấp lánh. Dưới Thái hậu là hai hàng ghế bày dọc quanh bức tường điêu khắc tỉ mỉ tinh tế, chiếc ghế đầu tiên phía bên tay trái còn để trống. Sáu nữ nhân từ hai hàng ghế gần cửa chính điện đồng loạt quỳ một gối xuống hành lễ: "Chúng thần thiếp ra mắt Đoản Hoaphinương nương. Đoản Hoaphivạn phúc kim an, như ý cát tường".

Qua lớp vải mỏng manh mịn màng của chiếc quạt trắng, Tống Ý Thiên đưa mắt nhìn những nữ tử dung mạo tươi tắn như hoa đang hành lễ dưới chân, miệng hơi cười nhàn nhạt nói: "Các tỉ muội bình thân" " Tạ ơn Đoản Hoaphinương nương". Nàng bước lên lại quỳ xuống: "Thần thiếp Đoản Hoaphithỉnh an Thái hậu, Thái hậu thiên an".

Âm thanh tuy uy nghi nhưng êm dịu của Thái hậu cất lên: " Bình thân, mau đứng lên. Hôm qua ai gia đã nói với ngươi rồi, đường xá xa xôi mệt nhọc không cần câu nệ lễ nghi, đại hôn thi đại lễ là được rồi, bây giờ cũng không cần làm khó bản thân nữa". "Tạ ơn thái hậu".

Nói rồi, Tống Ý Thiên bám vào tay Tâm Liên đứng dậy, lại quay sang nữ tử ngồi bên phải bảo tọa của Thái hậu, đưa tay trái không cầm quạt đặt nhẹ trước ngực, nhún một gối hành bình lễ: "Thần thiếp Đoản Hoaphigặp mặt Lệphinương nương, sau này là tỉ muội trong nhà, còn cần nương nương chỉ giáo".

Tống Ý Thiên chậm rãi hướng mắt nhìn nữ tử đang nhàn nhã thưởng trà trước mặt. Nàng ta mình mặc y phục đỏ rực may từ thứ lụa Thang Phỉ vô cùng quý giá của Trịnh quốc, ngay cả trong hoàngcungnước Trịnh cũng chỉ có không tới mười bộ. Màu đỏ rực rỡ đổ dài như thác, lại càng tôn lên làn da bóng mịn như bôi mật của mỹ nhân, khiến nàng ta lại càng thêm vẻ kiều diễm, như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

. Quả đúng như phong hiệu, Lệphilà một quốc sắc thiên hương, diễm lệ tột cùng. Mày cong lá liễu, đôi mắt dài yểu điệu phong lưu, môi nhỏ đỏ thắm căng mọng lúng liếng đa tình.

LệphiChuẩn Hữu thị, tự My Hinh năm nay vừa tròn mười tám tuổi, là đại tiểu thư của Đô đốc phủ, đích nữ của Chuẩn Hữu Tu Đạt tướng quân. Là kim chi ngọc diệp của hào môn thế gia, ngay cả phong thái của nàng ta so với các nử tử khác cũng thập phần tôn quý.

Tống Ý Thiên vẫn như cũ bình thản hành lễ, nhưng Lệphivẫn không có vẻ gì là muốn đứng lên đáp lại. Thái hậu có chút cau mày ho nhẹ. Chuẩn Hữu My Hinh mới lạnh nhạt đứng lên, chạm tay nhún nhẹ gối tỏ ý chào: "Gặp mặt Đoản Hoaphimuội muội". Nàng ta nhìn nàng một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đoản Hoaphiđây chính là tam công chúa tôn quý của Trịnh quốc đúng không? Sao lại có thể không biết phép tắc như vậy chứ?"

Nàng khẽ nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên: "Phải chăng Lệphitỷ tỷ lại đang nói về chuyện gì vậy?". Lệphinhẹ nhàng đưa khăn tay lên che đi khóe môi đỏ thắm, tựa tiếuphitiếu mở miệng: "Muội muội thật không biết? Từ khi bước chân vào điện, một khắc muội muội cũng không rời chiếc quạt uyển nghi trên tay. Cácphitần vị thấp hơn thỉnh an thì cũng thôi đi, nhưng đã cùng là tỷ muội tọaphivới ta, lại còn thỉnh an Thái hậu nương nương phượng giá, há lại không bỏ chiếc quạt xuống?..."

Lệphiđủng đỉnh trở lại ghế ngồi, tay vân vê ly trà sứ chạm hoa mai, kéo dài giọng điệu mê người: "... Người không biết lại cho rằng kiều nhan của Đoản Hoa muội muội đây có vấn đề, khiến muội muội tự ti đấy". Lời vừa thốt ra, tất cả các nữ tử trong điện đều đưa khăn tay lên che đi khóe miệng, cặp mắt thập phần tò mò hóng về phía Tống Ý Thiên.

Nàng cười nhẹ. Quả nhiên tin đồn về dung mạo của nàng đã sớm được truyền tới hoàngcung. LệphiChuẩn Hữu thị, quả là một nhân vật không hề tầm thường.

Đằng sau, Tâm Liên không kìm được khẽ động, lập tức Tống Ý Thiên bắt chặt lấy tay nàng ghìm lại.

Nàng bước lên một bước, hướng thái hậu nhún người lễ độ đáp: "Bẩm thái hậu nương nương, thần thiếp hôm nay che mặt tới diện kiến toàn thểphitần hậucunglà bởi vì ở nước Trịnh vốn có tập tục, tân nương sau khi thành thân sẽ phải dùng quạt tròn uyển nghi, che mặt dâng trà cho phụ mẫu như một cách giữ gìn phẩm giá và tiết hạnh, vốn là bổn phận của kẻ làm dâu, hơn nữa, Đoản Hoa còn là thần dưới chân thiên tử và phượng giá, không thể không giữ đúng bổn phận của mình"

Thái hậu im lặng mỉm cười. Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ý Thiên trong ngày đại hôn, qua cử chỉ và phong thái của nàng bà đã biết, vị Trịnh quốc Tam công chúa này vốn không hề giống với những nữ tử bình thường trong thiên hạ. Chính bà là người đã phân phó cho các trù nuơng dạy lễ nghi, phong tỏa tin tức về bảo tọa hoàng hậu vắng bóng không để cho nàng biết nhằm thử thách nàng.

Đương nhiên, nếu lúc đó Tống Ý Thiên thốt lên hai chữ "hoàng hậu", bà cũng sẽ nói đỡ nàng, không truy cứu tội phạm thượng, nhưng thật không ngờ, nàng lại có thể phản ứng nhanh chóng, nhạy bén như vậy mà xoay chuyển tình hình. Lúc ấy, Thái hậu đã có thể an tâm, rằng nàng con dâu mới này rốt cục cũng không phải là một nữ nhân ngây ngốc không có đầu óc, một công chúa tối ngày chỉ biết vây lấy nhi tử của bà mà nhũng nhiễu. Nhưng có phải là một Đát kỷ mưu mô mị chủ, có tài trí khuynh quốc đổ thành hay không, chỉ còn cách dần dần quan sát.

Lệphicười rộ lên như vẽ, đảo đôi mắt trong suốt như làn nước thu: "Muội muội à, nhập gia tùy tục, lẽ nào một công chúa như Đoản Hoaphiđây lại không tường cái đạo lý ấy? Không giấu gì muội, trước khi muội nhậpcungđã có không ít tin đồn về nhan sắc của muội. Chẳng lẽ vì sự thật ấy làm muội tự ti nên hôm nay mới cố ý dùng quạt che mặt tới đây chăng?"

Bên dưới bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào, tuy nhỏ như tiếng muỗi nhưng cũng không giấu được sự bỡn cợt tò mò. Thái hậu cau mày vỗ nhẹ vào bàn trà gỗ trầm trăm năm, lập tức cả Vĩnh Thọcunglại im lặng như tờ, không một chút tiếng động. Chuẩn Hữu My Hinh đưa chung trà quế hoa mục linh lên nhấp một ngụm, khóe môi vẫn hấp háy nét cười như có như không.

Tống Ý Thiên cười nhạt cất giọng hờ hững: "Dung mạo của lão thiên và phụ mẫu ban cho, thần thiếp không dám tự ti, cũng không dám che giấu với một ai cả"

Nảng nhẹ nhàng hạ chiếc quạt tròn uyển nghi xuống đưa cho Tâm Liên bên cạnh, để lộ ra mộtcungnhan quái dị xấu xí, xám xịt thô thiển đến mức nực cười. Ngay lập tức, tất cả cácphitần trong điện đều đồng loạt đưa khăn tay lên, che đi miệng đã há hốc bất ngờ.

Thì ra công chúa Trịnh quốc, một trong những nữ tử tôn quý nhất thế gian này dung mạo lại xấu xí đến ma cũng phải chê, quỷ cũng đến hờn như vậy.