Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 2: Đoản Hoa phi (1)




Kinh thành Phán quốc náo nhiệt vô cùng, người người nườm nượp quỳ kín cả dọc đường tới Khiết Dương thành chào đón vị nương nương tới từ Trịnh quốc. Bất quá,khắp cả kinh thành này đã xôn xao vì một tin đồn, rằng vị công chúa của Trịnh quốc dung mạo có vấn đề, hay nói trắng ra là một dị nhan chứ tuyệt không phải là một đại mỹ nữ.

Trong hỉ kiệu mười người khiêng, Tâm Liên lay tay Tống Ý Thiên cười thích thú: "Chủ tử, người đoán không sai, Phán quốc đã sớm xuất hiện tin đồn không hay về dung nhan của người rồi"

Tống Ý Thiên khẽ thổi ly trà hoa cúc trên tay nói: "Đã cần phải ẩn mình, chi bằng cứ lan ra một tin đồn thất thiệt ngay từ khi mới bắt đầu sẽ có thể khiến những con mắt kia bớt sự đề phòng. Vả lại, ta cũng đã biết chắc chắn trong đám người hầu hạ tới từ Phán quốc có kẻ được cài vào để thăm dò, vậy thì ta cũng tốt bụng cho kẻ đó nghe được những gì muốn nghe thôi"

Nếu nàng đoán không lầm, rất có thể người đã cài thân tín bên cạnh nàng là một phi tần có thực lực trong hậu cung Phán quốc. Nếu người đó thực sự là cung phi thì dễ đoán thôi, chính là muốn tìm hiểu con người nàng, bới móc cho ra điểm yếu để tạo bất lợi cho nàng, cũng chính là hành động tung ra tin đồn về dung mạo xấu xí này đây.

Cả một đoàn trăm người cùng biết bao nhiêu sính lễ lần lượt nhập cung từ cửa phụ phía tây Khiết Dương thành, vì chỉ có đế hậu cùng thái hậu là có thể nhập cung từ chính môn. Bước xuống kiệu, Tống Ý Thiên không khỏi có chút cảm thán.

Cả dọc đường đi từ chỗ hạ kiệu cho tới Thanh Vân điện nơi hoàng thất đang đợi, hơn hai trăm bước chân đều được trải thảm lụa lót nhung bên dưới màu đỏ tươi. Hai bên tường thành cao chót vót là hàng cấm vệ quân xếp hàng thẳng tắp cầm đèn lồng đỏ dán chữ hỉ lấp lánh. Các cung nữ mặc y phục hồng trắng từ từ bước tới cùng nhau nâng gấu hỉ phục của nàng, đưa tay cười nhẹ: "Mời chủ tử tới Thanh Vân điện"

Tới trước Thanh Vân điện, theo đúng lễ nghi Phán quốc, một thái giám tới bên cạnh nàng hô lên "Quỳ!"

Tống Ý Thiên hạ một bên gối, quỳ xuống hành đại lễ, lặp lại ba lần. Tên thái giám bên cạnh tiếp tục "Bái!". Nàng nghe vậy, bèn khấu đầu trước mái hiên cong cong uốn lượn của cung điện xa hoa tột bậc, dõng dạc thưa: "Thần thiếp Trịnh quốc Đoản Hoa Thuần Tĩnh Như Hoài Ngọc Khuê Khánh An công chúa Tống Ý Thiên tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu, tham kiến..."

Nàng sực ngây ra. Qua lớp hỉ khăn đỏ mờ mờ, có thể thấy toàn thể triều thần đứng ở hai bên sảnh, trong điện, các phi tần ngồi thành từng dãy, chính giữa là long sàng nới Hoàng đế ngự tọa, cao hơn một chút về phía bên phải là một sạp nhỏ hơn uy nghi không kém, khắc đầy phượng rồng vờn trên mây. Nhưng nàng vốn sinh ra và lớn lên trong hoàng cung sao lại không biết, đó vốn dĩ không phải là kiểu sàng phượng tọa dành cho hoàng hậu.

Thái giám đứng bên thấy Tống Ý Thiên im lăng hồi lâu, khẽ lên tiếng nhắc nhở: "Đoản Hoa chủ tử, chủ tử!"

Nàng bèn lập tực tiếp lời: "...Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế"

Tống Ý Thiên vẫn một mực cung kính cúi đầu, cảm thấy mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc sống lưng. Bỗng một giọng nói cất lên giữa không gian im lặng: "Tuyên chỉ đi"

Giọng nói vừa rồi bất ngờ khiến nàng thầm dao động, vừa có sự lạnh lùng đanh thép của bậc đế vương cửu ngũ chí tôn, lại mang vài tia mỏi mệt xen lẫn khinh thường lãnh khốc làm người ta không rét mà run. Tên thái giám kia vội bước sang đứng trước mặt nàng tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Phán quốc và Trịnh quốc vốn trước kia ở hai bên chiến tuyến, nhưng giờ đây nguyện kết thành bằng hữu, cùng nhau xây dựng quốc gia, an hưởng thái bình. Nay Đoản Hoa công chúa Tống Ý Thiên của Trịnh quốc được gả tới Phán quốc, hai nước thân càng thêm thân. Trẫm sắc phong Đoản Hoa Thuần Tĩnh Như Hoài Ngọc Khuê Khánh An công chúa Tống Ý Thiên làm tòng nhất phẩm phi, giữ hai chữ Đoản Hoa làm phong hiệu, ngự tại Khâm Nhân cung. Khâm thử!".

Đọc xong, tên thái giám hướng nàng nói : " Đoản Hoa phi nương nương, mời người vào trong điện diện kiến thánh giá"

Nhận lấy thánh chỉ, nàng chậm rãi tạ ơn rồi đứng dậy. Tâm Liên đi phía sau cùng một cung nữ lập tức tiến lên đỡ lấy tay nàng bước vào Thanh Vân điện. Toàn bộ những con mắt trong điện đều đổ dồn về phía nàng, không ai phát ra dù chỉ là một tiếng động. Đột nhiên, nàng cảm thấy trán mình nóng lên, hô hấp cũng có chút dồn dập. Càng tiến tới gần long sàng, nàng càng cảm thấy có một luồng áp khí vô cùng bức người hiện hữu, khiến Tống Ý Thiên có chút hỗn loạn không sao tả nổi.

Nàng nghiêm trang quỳ xuống: "Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp Đoản Hoa phi xin tạ ơn ân điển". Thái hậu từ trên bảo tọa cất tiếng ôn tồn: "Hài tử này miễn lễ đi, con dù sao cũng là Trịnh quốc công chúa, đi đường xa vạn dặm vốn đã mệt mỏi vô cùng, nay lại là Đoản Hoa phi, phi tử của hoàng đế còn câu nệ lễ nghĩ thế này sao? Mau đứng lên mau đứng lên"

Chờ cho đến khi Tống Ý Thiên đứng dậy, bà lại nhìn nàng gật đầu, cười nói: "Quả không hổ là công chúa Trịnh quốc, dáng đi mềm mại đứng đắn, đúng theo chuẩn mực lễ nghi, đúng là giáo dưỡng rất tốt. Đoản Hoa phi, sau này con đã là người của hoàng đế, phải biết lấy người làm trọng, làm việc gì cũng nên giữ lấy thể diện của người, của hoàng gia, chung sống hòa hợp với các phi tần khác, biết chưa?".

"Dạ, thần thiếp xin ghi nhớ rõ, nhất định không để cho người thất vọng"

Nàng bất giác nhìn sang vị hoàng đế đang ngồi trên chiếc long sàng kia, ngay cả một câu một từ cũng không thèm nói. Người đang ngồi trên bảo tọa vàng ròng chạm trổ cửu long, kim bào rực rỡ xen lẫn sắc đen lạnh lùng ấy chính là hoàng đế đời thứ 7 của triều đại Mặc, Vũ Triều đế Hứa Dĩ Phàm, năm nay hai mươi mốt tuổi. Y ngồi lơ đãng, bàn tay tùy tiện chống vào cằm. Lấp ló qua những chuỗi hạt bạch ngọc rủ xuống trước mặt, nàng thấy hàng mi dài đen nhánh phủ xuống che đi đôi mắt y, toàn thân y lộ ra vẻ mỏi mệt chán chường thấy rõ.

Thái hậu có vẻ cũng nhận ra, tỏ vẻ không hài lòng cất tiếng: "Hôm nay là ngày đại hôn của hoàng đế Đoản Hoa phi, tất cả mọi người tham dự đến đây chắc cũng mệt rồi, có lẽ nên quay về nghỉ ngơi thôi". Rồi bà đứng dậy, tất cả mọi người trong điện cũng lập tức đứng lên hô " Cung tiễn thái hậu".

Thái hậu đang bước đi đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay lại phân phó "À phải rồi, đêm nay chính là đêm động phòng của hoàng đế và Đoản Hoa phi, đám người các ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt, không được có bất cứ kẻ nào kinh động thánh giá, ảnh hưởng tới chuyện tốt của hoàng đế và Đoản Hoa phi. Hoàng đế, người phải chăm sóc nàng thật tốt đấy" rồi mới di giá rời đi

Tống Ý Thiên nhún người tiễn thái hậu, còn đang loạng choạng chưa kịp đứng lên đã cảm thấy cằm truyền đến cảm giác đau đớn, một lực đạo vô cùng mạnh mẽ bức người kéo thẳng nàng đứng dậy. Nàng lập tức bắt gặp ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng, trong lòng không khỏi kinh hãi. Dù cách một lớp hỉ khăn, nàng vẫn cảm nhận rõ được rằng y đang nhìn thấu tôi, ánh mắt y chứa đầy sát khí, như muốn đem nàng ra băm vằm thành từng mảnh. Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?

Cả Thanh Vân điện im lặng như tờ, thậm chí ngay cả một tiếng thở cũng không nghe được. Tất cả mọi người đều giật mình khiếp đảm, chỉ sợ phát ra tiếng động là sẽ bị trảm ngay tức khắc. Vũ Triều đế là như vậy, vô cùng phóng khoáng, vô cùng tài trí nhưng cũng tột bậc lãnh khốc, tàn nhẫn.

Cằm nàng như muốn vỡ ra, thậm chí còn nghe thấy tiếng rắc rắc đáng sợ. Tống Ý Thiên hô hấp càng lúc càng khó khăn, lồng ngực tưởng chừng bị bóp nghẹt lại bởi luồng áp khí kia đang trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Y, hình như là muốn lấy mạng nàng.

Giọng nói thách thức của hoàng đế cất lên: "Không kêu đau ư? Được, chịu đựng giỏi lắm, không phụ lòng mong đợi của ta".Y buông bàn tay đang nghiến chặt ở cằm nàng ra, lập tức cả than thể Tống Ý Thiên gần như sụp xuống, may mắn Tâm Liên đỡ được nàng, tránh được màn luống cuống trước mặt bá quan văn võ cùng toàn thể hậu cung.

Hứa Dĩ Phàm hướng Tống Ý Thiên phát ra một tiếng cười giễu cợt rồi phất tay trở về long sàng, nhàn nhạt mở miệng như chưa có gì xảy ra: "Người đâu, đưa Đoản Hoa phi về Khâm Nhân cung nghỉ ngơi chuẩn bị cho tối nay. Chuẩn Tu Đạt, Lý Thành Hi ở lại đây trẫm còn chuyện để bàn, còn lại tất cả lui hết cho ta."

Thái giám bên cạnh y lập tức chạy xuống nói: "Thỉnh Chuẩn đại nhân, Lý đại nhân lưu lại cùng hoàng thượng, còn các vị đại nhân và các vị nương nương xin mời khởi giá hồi cung". Hắn quay sang Tống Ý Thiên cúi xuống: "Nô tài Trình Thọ diện kiến Đoản Hoa phi, xin mời nương nương khởi giá về Khâm Nhân cung, kiệu riêng của người đã đợi sẵn bên ngoài rồi "

Tống Ý Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, bèn hướng tới hoàng đế lạnh lùng cao cao tại thượng nhẹ nhàng thưa: "Thần thiếp cáo lui"

Bước ra khỏi Thanh Vân điện, nàng không kìm được ngước lên, hít vào một ngụm khí lớn. Phán quốc ấm áp, khí hậu ôn hòa không lạnh lẽo như Trịnh quốc khiến thể chất con người dễ dàng thích nghi, làm đầu óc nàng thanh tỉnh lên không ít. Y rốt cuộc là người như thế nào, giữa nàng và y liệu có từng xảy ra chuyện gì khiến y vừa gặp nàng đã hung tợn như vậy? Tống Ý Thiên thở dài. Người đó bây giờ đã trở thành phu quân của nàng rồi.

Bầu trời trong xanh gợn thêm những dải mây trắng bồng bềnh tuyệt đẹp, xa xa còn có những bóng chim sải cánh chao liệng dưới vầng thái dương đang tỏa ra những tia nắng chớm chiều dịu nhẹ. Cả đời nàng sinh ra trong bốn bức tường hoàng cung, giờ đây cũng bắt đầu một chương mới ở bốn bức tường hoàng cung. Phải, có lẽ cái bầu trời bao la tuyệt đẹp kia đối với Tống Ý Thiên nàng sẽ chỉ mãi là một ước mơ xa vời không bao giờ có thể với tới. Cũng như Dương Triệt. Cũng như niềm hạnh phúc cả đời của nàng.

Nàng khẽ cười nhẹ, trước mắt bỗng hơi nhòa đi...

Vậy là từ nay, nàng đã không còn là Đoản Hoa tam công chúa của Trịnh quốc nữa. Cửa thâm cung cũng bước qua rồi, thánh chỉ cũng đã nhận rồi, từ giờ nàng chỉ mong muốn một đời trầm lắng bình yên, lại trở nên vô hình trong cung cấm tịch mịch của Phán quốc.

Nàng, Đoản Hoa phi, bám lấy tay thị nữ hầu cận Tâm Liên di giá tới Khâm Nhân cung.