Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề

Chương 16: Tra (1)




Trong Thanh Vân điện, dọc hai dãy ghế kín chật, người ngồi kẻ đứng. Bên trên nơi long sàng và thái phượng toạ, Vũ Triều đế và Thái hậu nhất tề im lặng, vẻ mặt tuy không nóng không lạnh nhưng vẫn khiến người ta không rét mà run, dáng vẻ vô cùng thâm trầm đáng sợ. Đám phi tần ngồi dưới không ai không căng thẳng, cũng chẳng dám thở mạnh, duy chỉ có Lệ phi vẫn bình thản chơi đùa với bộ hộ giáp lấp lánh trên những ngón tay thon dài uyển chuyển, ánh mắt hờ hững không thèm che giấu vẻ chán nản, không kiên nhẫn.

Cả cung điện giường như đông cứng, không khí căng thẳng quánh đặc khiến người ta hô hấp khó khăn. Tưởng chừng như tất cả sẽ ngồi đây tới sáng, thì giọng nói lạnh lùng của Hứa Dĩ Phàm cất lên: "Truyền vào".

Tống Ý Thiên được một cung nữ hầu đưa vào, đi bên cạnh là Đề Khắc Trường Như. Hai nữ tử đi bên cạnh nhau, một người điềm đạm như nước, ánh mắt kiên định, từng bước đi của nàng cũng toát ra sự kiêu hãnh lạ lùng, còn một người dáng dấp do dự, hai bàn tay đan chặt lấy nhau cắt không còn giọt máu thật khiến người ta thấy sự tương phản rõ rệt. 

Cảm thấy hàng chục ánh mắt đang gắn chặt lên người nàng, Tống Ý Thiên khoé môi dâng lên thành một nụ cười lạnh. Những nữ tử thuỳ mị ôn nhu đang ngồi kia tuy tỏ ra hồi hộp, lo lắng, nhưng chắc chắn trong thâm tâm đang rất tò mò khoan khoái muốn được xem trò vui, mà Tống Ý Thiên nàng lại chính là kẻ mua vui cho bọn họ. Những tưởng nàng đã cố gắng ẩn mình, thậm chí huỷ hoại thanh danh mà nói mình bị vô sinh, những tưởng mình không hại người, người không hại mình. E rằng thói đời bạc bẽo, nàng, có lẽ cũng đã quá ngây thơ.

Thậm chí còn không thèm mở mắt nhìn hai nữ tử trước mặt, Hứa Dĩ Phạm lãnh khốc cất giọng: "Quỳ xuống". Tống Ý Thiên nghe vậy, không hề biểu cảm lập tức quỳ xuống khấu đầu, lễ độ nói: "Hoàng thượng vạn phúc, thái hậu kim an". Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy thái hậu đang nhìn nàng, nở một nụ cười chấn an. Tống Ý Thiên khẽ cúi đầu đáp lại, không ngờ Đề Khắc Trường Như thấy thế, ánh mắt như loé lên một tia kì dị, đột nhiên cao giọng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không có tội, há sao lại phải quỳ?"

Hứa Dĩ Phàm hơi cau mày, nhàn nhã nâng rèm mi, ánh mắt lạnh lẽo sắc như dao quét qua Đề Khắc Trương Như: "Hữu vô chưa luận(*), cứ quỳ xuống". Bỗng nhiên, một lực đạo vô hình đè chặt lên tâm thất của Tống Ý Thiên. Nàng bất giác kinh hãi ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một tia tàn khốc trong đáy mắt Hứa Dĩ Phàm, có lẽ không ổn rồi.

(*): Có tội hay không vẫn chưa kết luận

Trình Thọ đứng bên cạnh hoàng đế cũng đã cảm thấy sự tình bất ổn, bèn nhẹ giọng, lời tuy khuyên nhủ nhưng ý tứ rõ ràng: "Đề Khắc quý nhân, thỉnh tiểu chủ quỳ trước long nhan". Chẳng ngờ, Đề Khắc Trường Như lại không hề thức thời, vẫn xuẩn ngốc lớn giọng "Thần thiếp không có tội, tất cả đều là do Tống thị tính kế thần thiếp. Thần thiếp không quỳ!"

Lời vừa thốt ra, lập tức Thanh Vân điện lại chìm trong tĩnh lặng đáng sợ. Chỉ thấy giây trước Hứa Dĩ Phàm còn đang thờ ơ xoay xoay chiếc nhẫn ẩn long bích ngọc trên tay, ngay khắc sau đã thấy Đề Khắc Trường Như thốt lên một tiếng kêu đau đớn rồi lập tức đổ sụp xuống. Tống Ý Thiên bên cạnh thậm chí còn có thể nghe tiếng xương băng ngọc cốt của nàng ta kêu 'rắc'.

"Quỳ, hoặc là chết" Tất cả mọi người đều kinh ngạc hãi hùng, ngay cả thái hậu vốn điềm nhiên cũng phải ngoảnh mặt đi, lấy khăn tay che khoe miệng. Tống Ý Thiên sững sờ ngước mắt nhìn nam tử ung dung trên long toạ, hai mắt hắn tuy vẫn điềm nhiên nhưng đã vằn thành tia đỏ, mái tóc xoã tung đổ dài như thác trên tấm lưng to rộng trải thẳm màu đen của long bào hoa lệ, khiến cho hắn mang cái vẻ tột cùng của lãnh khốc, như một ác ma thật sự nắm giữ vận mệnh của con người bé nhỏ trong tay. 

Nhìn Đề Khắc Trường Như sõng soài trên sàn điện lưu ly lạnh tựa băng, Tống Ý Thiên vốn định giúp, nhưng đành thở dài, đưa mắt cho hai cung nữ đang chết lặng phía sau. Hai nàng vội vã đỡ Đề Khắc quý nhân ngồi dậy, nhưng chân nàng ta đã gãy hẳn, không trụ nổi lại khuỵu xuống. Chiếc nhân ngọc xanh ngát vì thế bị văng tới chỗ Tống Ý Thiên đang quỳ, cách một làn vải mà vẫn lạnh thấu xương.

Nàng không nhịn nổi khẽ cắn chặt môi, run lên một cái.

Thái hậu rốt cuộc không chịu được đành lên tiếng: "Đề Khắc quý nhân, có tội hay vô tội, làm loạn trước thánh nhan là đã đáng xử trí, nhưng nay chuyện Mộ thường tại trúng độc còn chưa làm rõ, ngươi hãy mau nói thật, bằng không đừng trách ta và hoàng đế tuyệt tình". Đề Khắc Trường Như nửa quỳ nửa ngồi, run run mở miệng: "Hồi thái hậu, hoàng thượng, thần thiếp không hề hạ độc Mộ thường tại, thần thiếp là bị oan uổng! Chắc chắn chính là Tống thị, là ả nữ nhân này..." "Hỗn xược, hoàng tộc Trịnh quốc lại có thể cho miệng lưỡi ngươi Tống thị này Tống thị kia sao! Ngươi dám cả gan gọi phi tử của ta là 'ả nữ nhân' sao?" Hứa Dĩ Phàm gầm lên, khiến Đề Khắc Trường Như đang nói cũng kinh sợ, bật lên tiếng khóc nức nở. Tống Ý Thiên chợt bắt gặp tầm mắt Lệ phi Chuẩn Hữu My Hinh đang nhìn mình, lại thấy nàng ta khịt mũi cao, nhếch lên nụ cười khinh thị.

Đề Khắc Trường Như nghẹn giọng hướng Hứa Dĩ Phàm run rẩy: "Thần thiếp biết tội. Nhưng chẳng phải chính... Đoản Hoa quý nhân đây mới là người đã từng tới Nhã Nhạc hiên của Mộ thường tại mới hai lần sao? Chẳng phải lại còn tìm thấy ở chỗ nàng ta cành hoa cẩm tú cầu sao? Nàng ta nhất định là thù oán thần thiếp, cùng xích mích với Mộ thường tại nên mới bày mưu giá hoạ cho thần thiếp. Lần thưởng trà ở Vĩnh Thọ cung hôm đó, thần thiếp có lỡ tay vẩy quạt quá mạnh, mạo phạm Đoản Hoa quý nhân nhưng cũng đã xin lỗi, nàng ta cũng nói chẳng có gì. Không ngờ lòng dạ nàng ta rắn độc, rắp tâm mưu hại thiếp. Cầu hoàng thượng thái hậu suy xét!". Thái hậu nghiêm nghị cất tiếng, lời nói tuy từ tốn nhưng đầy quyền uy: "Không được loạn ngôn. Ngươi có bằng chứng gì mà nói Đoản Hoa quý nhân vu oan giá hoạ cho ngươi chứ?"

Nghe tới đó, Tống Ý Thiên đột nhiên nhận thấy Đề Khắc Trường Như đã trấn tĩnh phần nào, ánh mắt cao ngạo tràn ngập tự tin. Nàng ta đưa mắt sang vừa nhìn Tống Ý Thiên khinh khỉnh vừa nói: "Bẩm thái hậu, thần thiếp hoàn toàn có chứng cứ. Vào đi"

Từ bên ngoài điện, một tên nô tài nhanh chóng bược vào bước vào, quỳ xuống thưa: "Tham kiến hoàng thượng, thái hậu, hoàng thượng vạn phúc, thái hậu kim an". Giọng nói này tựa hồ có chút quen thuộc. Tống Ý Thiên khẽ ngước mắt lên, chợt thấy khuôn mặt tên thái giám đứng hầu ở cửa Nhã Nhạc hiên cứ ấp úng chần chừ mãi khi nàng lần đầu tới thăm. Tuy vốn nàng cũng không hay điểm mặt nhớ tên người khác, nhưng nghĩ lại thái độ hôm đó của hắn vô cùng đáng ngờ.

Từ phía trên truyền tới giọng thái hậu lạnh lẽo tựa băng: "Nếu còn chút thông minh nào thì hãy thành khẩn khai ra tất cả những gì ngươi biết, không được dối trá nửa lời. Nếu dám vu khống chủ tử, lập tức giết không tha". Tên nội giám không chần chừ đáp ngay: "Bẩm thái hậu, chuyện hệ trọng liên quan đến các nương nương tiểu chủ, nô tài không dám nói càn. Hơn nửa tháng trước, nô tài khi ấy vẫn còn là thái giám ở Nhã Nhạc hiên. Hôm đó vốn vì Mộ tiểu chủ thường ngày không hay giao du với bên ngoài, hơn nữa lại chưa từng quen biết với Đoản Hoa quý nhân, nên khi thấy có khách, nô tài ghi nhớ rất kĩ. Khi ấy bên người cung nữ Tâm Liên bên Đoản Hoa quý nhân có mang một chiếc hộp nhỏ, được lưu giữ rất cẩn thận, không hiểu bên trong là thứ gì. Nô tài nhớ chỉ sau đó ba bốn ngày, Mộ thường tại liền bắt đầu có dấu hiệu ngã bệnh, đau đầu chóng mặt, rồi nổi ban"

Ánh mắt Hứa Dĩ Phàm như hữu ý vô tình lướt qua Tống Ý Thiên rồi bình thản lên tiếng: "Như vậy cũng không thể chứng minh rằng là do Đoản Hoa quý nhân làm. Đoản Hoa quý nhân, trong hộp đó là đựng thứ gì?" 

Tống Ý Thiên đang định mở miệng, đột nhiên một suy nghĩ loé lên trong đầu nàng, khiến nàng chau mày. Tình hình quả thực không ổn.

Nếu trong chiếc hộp lục bảo đó chứa ly hoả, báu vật giá trị liên thành vô cùng trân quý đó, tất yếu sẽ phải dâng lên cho hoàng đế và triều đình. Nhưng thời gian đã lâu như vậy mà nàng vẫn chưa có động tĩnh gì, nhất định sẽ bị quy vào tội cố tình giấu diếm, mọi sự bây giờ phức tạp, vốn không thể dựa vào một hộp ly hoả mà giải oan cho nàng, hơn nữa, Mộ Nhược Chỉ chính là người đã tặng nàng vật này làm lễ, nếu lộ ra chẳng phải cả hai đều sẽ bị khép vào tội khi quân sao?

Tống Ý Thiên trong chớp mắt lấy lại vẻ điềm đạm, bình tĩnh nói: "Thứ lỗi cho thần thiếp không thể nói ra. Đây là vật riêng tư giữa thần thiếp và Mộ thường tại, vốn không hề có liên hệ gì với việc Mộ thường tại bị hạ độc, thiết nghĩ nếu đã không can hệ, cũng không cần phải xét tới" Đề Khắc Trường Như thấy thế lập tức chớp lấy thời cơ, đanh giọng hỏi dồn dập: "Nếu thật sự không có gì quan trọng, tại sao ngươi lại không chịu nói ra chứ? Nếu không liên quan, tại sao lại không muốn người khác biết đó là gì? Hoàng thượng, thái hậu, đây chẳng phải là tội trạng rành rành còn đang cố ý che giấu sao?"

Thái hậu nghe vậy cũng không hài lòng, hướng Tống Ý Thiên hỏi: "Đoản Hoa quý nhân, chuyện đến đây con cũng nên nói cho rõ ra, như vậy mới có thể chứng minh bản thân trong sạch" Nàng chưa kịp trả lời, lại nghe nữ nhân không biết điều bên cạnh lớn tiếng: "Thái hậu nương nương, nàng ta chắc chắn là thủ phạm rồi, nên mới lập lờ không nói như vậy! Đã vậy còn..."

Hứa Dĩ Phàm tựa lưng trên ngai vàng uể oải biếng nhác, nhàn nhạt phất bàn tay, khiến Đề Khắc quý nhân đang hăng hái chất vấn phía dưới cũng không dám náo loạn nữa. Hắn chỉ là lặng lẽ quan sát nữ tử áo trắng đang điềm nhiên quỳ dưới kia.

Tuy hôm nay nàng vẫn mang bộ mặt hoá trang quỷ dị như thường lệ, nhưng rốt cuộc cũng không có cách nào che giấu được vẻ đài các thanh cao. Nàng chỉ là quỳ ở đó, tuy ánh mắt ung dung nhìn xuống những ngón tay dài đan vào nhau nhưng chiếc cằm thanh tú cao ngạo vẫn luôn hướng lên thể hiện khí chất hiên ngang không sợ hãi, khiến người khác nhìn vào không khỏi có chút cảm giác thấp kém hơn. "Tại sao không nói?" Hắn chậm rãi mở miệng, rồi lại vẽ ra một nụ cười khi mắt nàng chạm mắt hắn, nàng kiên định nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, hoàng thượng là minh quân, tất sẽ không vì một chuyện nhỏ mà để thần thiếp hàm oan, cho kẻ có tội trốn thoát"

Hắn chỉ gật đầu một cái: "Được", lại nói với tên thái giám đang khúm núm quỳ dưới đất: "Ngươi, còn gì nữa không?" "Hồi hoàng thượng, thực ra khi thấy chiếc hộp, nô tài cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì gần như ngay sau đó, nô tài được sắp xếp chuyển sang cung của Nghi tần. Chỉ là có vài lần nô tài có đi qua thái y viện, đều bắt gặp cô cô quản sự của Khâm Nhân cung là Hà Linh Lung đang gặp riêng Dư thái y, từ đó mới sinh nghi, ai ngờ chuyện này lại kéo cả Đề Khắc tiểu chủ vào, nô tài không thể không bẩm báo, để tiểu chủ chịu thiệt thòi"

Hứa Dĩ Phàm lạnh lẽo nhướn mày, hỏi tên thái giám: "Dư thái y? Là một trong hai tên dính dáng tới việc bỏ độc vào trong thuốc phải không? Nghi tần, ngươi có biết việc này không?". 

Nghi Cầm nghe hoàng đế hỏi tới, lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng nhún người hành lễ rồi lễ độ đáp: "Hồi hoàng thượng, về chuyện này thần thiếp cũng đã nghe hắn mấy lần nói qua, rằng thấy Hà cô cô của Khâm Nhân cung thường xuyên gặp Dư thái y. Nhưng thần thiếp trước giờ cũng không coi trọng chuyện này, thật không ngờ lại có nguyên nhân sâu xa là thế"

Tống Ý Thiên nghe vậy thầm suy nghĩ trong lòng. Trước đây mỗi khi tới thái y viện xin thuốc sắc cho Tiểu Liên Tử, Linh Lung hồi cung luôn nói là các thái y dường như cố tình gây khó dễ, lại hay bỏ ra ngoài chực đi mất phải đuổi theo giữ chân lại. Thì ra chuyện này đã sớm được sắp xếp, thái y viện bị mua chuộc, tên thái giám kia sau khi hành sự cũng ngay lập tức được chuyển về Vi Đàn cung của Nghi Cầm và Đề Khắc Trường Như để tránh để lại đầu mối. 

Nàng lạnh lùng liếc nhìn Nghi Cầm đang mỉm cười nhu thuận, mặt hoa sáng ngời đối đáp với Hứa Dĩ Phàm. Việc hạ độc lần này, có lẽ Nghi Cầm cũng có tham gia.

Thấy Hứa Dĩ Phàm đang định mở miệng hỏi tới nàng, Tống Ý Thiên nhanh chóng đáp: "Thần thiếp cử Hà cô cô đi lấy thuốc sắc cho thái giám Tiểu Liên Tử bị thương trong cung, không hề cấu kết làm chuyện bất chính.  Tất cả chuyện này, mọi mũi dùi đều chĩa vào thần thiếp, nhưng phàm là những gì càng hiển nhiên lại càng đáng ngờ. Chuyện thần thiếp không làm, nhất định không thẹn với lòng mà tin tưởng vào bản thân" 

Hứa Dĩ Phàm chống tay lên cằm nhìn Tống Ý Thiên, đáy mắt ánh lên một tia hứng thú:"Vậy ngươi làm thế nào để người khác cũng tin điều đó. Nếu ta không tin, thái hậu không tin, ngươi cũng chỉ có một kết cục là chết"

Tống Ý Thiên nhìn sâu vào trong con mắt thâm sâu đầy thách thức của nam tử bức người kia, nhất quyết không chịu nhún nhường: "Chân tướng chỉ có có một, nhất định rồi cũng sẽ tìm ra"

"Vậy ta cho ngươi ba ngày, tự mình minh oan cho bản thân. Giải tán cả đi" Thanh âm còn chưa kịp dứt, đã thấy tà áo bào đen tuyền tà mị lẫn vào trong không khí rồi tan đi như một cơn gió thoảng qua.