Tích Hoa Chỉ

Chương 46: Lần Đầu Làm Thầy




Ngoại trừ môn Thượng Thư rơi vào buổi chiều hôm sau ra, Hoa Chỉ đều xếp môn học mình dạy vào buổi sáng. Nàng chia thời gian của mình thành hai phần, một phần làm tiên sinh, một phần giải quyết chuyện trong nhà, hai việc đều không thể lơ là được.

Tiết đầu tiên của ngày chính thức lên lớp là Luận Ngữ của lớp nhỏ, Hoa Chỉ không cố ý ăn diện cho giống tiên sinh, mà mặc một bộ quần áo màu nhạt đơn giản, mái tóc dài búi gọn, trên người không hề có chút trang sức nào. Nàng không tiện ngồi xếp bằng với nam nhân, bèn ngồi quỳ.

Chín quả đầu củ cải đang xoe tròn đôi mắt nhìn tỷ… Khụ, nhìn tiên sinh của mình trên bục giảng, chờ nàng cất lời. Bách Lâm ca đã nói rồi, nếu có người không nghe lời sẽ bị dạy dỗ một trận.

Hoa Chỉ liếc mắt nhìn rồi mỉm cười, ở cái thời đại mười sáu, mười bảy tuổi là đến tuổi thành thân này, phần lớn đứa trẻ đều hiểu chuyện sớm.

Tổ tiên của Hoa gia vì muốn con cháu đời sau của mình tài giỏi và hiểu chuyện nên đã đặt ra hàng trăm quy củ, trong đó có một điều nói rằng sau hai tuổi đứa trẻ phải rời khỏi mẫu thân, người hầu hạ bên cạnh cũng đều là đám nô tài, nha hoàn, không có lệnh sẽ không được tiếp cận. Như vậy thì đứa trẻ nuôi dưỡng ra sẽ bớt đi rất nhiều phần non nớt, cũng không ai có thể rót vào đầu chúng những thứ vốn không nên hiểu ở cái tuổi này. Tuy vẫn hiểu chuyện từ sớm, nhưng sẽ không có quá nhiều tâm cơ.

Cũng vì vậy mà trong đám con cháu của Hoa gia, cho dù là thứ tử cũng ít khi mang tiếng xấu. Chỉ mỗi Tứ thúc của nàng là khác biệt mà thôi.

Nhớ đến Tứ thúc, sắc mặt Hoa Chỉ trở nên u ám đi nhiều. Nàng dẹp bỏ những thứ này sang một bên, lật sách học và bài giảng mà mình đã chuẩn bị ra.

Nàng chưa từng làm thầy dạy bao giờ, nhưng đã làm học sinh nhiều năm nên ít nhiều gì cũng biết đôi chút, vì vậy việc chuẩn bị bài giảng không thể làm khó nàng được.

“Đã nghỉ học một thời gian rồi, chúng ta không vội học kiến thức mới, đầu tiên sẽ ôn lại những kiến thức đã học trước đây…”

Giọng nói Hoa Chỉ dịu dàng, trên mặt luôn nở nụ cười, rất nhanh đã lấy được trái tim của những đứa trẻ rời xa mẫu thân từ sớm. Mỗi lần nàng đặt câu hỏi, bọn chúng đều chớp mắt, dùng ánh mắt kiên định tỏ ý “gọi đệ, gọi đệ”. Bọn chúng còn nhỏ, vốn chưa có quan niệm về việc nữ tử không thể làm tiên sinh, vì vậy không cần Hoa Bách Lâm phải uy hiếp thì bọn chúng cũng rất nhanh tiếp nhận nữ tiên sinh này.

Mục tiên sinh đứng ở ngoài cửa nghe đôi lát đã nhìn ra được đại cô nương của Hoa gia này không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ khiến người ta kinh ngạc. Nếu đổi lại là ông, ông tự nhận mình không cách nào giảng cuốn Luận Ngữ truyền thừa nhiều năm này một cách dễ hiểu đến vậy.

Hằng năm trong kinh thành thường đánh giá tài tử, tài nữ, ông cũng từng tò mò đọc qua thơ từ của bọn họ, tác phẩm hay thì có đó, nhưng phần lớn đều không đúng với danh hiệu này cho lắm. Thơ từ của bọn họ miễn cưỡng, chắp vá, còn không bằng người đọc sách, hiểu thấu mọi thứ bên trong như đại cô nương. Nàng mới đích thị là người tài thực sự.

Hoa Chỉ cũng không mất bao lâu thời gian đã thu phục được đám trẻ ở lớp lớn. Sách Thượng thư nói về lịch sử, là câu chuyện mà nàng đã kể cho Bách Lâm nghe rất nhiều năm rồi, nếu còn gì kể nữa thì nàng sẽ bịa ra. Có được nền tảng này nên môn Thượng thư khô khan kia được nàng giảng rất sinh động và đặc sắc. Mục tiên sinh lại lén đến nghe nàng giảng, sau khi trở về còn lật sách ra xem lại, thắc mắc tại sao bản thân không thể nhìn ra được nội dung phong phú và thú vị trong sách.

Trong đám học sinh, không hẳn là không có người muốn cãi lại, nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ xong nên vạch lá tìm sâu ở chỗ nào, đã nghe nàng giảng đến mê hồn. Đến khi Hoa Chỉ rời đi hắn mới nhớ ra bản thân muốn làm gì, cuối cùng chỉ đành gãi đầu, về nghe chửi.

Lão phu nhân đặc biệt bảo Tô ma ma đến chỗ Mục tiên sinh nghe ngóng một chút, nhưng Mục tiên sinh chỉ nói không hổ là lão thái gia đích thân dạy dỗ, ông thu được rất nhiều lợi ích. Lão phu nhân tò mò bèn bảo Tô ma ma dìu mình đến lớp học nghe nàng giảng, sau khi rời khỏi bà cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng vài phần. Mới đầu bà còn lo lắng nàng bởi vì không tìm được tiên sinh nên mới gắng gượng đứng ra, nhưng hiện giờ ngược lại là nàng khiêm tốn rồi. Từ trong phản ứng của đám trẻ có thể nhìn ra được bọn chúng không hề cảm thấy bất mãn với vị nữ tiên sinh này, cho dù có cũng đã bị Hoa Chỉ hóa giải trong vô hình rồi.

Bởi vì trong lòng có niềm tin nên Hoa Chỉ mới tự tin như vậy. Lão phu nhân thầm nghĩ trong lòng: “Thật là tốt, nếu Hoa gia có thêm vài người giống Chỉ Nhi là ta có thể yên tâm được rồi.”

Bước chân bỗng ngừng lại, lão phủ nhân hứng thù hỏi: “Ta nhớ nhị nha đầu, tam nha đầu đều có chút danh tiếng về tài năng, ngươi thấy bọn họ so với đại nha đầu thì thế nào?”

Trong lòng Tô ma ma không có kỳ vọng, nhưng cũng không thể nói rõ, chỉ đành nói một cách mập mờ: “Có thể được xưng là tài nữ, đương nhiên sẽ không tệ ạ.”

Lúc này lão phu nhân cảm thấy rất có niềm tin vào cô nương của Hoa gia, cũng không nghe ra được điều kỳ quặc trong lời nói của bà ấy, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng: “Khi nào tìm Chỉ Nhi nói con bé để cho nhị cô nương và tam cô nương cũng thử xem, không nói nhất định phải làm tiên sinh, chỉ là khi Chỉ Nhi bận rộn thì để bọn họ giúp đỡ một chút cũng được.”

Tô ma ma không ngờ lão phu nhân lại có ý này, thử kéo lại suy nghĩ của bà: “Nếu tiên sinh cứ đổi đi đổi lại mãi cũng không tốt, nô tỳ thấy các công tử đều rất yêu thích đại cô nương, đổi người chưa chắc đã có hiệu quả như vậy đâu.”

“Dù sao cũng là người trong nhà, thử chút không sao đâu.” Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói thản nhiên: “Chúng ta biết khoảng thời gian này Chỉ Nhi sắp xếp rất nhiều việc, con bé đưa mắt nhìn về tương lai phía xa chứ không phải lợi ích trước mắt. Nhưng những người khác thì không biết, bọn họ chỉ cho rằng ta thiên vị đại phòng, thiên vị Chỉ Nhi. Nếu đã như thế, ta cũng nên cho bọn họ cơ hội nổi bật, nếu bọn họ nắm được, chính là bản lĩnh của bọn họ. Nếu không đủ bản lĩnh, bọn họ có trách trời trách đất cũng sẽ không trách ta và Chỉ Nhi.”

“Người suy xét chí phải ạ.”

“Không suy nghĩ nhiều một chút là không được. Trong mắt Chỉ Nhi toàn là cục diện lớn, nghĩ đến cũng đều là chuyện lớn, chút chuyện nhỏ này con bé không để vào mắt, nên ta phải suy nghĩ cho con bé mới được. Nói không chừng có thêm nhiều người giúp đỡ thì sao?”

“Vâng ạ, nô tỳ cũng mong là như vậy.”

Cuối cùng Từ Kiệt đã trở lại, muộn hơn dự tính vài ngày.

So với lúc mới ra ngoài thì hiện nay Từ Kiệt đã gầy đi nhiều, nhưng tinh thần phấn khởi, cả người hưng phấn đến bái kiến đại cô nương: “Tiểu nhân tham kiến đại cô nương.”

“Mau đứng lên đi.” Hoa Chi đưa tay bảo y đứng dậy, từ trong thần thái của y có thể nhìn ra được chuyến đi lần này thu hoạch rất phong phú: “Mọi chuyện làm có thuận lợi không?”

Tuy Từ Kiệt hưng phấn nhưng không quên mất thân phận của mình, y rũ mắt, thái độ cung kính: “Tiểu nhân nghe theo lời người đi đến Giang Nam, quả nhiên đúng như người nói, giá tiền cam quýt ở nơi đó được hạ rất thấp. Tiểu nhân là người lạ, không có được sự tín nhiệm của người bản địa, cho nên phải chuẩn bị quà quý giá đến thăm hỏi chỗ bến thuyền, sau đó đặt cọc một nửa số tiền cho nhà thuyền nổi tiếng ở đấy để thuê một con thuyền lớn. Có con thuyền này đảm bảo, người bản địa bèn tin tưởng tiểu nhân, rồi tiểu nhân dùng số bạc còn lại thu mua một bộ phận nhỏ lẻ, còn những người có vườn lớn ở trong nhà, tiểu nhân chỉ đặt trước tiền cọc rồi mời bọn họ cùng lên thuyền trở về kinh, đợi xuống hết hàng lại cùng thuyền trở về Giang Nam.”

“Không mời người áp tải về sao?”

“Không cần đến ạ, trên thuyền lớn tổng cộng có hơn hai mươi thuyền viên, hơn nữa cũng không phải mặt hàng quý giá gì, nên đám cướp biển không nhìn trúng.”

Hoa Chỉ khẽ gật đầu, ước chừng kích thước của con thuyền này, thuyền đi đường sông và đường biển khác nhau, vận chuyển bằng đường sông, dòng chảy không nhanh, ít nguy hiểm, cùng với kích thước lớn nhỏ, thuyền viên trên thuyền cũng ít hơn vận chuyển bằng đường biển. Nhưng cho dù là vậy thì hai mươi mấy thuyền viên, chỉ e con thuyền này đi đường sông này là loại thuyền lớn nhất rồi.

“Tính xem còn thiếu bao nhiêu bạc?”

“Còn thiếu hai trăm tám mươi lượng ạ.”

“Bao gồm cả số tiền thuê thuyền còn lại?”

“Vâng ạ, đây là sổ sách, mời đại cô nương xem qua.”

Niệm Thu nhận lấy cuốn sổ, gật đầu với tiểu thư.

Chỗ tiền này ít hơn nàng dự tính nhiều, Hoa Chỉ đứng dậy: “Ngươi đợi ta một lát, ta cùng ngươi đến bến thuyền xem thử.”

“Vâng ạ.”