Tích Hoa Chỉ

Chương 43: Ngươi Thân




“Tiểu thư, chúng ta vẫn còn căn nhà đang bán…”

Đúng rồi, vẫn còn căn nhà đang bán, tuy Trần Xung chỉ mua vào một căn nhà hai lối vào, nhưng khu vực khá sầm uất, chắc có thể bán được tám chín trăm lượng bạc. Dựa vào việc tiêu xài tiết kiệm của Hoa gia hiện tại, có thể chống đỡ được đến khi nàng lấy lại vốn rồi.

“Trần Lương, chuyện này sẽ do ngươi đi làm.”

Tuy Trần Lương đã đoán được ý định của đại cô nương, nhưng khi thực sự được giao công việc này, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Ý của đại cô nương là muốn mua hết hai mươi lăm cửa hàng này?”

“Đúng vậy, mua hết.”

Đã có được câu trả lời nên Trần Lương cũng không hỏi nhiều nữa, khom người hành lễ rồi rời đi.

Đầu tiên là có Từ Kiệt, Tả Phi, Lưu Nguyệt Minh, sau này lại có thêm Trần Lương, Hoa Chỉ cảm thấy người có thể dùng được ở Hoa gia cũng không ít, đây chính là một trong những cốt lõi của gia đình thế gia.

Lưu Hương bước vào quá nhanh, nếu không phải Trần Lương tránh kịp, e rằng hai người đã đụng nhau rồi: “Tiểu thư, lão phu nhân của Chu gia đến ạ.”

Lông mày Hoa Chỉ hơi nhướng lên, chút phiền muộn trong lòng cũng đã tan hết đi: “Bà ấy đến chỗ mẫu thân hay chỗ tổ mẫu ta?”

“Đều không phải ạ, bà ấy đang đi về phía này, đã sắp đến nơi rồi.”

Hoa Chỉ có hơi bất ngờ, vội vàng đứng dậy ra đón bà. Vào lúc này vẫn còn có người chịu đến nhà mới chính là người thân thực sự.

Hoa Chỉ còn chưa ra khỏi viện đã nhìn thấy Chu lão phu nhân tiến vào, bước đi vô cùng khí thế.

“Chỉ Nhi tham kiến ngoại tổ mẫu ạ.”

Chu lão phu nhân bước nhanh đến đỡ nàng dậy, rồi quan sát đứa cháu mà ngày thường không hề khiến bà cảm thấy khác lạ này.

Quả thực đã có phần thay đổi, ánh mắt lộ ra sự sắc bén và tài hoa, sắc mặt cũng khác hẳn dáng vẻ không tranh không giành lúc trước, có thêm vài phần ý chí kiên định.

Có lẽ đây mới chính là dáng vẻ thật của đứa trẻ này. Chỉ là khi Hoa gia còn yên bình, nàng không hề muốn để lộ ra mặt này, nhưng hiện giờ đã không còn lựa chọn nữa.

Bà thân thiết khoác tay nàng, đ.è xuống tiếng thở dài nơi đáy lòng, hai bà cháu dắt nhau vào nhà.

Nghênh Xuân rót trà xong bèn dẫn nhóm nha hoàn lui xuống.

Chu lão phu nhân lướt mắt nhìn quanh nhà, nhỏ giọng hỏi: “Con ở chỗ này sao?”

Hoa Chỉ cũng không hỏi ngoại tổ mẫu đã biết được những gì, chỉ gật đầu.

“Mẫu thân con không gánh vác nổi chuyện trong nhà, vất vả cho con rồi.”

“Người không cần phải cảm thấy do mình không dạy dỗ tốt mẫu thân, có lỗi với con đâu ạ.” Hoa Chỉ mỉm cười: “Mỗi người có một số mệnh riêng mà thôi, mẫu thân có phúc khi không bị những chuyện lặt vặt này làm phiền lòng.”

“Đúng vậy, là phúc của nó.” Chu thị ở nhà phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng bảo vệ, đến khi gả đi lại được chồng nuông chiều, chưa từng gặp phải khó khăn nào. Hiện giờ chỗ dựa của chồng mất rồi, nhưng lại có con gái tài giỏi đứng ra gánh trách nhiệm thay mình. Những thứ mà nữ nhân trong thiên hạ này muốn, bà đều đã có được, không phải phúc thì là gì.

Chu lão phu nhân lại thở dài trong lòng, chỉ khổ cho cháu gái ngoại của bà thôi.

“Hôm nay ta đến truyền lời của ngoại tổ phụ cho con, ông ấy đã cho người đi mời tiên sinh rồi. Tuy người đó không có tiếng tăm, nhưng ngoại tổ phụ con nói người đó rất có bản lãnh, không kém những tiên sinh nổi tiếng bên ngoài đâu. Nhưng hắn thường xuyên đi du ngoạn khắp nơi, chỉ sợ phải mất một thời gian nữa mới tìm được. Ngoại tổ phụ bảo con không cần vội chuyện một sớm một chiều này,”

Ôi đây thật là cái ôm giữa ngày đông giá rét mà! Hoa Chỉ chân thành hành lễ: “Chỉ Nhi thay cả Hoa gia cảm ơn ngoại tổ phụ.”

“Sao phải nói cảm ơn chứ, vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà Chu Hoa không phải người ngoài có thể so sánh được.” Chu lão phu nhân đỡ nàng đứng dậy, thân thiết hỏi: “Con còn gặp chuyện khó khăn nào không? Đừng coi ngoại tổ mẫu như người ngoài, chỉ cần có thể giúp thì Chu gia sẽ cố gắng hết mình.”

Chu lão phu nhân không hề nhắc đến chuyện của cữu mẫu, nhưng lời nói và hành động của bà ấy đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, Chu gia còn chưa đến lượt một người con dâu đứng ra làm chủ!

Hoa Chỉ cảm thấy lồ/ng ngực mình như đang ngâm trong suối nước nóng, cảm giác ấm áp khiến cả trái tim nàng đều mềm nhũn theo.

Người thân sẽ có người này người khác, có người sẽ vì lợi ích mà muốn ngươi đi chết, nhưng cũng có người sẽ vì yêu thương ngươi, sợ ngươi sống không tốt. Nàng từng bất hạnh có được cái đầu tiên, nhưng hiện tại nàng lại may mắn có được cái phía sau.

Chu lão phu nhân hiểu nhầm khoảnh khắc im lặng của nàng thành không tiện mở lời, giọng nói của bà càng trở nên dịu dàng: “Chỉ Nhi, con đừng cảm thấy khó mở lời, có gì con cứ nói đi.”

“Chỉ Nhi chỉ cảm thấy mệnh mình tốt, có gia đình nhà nội như Hoa gia, còn có cả gia đình nhà ngoại như Chu gia.” Hoa Chỉ ngẩng đầu, khuôn mặt chầm chậm nở nụ cười: “Có mọi người đứng đằng sau, không có chuyện gì có thể làm khó con cả.”

Nụ cười của nàng có chút phô trương, có chút kiêu ngạo, nhưng lại khiến lòng người vui mừng. Chu lão phu nhân muốn xem thử có nhìn ra được sự miễn cưỡng trong vẻ mặt của nàng hay không, nhưng cuối cùng đã bị sự tự tin của nàng khuất phục. Tảng đá nặng nề trong lòng của bà dường như cũng đã bị nụ cười này dời đi, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm mà mấy ngày nay chưa từng có bao giờ.

Bà vỗ tay nàng, không nói thêm lời dư thừa nữa, đứng dậy: “Ta nghe Lâm Song nói tổ mẫu con bị bệnh rồi, đã đến đây thì cũng nên đi thăm bà ấy một chút. Ta có mang ít thuốc thang tới, nếu như thiếu thứ gì, đừng tiêu tiền oan uổng đi mua bên ngoài, cứ bảo Lâm Song trở về Chu gia một chuyến là được.”

“Vâng ạ, Chỉ Nhi sẽ không khách sáo với người đâu.”

“Thật sự không khách sáo mới tốt. Thôi con làm việc đi, không cần đi cùng ta qua đó đâu.”

Hoa Chỉ cũng hy vọng tổ mẫu vẫn đang cố gắng gượng sẽ có người để tâm sự nỗi lòng, nàng tiễn bà ra đến cửa viện thì ngừng bước. Hoa Chỉ đứng nhìn bóng lưng đã đi xa dưới ánh nắng mặt trời, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái đến lạ thường.

Những chuyện phản bội đã xảy ra ở kiếp trước không hẳn là không ảnh hưởng đến nàng, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của ngoại tổ mẫu đã khiến áng mây đen này được vén ra, đáy lòng như có người dọn dẹp lại, chỗ nào cũng rất thoải mái.

Hoa Chỉ biết ngoại tổ mẫu đi đến chỗ mẫu thân nên cũng không đi theo nữa, mẫu thân mít ướt kia của nàng ắt hẳn sẽ khóc một trận, người làm con gái như nàng đi qua đó sẽ khiến bà phải nhẫn nhịn, chi bằng cứ tránh đi để bà trút hết những đau khổ kia ra, nhịn lâu quá e là sẽ đổ bệnh.

Nàng chỉ sai người đứng đợi bên ngoài viện của mẫu thân, khi nào ngoại tổ mẫu sắp về thì chuẩn bị trước bốn hũ đào ngâm được đông lạnh bỏ lên xe ngựa cho bà.

Nhác thấy sau khi ngoại tổ mẫu đến, tâm trạng của mẫu thân nàng đã ổn định hơn nhiều, nên Hoa Chỉ cũng yên tâm. Hơn nửa ngày nàng đều ở khoa viện, đệ đệ Bách Lâm trở về từ trang viên, nàng mới phát hiện chớp mắt đã trôi qua ba ngày rồi.

Đứa trẻ mới lớn đã đen đi một chút, nhưng trông rất có tinh thần, vẻ mặt không còn nhìn thấy sự buồn bã nữa, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ này của cậu là dáng vẻ mà Hoa Chỉ thích nhất.

“Có nhìn thấy xưởng chưa?”

Hoa Bách Lâm lộ ra vẻ mặt hưng phấn, còn có cả chút khâm phục: “Đệ nhìn thấy rồi ạ. Vốn dĩ đệ còn tưởng rằng nó là một xưởng nhỏ, nhưng không, nó chính là một xưởng lớn.”

“Đương nhiên là xưởng nhỏ rồi.” Đối với Hoa Chỉ mà nói thì đây là xưởng nhỏ: “Ngày mai chính thức nhập học, đệ đi thông báo với tất cả mọi người đi. Ai muốn đến thì đến, không muốn thì chúng ta cũng không miễn cưỡng.”

“Trưởng tỷ mời được tiên sinh rồi ạ?”

“Có Mục tiên sinh và ta.”

Hoa Bách Lâm mở to mắt ngạc nhiên, trưởng trưởng trưởng tỷ làm tiên sinh sao? “Không chấp nhận nổi? Hay đệ cảm thấy ta không đủ tư cách?”

Hoa Bách Lâm vội vàng lắc đầu: “Đệ biết học thức của trưởng tỷ không hề kém tiên sinh, chỉ là… chỉ là chưa từng nghe nói có nữ tiên sinh…”

“Rất nhanh sẽ có rồi.” Hoa Chỉ khá hài lòng về phản ứng của đệ đệ, nàng lại giao cho cậu một nhiệm vụ: “Đệ không cần giấu các đệ đệ, hãy vỗ về an ủi bọn họ trước, có được không?”

Hoa Bách Lâm lập tức ưỡn thẳng người, lời nói vừa kiên định vừa quyết tâm: “Được ạ!”