Tích Hoa Chỉ

Chương 40: Chu Lão Phu Nhân




Tính cách của Chu thị rất giỏi nhẫn nhịn, ngày trước có lão gia bảo vệ, vả lại bên dưới còn có đích tử, suy cho cùng cũng chẳng ai dám bắt nạt bà.

Nhưng giờ đây lão gia không còn ở đây nữa, tuy rằng có đại cô nương bảo vệ, nhưng chớp mắt nàng lại đến trang viên rồi. Những ngày tháng này dù không được tính là bị bắt nạt, nhưng Tam phòng bức ép là sự thật. Đến cả Nhị phòng còn dám nói vào nói ra những lời khó nghe. Cữu thái thái là người nhà mẹ đẻ của bà, nhưng lại giậu đổ bìm leo vào lúc này. Bây giờ có cơ hội được nói một lần nên Lâm Song nói rất khí phách, hào hùng

Nhưng khi nói xong, bà ấy có chút hối hận vì mình nhiều chuyện rồi.

Lão phu nhân quản lý gia đình cả một đời, nên bà biết rất rõ nỗi chua chát trong đó. Lông mày bà nhíu chặt, hỏi: “Là Chỉ Nhi chủ động đứng ra quản lý gia đình hay bà thông gia của ta yêu cầu?”

“Là đại cô nương chủ động đề nghị ạ. Vào hôm bị tịch thu nhà, lão phu nhân ngã quỵ ngay tại chỗ. Khi đó trong nhà rối loạn, không ai ngờ được đại cô nương sẽ đứng ra gánh vác.”

“Ngươi thấy thế nào?”

“Nàng ấy xử lý mọi việc rất thoả đáng và thành thục ạ.”

Lão phu nhân nở nụ cười: “Khó tưởng tượng thật đấy. Thường ngày con bé đến cả nhà còn chưa bước ra, ta tưởng con bé rất biết giữ bổn phận, nào ngờ có bản lãnh nhưng giấu giếm. So với những người tưởng mình lợi hại nhất thiên hạ thì con bé còn giỏi hơn nhiều.”

Đầu Lâm Song cúi càng thấp hơn.

Chu lão phu nhân thật sự rất vui, quả nhiên là tre già măng mọc mà. Không phải bà xem thường con gái mình, nhưng với tính cách của nó mà lại nuôi dưỡng được một đứa con gái cứng rắn như vậy, cũng chẳng biết sai sót ở đâu nữa. Có điều, kết quả đều rất tốt, có một đứa con gái như vậy bảo vệ, dù con rể không ở đó thì cũng không chịu thiệt thòi nổi đâu.

“Bách Lâm thế nào rồi? Ta đã nói với lão thái gia, đợi qua một khoảng thời gian không còn ai dòm ngó đến Hoa gia nữa, ta sẽ đón thằng bé về Chu gia. Việc học vẫn phải tiếp tục, đây là gốc rễ của Hoa gia, không thể vứt bỏ được.”

“Công tử làm sai nên bị đại cô nương phạt đến trang viên rồi ạ. Ba ngày sau sẽ trở về.” Lâm Song do dự một lúc, rồi nói tiếp: “Nô tỳ sợ đại cô nương sẽ không để công tử đến Chu gia đâu.”

Chu lão phu nhân chau mày: “Đây không phải lúc để bướng bỉnh. Đúng là vợ lão đại làm chuyện không đàng hoàng, nhưng giận dỗi vì chuyện này còn quan trọng hơn tương lai của Bách Lâm sao?”

“Lão phu nhân hiểu nhầm rồi. Đại cô nương không phải người không biết tốt xấu đâu ạ. Hoa gia bị tịch thu nhà chưa được mấy ngày, đại cô nương đã đi mời tiên sinh, vẫn tiếp tục mở lớp dạy học cho đám trẻ Hoa gia. Chỗ dạy cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi mỗi tiên sinh nữa thôi.”

“Thật sao?”

“Vâng ạ, nô tỳ nào dám nói bậy chứ.”

Chu lão phu nhân khẽ gật đầu, nếu đã như vậy thì không nhất thiết phải đón Bách Lâm về đây nữa. Lúc Hoa gia chưa xảy ra chuyện, hai nhà đều môn đăng hộ đối, cháu ngoại của bà muốn ở Chu gia cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ đón Bách Lâm qua đây, chẳng khác nào ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Vấn đề này không phải bọn họ đối xử thân thiết với Bách Lâm là có thể giải quyết được.

Chỉ Nhỉ thật khiến bà cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng.

“Nghe ngươi nói như vậy lòng ta cũng có tính toán hơn rồi. Từ sau khi Hoa gia bị tịch thu nhà đến nay, lòng ta chưa từng yên tâm qua.” Chu lão phu nhân lấy hai tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra: “Nghe hạ nhân báo ngươi đến nên ta muốn nhờ ngươi mang chút ngân lượng cho Toàn Nhi. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, chắc không cần đưa nó nữa, ngươi đưa cho Chỉ Nhi đi.”

“Nô tỳ không dám lấy ạ.” Lâm Song không hề đi lên trước nhận lấy: “Nô tỳ không dám để đại cô nương phải khó xử, cũng mong lão phu nhân hãy tin vào đại cô nương. Nếu nàng ấy thật sự gặp phải chuyện khó khăn, dù đại cô nương không vui thì nô tỳ cũng sẽ liều mình về tìm lão phu nhân giúp đỡ ạ.”

Chu lão phu nhân bị câu nói cuối cùng của bà ấy thuyết phục, gật đầu: “Như vậy cũng được, cứ làm theo lời ngươi nói đi.”

Ánh hoàng hôn buông xuống, Hộ bộ tả thị lang Chu Bác Văn hết ngày làm việc, trở về nhà thì thấy vợ mình đang đợi trước cửa. Đã rất lâu rồi ông không nhận được đãi ngộ như vậy, hiếm thấy hơn nữa là nụ cười rạng rỡ trên mặt vợ.

“Trong nhà có chuyện gì à?”

“Tạm coi là vậy.” Vợ chồng hai người bước vào nhà. Lão phu nhân cởi quan phục cho lão thái gia, đổi sang một bộ quần áo thoải mái, vừa vắt khăn đưa qua cho ông lau mặt vừa nói đến chuyện chiều nay.

Chu Bác Văn nghe rất nghiêm túc, hàng lông mày cũng dần giãn ra. Ông và Hoa Ngật Chính tuổi tác ngang nhau, đều lớn lên ở kinh thành, lúc nhỏ bọn họ là bạn bè tốt của nhau. Sau này lớn lên, cùng nhau vào triều làm quan, quan hệ rất thân thiết, hai nhà qua lại cũng nhiều. Con trai và con gái hai người cũng quen biết từ nhỏ, nhìn ra tình cảm giữa họ nên hai người tổ chức hôn sự cho họ. Hoa gia xảy ra chuyện như vậy, không phải ông ấy không muốn giúp họ, mà là không thể.

Lý do Hoàng thượng trừng phạt Hoa gia là vì Hoa Ngật Chính kéo bè kết phái, kinh doanh chuộc lợi. Nếu ông còn kết hợp với những người khác nói thay ông ấy, chẳng khác nào chứng minh tội danh này là thật. Đừng nói là không cứu được Hoa gia, mà đến những người bình thường như bọn họ cũng bị liên lụy theo. Điều mà hiện giờ ông có thể làm chính là giữ mối quan hệ với phía Bắc, để già trẻ lớn bé của Hoa gia có thể chịu ít cực khổ một chút.

Còn những thứ khác thì không thể gấp gáp được, phải tính toán từ từ.

Trước đây, điều ông lo lắng nhất chính là trong Hoa gia xảy ra lộn xộn, đây là chỗ mà ông thể quản lý đến được. Nhưng tình hình hiện giờ tốt hơn dự đoán của ông nhiều, ông chỉ không ngờ được người gồng gánh đống đổ nát này lại là Chỉ Nhi.

Nhớ đến cô cháu ngoại kiệm lời trong ký ức, Chu Bác Văn rất khó liên hệ được với người làm việc dứt khoát, mạnh mẽ trong lời kể của vợ mình.

“Nếu con bé dám nói như vậy, ắt hẳn trong lòng đã có tính toán. Vậy chúng ta cứ làm theo ý con bé đi. Nhưng e rằng có một chuyện con bé cũng đang đau đầu.”

“Chuyện gì?”

“Một thời gian trước ta nghe nói lão phu nhân có gửi thiệp mời cho những tiên sinh từng dạy ở Hoa gia, nhưng chỉ có vài người trả lời lại.”

“Thứ đồ vô tình vô nghĩa.” Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Hoa gia chưa từng bạc đãi bọn họ, không có sự dẫn dắt của nhà thông gia, bọn họ sẽ có được danh tiếng như hiện giờ sao.”

“Đi theo cái tốt, tránh đi cái xấu chính là bản tính của con người, điều này cũng có thể hiểu được. Mà khởi điểm của Hoa gia cao, sẽ không để mắt đến những tiên sinh bình thường. Chỗ ta cũng có vài người, tuy không nổi tiếng, cũng không có công danh, nhưng rất có năng lực. Ta đã cho người đi mời rồi, bà cho người đến nói với Chỉ Nhi một tiếng đi, bảo con bé đừng nóng vội.”

Lão phu nhân chầm chậm nói ra dự định của mình: “Ta đang nghĩ có nên đích thân đến đó một chuyến hay không. Không tận mắt nhìn thấy bọn chúng sống tốt, lòng ta cứ treo lơ lửng mãi.”

“Tránh một số người cũng được. Con bé chỉ yêu cầu nữ quyến của Hoa gia cắt đứt suy nghĩ cầu xin cứu viện của nhà mẹ đẻ, nhưng không nhắc đến việc nhà mẹ đẻ không được âm thầm giúp đỡ. Chẳng qua là xem họ có lòng hay không mà thôi. Cháu ngoại của chúng ta ấy à, ta trước đây đã xem nhẹ con bé rồi.”

“Chứ còn gì nữa, lúc nghe Lâm Song nói, ta luôn cảm thấy người đó không thể nào là cháu gái của mình được.” Chu lão phu nhân mỉm cười, lắc đầu: “Cũng không biết cái tính tình nói một là một, hai là hai của con bé giống ai nữa.”

Chu Bác Văn chỉnh lại cổ áo, giọng điệu có chút tức giận: “Lần này vợ lão đại làm hơi quá đáng rồi, ta còn chưa chết, chưa đến lượt nó ra mặt dạy dỗ em chồng mình đâu.”

“Cũng tại ta, luôn nghĩ rằng nữ nhân đến sống ở nhà người khác sẽ không dễ dàng, đến cả tính cách như Toàn Nhi mà Hoa gia cũng bảo vệ tốt, không lý nào Chu gia chúng ta còn đặt ra đủ loại quy củ cho con dâu mình. Nhưng nào ngờ không phải ai cũng chịu được sự nuông chiều như Toàn Nhi. Nếu đã như vậy thì ta sẽ lập ra quy củ cho bọn chúng.”

“Trong lòng bà có tính toán là được.”

“Đương nhiên.” Chu lão phu nhân bật cười: “Chỉ Nhi có lòng rồi. Nếu con bé lựa lúc chúng ta đều ở nhà, bảo Lâm Song đến khóc một trận kia, chắc nhà lão đại sẽ chẳng yên ổn được đâu.”

“Bảo vợ lão đại chú ý một chút, đừng chỉ biết ghi hận nữa.”

“Vâng.”