Tích Hoa Chỉ

Chương 18: 18: Của Hồi Môn Tứ Thúc Chuẩn Bị





Cùng lúc đó, Hoa Chỉ cũng đến biệt viện ở ngoại thành của Hoa gia.Để đi lại dễ dàng nên nàng đã bảo quản gia mua hai con ngựa chân ngắn, trong nhà có nhiều gia quyến nữ, không có xe ngựa là không được.Nàng cũng mang rất nhiều người đi theo, trong nhóm nha hoàn thân cận chỉ để mình Nghênh Xuân ở nhà, nha hoàn nhị đẳng có bốn người.

Từ quản gia còn chọn thêm sáu hạ nhân đáng tin cậy từ tiền viện, ông bảo con trai thứ hai của mình là Từ Anh đi theo, cũng xem như yên tâm phần nào.Biệt viện này nhìn không lớn nhưng môi trường vô cùng tốt, rừng tre vây quanh, giò thổi qua nghe xào xạc.

Giữa cái thời tiết oi ả này mà đi lại bên trong cũng không cảm thấy nóng bức.Tứ thúc yêu thích nhất là gọi nhóm bạn của mình đến đây uống rượu vui chơi, suốt ngày hè phần lớn thời gian đều trải qua ở nơi này, trước đấy ông cũng bị bắt ở đây.

Không biết lúc đó Tứ thúc tỉnh hay say nữa, cho dù có say chắc cũng bị dọa tỉnh rồi.Tưởng tượng đến khung cảnh đấy, Hoa Chỉ bật cười.

Cười xong đầu mũi hơi cay, với tính cách của Tứ thúc e là ban đầu bị dọa giật nảy mình cũng sẽ thích ứng lại nhanh thôi.


Ông đã nói qua từ lâu, đều là người ăn cơm của hoàng gia, ai cũng có thể gặp vận xui cả.

Rồi đấy, đến lượt Hoa gia bọn họ rồi.“Tiểu thư…” Bão Hạ lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

Tứ lão gia và tiểu thư có quan hệ tốt nhất, có thứ gì tốt ông ấy đều nhớ đến tiểu thư, cũng không biết hiện tại ông ấy có chịu khổ hay không.“Ta không sao.”Tám hạ nhân ở biệt viện đồng loạt đi tới hành lễ, Hoa Chỉ khẽ chào rồi đi vào trong viện.

Có thể nhìn ra được bọn họ đã gắng hết sức để mọi thứ về lại chỗ cũ, nhưng bọn họ có cố gắng thế nào cũng không thể khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó nữa.

Những thứ bị mang đi, bọn họ chẳng thể biến ra được.Nhìn những nơi trống rỗng kia, nỗi chua xót trong lòng Hoa Chỉ lại dâng lên.Chỉ một câu nói của hoàng đế, trước cửa Ngọ Môn máu chảy thành sông, đây chính là hoàng quyền.


So ra thì Hoa gia chỉ bị đi lưu đầy, cũng xem như may mắn rồi.Hoa Chỉ đi ra hậu viện, phân phó: “Từ Anh đi theo ta, những người khác đi làm việc của mình đi.”“Vâng.”Trước khi ra ngoài, Từ Anh đã được phụ thân căn dặn qua, y không nói lời nào mà đi theo nàng.Biệt viện này được Hoa gia thầm nhận định là nơi ăn chơi của Hoa Bình Dương, ngày thường những người khác sẽ không đến đây, nhưng Hoa Chỉ đã cùng Tứ thúc đến qua vài lần, mỗi lần đến Tứ thúc đều đắc ý vỗ vào cây hòe ở hậu viện, rồi đi quanh nó một vòng.Tứ thúc cho rằng nàng đã quên đi chuyện lúc nhỏ, nhưng không biết rằng nàng có thể nhớ được cả câu nói đầu tiên khi mới được sinh ra đời, càng không quên được sinh nhật ba tuổi của nàng cũng là Tứ thúc trẻ tuổi ôm lấy nàng, bí mật nói nhỏ bên tai rằng ông sẽ tích góp của hồi môn hậu hĩnh cho nàng, còn nhiều hơn cả của hồi môn mười dặm gì đó để nàng được nở mày nở mặt.Trong thời đại mọi người đều nhìn vào của hồi môn để biết có được gia đình yêu chiều, quyết định việc gả vào nhà chồng có bị xem thường hay không này, Hoa Chỉ biết được tấm lòng này cao cả đến mức nào.Cho nên mỗi lần Tứ thúc vỗ vào cây hòe này, nàng biết rằng bí mật của Tứ thúc được giầu ở dưới gốc cây.Ở đó chôn giấu của hồi môn mà Tứ thúc chuẩn bị cho nàng.Hoa Chỉ đứng trước gốc cây một lúc, sau đó bước lên trước hai bước rồi giậm chân vài cái: “Đào.”Chuyện như vậy đương nhiên là không thể để nữ nhân làm rồi, Từ Anh đi tìm xẻng ở phòng chứa đồ thử đào xuống dưới.

Khi cảm thấy bên dưới có gì đó thì đổi công cụ khác, chầm chậm đào đi lớp đất bên trên, để lộ ra một chiếc hòm lớn bên trong.Dưới sự chỉ thị của Hoa Chỉ, Từ Anh khiêng chiếc hòm ra, rồi thử đào tiếp ở bên cạnh, bẩm báo: “Đại cô nương, bên cạnh vẫn còn, có đào tiếp hay không?”“Tiếp tục, khoan hãy dùng sức.”“Vâng.”Cái hố càng đào càng lớn, mùi rượu sộc thẳng vào mũi, Hoa Chỉ đứng ở bên trên nhìn những vò rượu lớn ở bên dưới, tay phải cấu mạnh vào tay trái, cắn răng chịu đựng, dùng nỗi đau để nhắc nhở bản thân hiện giờ không phải lúc để nàng yếu mềm.Ở Giang Nam, những nhà yêu thương con gái sẽ chôn rượu vàng xuống đất từ sau khi con gái ra đời.

Đợi đến khi con gái xuất giá mới đào ra để tiếp khách, cho nên rượu này có tên gọi là nữ nhi hồng.Nàng không biết Tứ thúc biết được điển cố này ở đâu, không ngờ ông ấy lại chôn nhiều rượu dưới gốc cây hòe như vậy.

Nếu không vì Hoa gia xảy ra chuyện, ngày thành hôn năm sau của nàng chỗ rượu này được đào ra không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ nhà khác hâm mộ nữa.

Mà nàng, có lẽ sẽ khóc chăng.Từ Anh cho rằng đây là rượu Tứ công tử để giành tự mình uống, ngẩng đầu định hỏi nên xử lý chỗ rượu này như thế nào.


Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của đại cô nương lúc này, y cũng thức thời mà im lặng.Một lúc sau, Hoa Chỉ ngồi xuống phủi đi lớp đất dính trên hòm, sờ xung quanh mép hòm, hít thở sâu một hồi rồi mở nó ra.Bên trong đúng như nàng dự đoán, không phải vàng bạc châu báu gì, đồ đạc tuy không nhiều nhưng rất phong phú, có tranh chữ thời xưa, có bảo thạch, thậm chí còn có một cặp Dạ Minh Châu.Nàng đếm thầm, số lượng vừa đủ với số tuổi mười lăm của nàng, không nhiều cũng không ít.

Thứ có thể khiến Bình Dương công tử nổi tiếng trong kinh thành xem như báu vật cất giữ, e rằng chính là báu vật vô giá.Hoa Chỉ phủi tay sạch sẽ, mở một bức tranh chữ ra, ánh mắt nhìn cái tên được viết trên đó chưa từng rời đi.Nàng không có hứng thú với tranh chữ, ngày thường cũng không có sở thích sưu tầm, nhưng thứ nên biết nàng đều biết cả.

Vì dụ như cư sĩ Vô Văn này, là một nhà viết thư pháp trước hai triều đại, sự keo kiệt và thư pháp của ông nổi tiếng ngang nhau.

Tương truyền rằng, để không cho người khác có được tác phẩm của mình, thường ngày mỗi khi ông hoàn thành một tác phẩm tự mình thưởng thức xong sẽ đốt nó đi, những tác phẩm lưu truyền bên ngoài ít ỏi kia là ông tặng cho bạn bè hoặc gặp phải người ông không thể từ chối, ví dụ như hoàng đế đương triều.Bởi vì ít nên càng thêm hiếm lạ, tác phẩm của cư sĩ Vô Văn luôn là mặt hàng vô giá trên thị trường, bao nhiêu nhà sưu tầm cầu còn không có được, thật không biết Tứ thúc tìm được ở đâu nữa.Nàng cẩn thận bỏ vào lại, Hoa Chỉ lấy một nghiên mực được đựng trong hộp lên quan sát tỉ mỉ.

Quả nhiên nhìn thấy được một dấu khắc và hai dấu ấn dưới đáy nghiên mực.

Trong ba người, một người là nhân vật được ghi chép rõ ràng trong sách sử, hai người còn lại cũng là văn hào lớn nổi danh khắp ngàn đời…Rồi lại nhìn sang những thức khác, Hoa Chỉ nghĩ, lúc thành hôn mà bày chỗ này ra không biết sẽ có bao nhiêu người đỏ mắt nữa.


Nàng không lấy một người có cửa cao, e là không phòng được cướp vào trong ăn trộm mất.Nàng bỏ nghiên mực xuống, đóng nắp hòm lại.

Nếu như bán những thứ này đi cũng đủ cho Hoa gia chống đỡ mấy năm rồi.

Hơn nữa còn dư được bạc để mang đến phía bắc, đổi lại cuộc sống thoải mái hơn cho nhóm người tổ phụ, phụ thân.Nhưng kiếm tiền khó không? Đối với Hoa Chỉ mà nói, nó không khó, khó ở chỗ tiền kiếm được phải tiêu sài như nào cho có chất lượng, có lợi ích.

Cuối cùng trở thành trợ lực giúp cho nam nhân của Hoa gia trở về từ phía bắc không thiếu một ai.Quan trọng hơn là tấm lòng hiếm có này nàng không muốn bán đi đổi lấy tiền, Từ thúc đã làm được như những gì ông ấy nói, ông thật sự nghiêm túc tích góp một phần của hồi môn để nàng được nở mày nở mặt.

Những thứ này nàng phải bảo quản cả đời, dù nàng không thành thân thì nó cũng là của hồi môn của nàng!“Từ Anh, ngươi dẫn theo người đích thân mang chỗ rượu này về đi, trên đường đi cẩn thận một chút, một vại cũng không được phép thiếu.”“Nhưng đại cô nương còn muốn đi trang viên, sao tiểu nhân có thể trở về trước được.”“Chỗ rượu này là Tứ thúc chôn suốt mười mấy năm để ta sử dụng lúc xuất giá.” Hoa Chỉ không giải thích thêm, nhưng chớp mắt Từ Anh đã hiểu được tầm quan trọng của chỗ rượu này, y gật đầu đồng ý..