Tóc nàng xoăn nhẹ xõa tung sau vai, ôm lấy đôi tay mong manh của nàng, tôn lên màu da trắng hồng mềm mịn.
Một vài sợi nghịch ngợm buông trước ngực, tà váy đung đưa dưới ánh đèn vàng rực rỡ càng khiến cho nàng mĩ lệ như một thiên sứ.
Cô trong lòng thở dài, cứ nhìn thấy nàng như thế lòng lại phiền muộn, không biết từ bao giờ cô không phải đơn giản chỉ là thưởng thức vẻ đẹp của nàng, mà sâu trong đó là ý nghĩ muốn bảo vệ, che chở cho cô gái nhỏ nhắn phía trước.
Thầm mắng chửi chính mình phải biết thân biết phận, không thể lại rơi vào vực sâu vạn trượng lần nữa.
Cô biết mình từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương, nên khi gặp người nào đối xử tốt với mình thì lòng mang cảm kích, sau đó không hay không biết ái mộ họ, đối với Nhan Tịnh Tuyết là như vậy.
Thanh Tư Phong chấn chỉnh lại chính mình, khi một lần nữa bình tĩnh lại và kéo mình thoát ra được những ảo tưởng, phần nào đã làm cô che giấu và dẹp bớt được những vọng tưởng kia.
Lam Vũ Đình gọi Thanh Tư Phong đang thất thần đằng kia một tiếng: "Tư Phong, ăn cơm thôi"
Người nọ mới hoàn hồn đi đến.
Suốt bữa cơm tuy nàng săn sóc gắp thức ăn cho Thanh Tư Phong nhưng người nọ vẫn không nhìn đến nàng, chỉ nhu thuận cúi đầu cảm ơn mấy tiếng rồi ăn đồ ăn trước mặt.
"Tư Phong, món này rất ngon, cô nếm thử xem, đừng ngại, cứ xem đây như ở nhà là tốt rồi" lần thứ ba gắp thức ăn đến chén Thanh Tư Phong vì người này ngoài ăn dĩa rau xào trước mắt cũng không gắp những thứ khác, cứ thất thần ngồi nhai nuốt, lúc này người nọ mới ngẩng mặt nhìn cô một cái, rất nhanh lại cúi mặt xuống, giọng lạnh nhạt: "Ân, cảm ơn nhị tiểu thư".
Lúc này chợt nghe tiếng của Lam Vũ Đình như không hài lòng: "Tư Phong đã quên rồi sao? Không được gọi nhị tiểu thư".
"Ân, cảm ơn Vũ Đình" vẫn cúi mặt nhưng lần này gọi tên nàng rất trôi chảy.
Bàn cơm chỉ có hai người, sau đó đến cuối bữa ăn đều im lặng, Lam Vũ Đình thỉnh thoảng gắp cái này cái kia cho Thanh Tư Phong cũng không nói gì nữa, dường như nàng cũng nhận ra từ lúc nàng thay đồ xuống thì tâm trạng Thanh Tư Phong không được tốt.
Hai người nhanh chóng ăn cơm xong, Thanh Tư Phong chào tạm biệt đi về nhà, nằm nghỉ ngơi trên giường, cô suy nghĩ làm thế nào cách Lam Vũ Đình càng xa càng tốt, hoặc có thể nào không nảy sinh những cảm giác khó khống chế đó khi ở cạnh nàng.
Buổi chiều khi mặt trời dần ngả về Tây, Thanh Tư Phong cảm thấy đầu có chút váng nên muốn về nghỉ ngơi sớm.
Chợt thấy Lam Vũ Đình đi bộ về phía nàng, lúc này nàng khoác một chiếc áo len màu xanh lam, mỉm cười bước về phía cô.
Thanh Tư Phong cũng không thể làm bộ như không thấy, đành đứng yên đó đợi nàng bước đến.
Lam Vũ Đình treo bên môi nụ cười nhẹ, rất tự nhiên tiến đến câu lấy cánh tay Thanh Tư Phong: "Tư Phong vừa xong việc sao, vừa lúc tôi muốn đi qua đồi bên kia ngắm hoàng hôn, chúng ta đi thôi" nói rồi nàng quay sang nhìn cô, đuôi mày ánh mắt đều nhiễm ý cười xinh đẹp khiến ai nhìn vào cũng phải đắm chìm không thể nào nỡ từ chối nàng.
Thanh Tư Phong còn ngất trong ánh mắt của nàng, bất tri bất giác bị nàng câu lấy cánh tay lôi kéo đi một hướng.
Thật vất vả mới leo đến đồi bên kia, lúc đầu là nàng câu lấy tay cô, lúc sau tựa hồ nàng mệt mỏi nên cô đành nắm lấy bàn tay nàng đi phía trước một chút, mượn lực kéo nàng theo, lên đến đỉnh đồi, cô buông tay nàng ra, giữa lòng bàn tay đã có chút mồ hôi do nắm khá lâu.
Xúc cảm từ bàn tay mềm mại hơi lạnh của nàng vẫn còn ở trong tâm trí cô.
Cô vốn có thân nhiệt cao, đôi tay ấm áp quanh năm, có vài vết chai sần mỏng vì hơn một năm nay cầm cuốc, vì thế mà càng cảm nhận rõ sự mềm mại non mịn từ tay nàng.
Lúc Thanh Tư Phong nắm tay nàng, một luồn ấm áp bao trùm lấy bàn tay hơi lạnh của mình, ấm áp làm nàng thoải mái trong lòng.
Lam Vũ Đình còn cảm nhận rõ những vết chai mỏng trong lòng bàn tay cô, đôi lúc cố ý dùng ngón tay ma sát những vết chai ấy, cảm nhận bàn tay đang nắm giật giật nhẹ, cứ thế một đường cố ý đùa bỡn đến khi lên đến đồi.
Hoàng hôn lúc này đã đỏ rực một mảnh, hai người ngồi yên lặng trên đất một lúc.
Bỗng nhiên có gió từ đâu thổi tới, làm làn tóc nàng lung lay, Thanh Tư Phong cảm nhận mùi hương thơm dịu của người kế bên nhờ làn gió mà lan tỏa khắp xung quanh.
Rồi gió ngày càng mạnh, mây đen lũ lượt từ đâu kéo tới, bầu trời nhanh chóng đen kịt một mảnh, giữa đồi trọc hoang vu càng có cảm giác đáng sợ hơn rất nhiều.
Vài hạt mưa đã không chịu được sức nặng mà nhanh chóng rơi xuống.
Hai người nhanh chóng đi xuống đồi, Thanh Tư Phong đi phía trước dẫn đường, chợt nghe tiếng trượt chân cùng một tiếng la nhỏ phía sau, vội vàng quay đầu lại đã thấy Lam Vũ Đình ôm mắc cá chân mặt nhăn lại.
Thanh Tư Phong vội ngồi xuống nắm lấy chân nàng kiểm tra: "Vũ Đình, chị có sao không?"
Sau khi hai người trò chuyện với nhau một thời gian và dưới sự bắt ép của Lam Vũ Đình thì Thanh Tư Phong đã quen với việc gọi tên nàng, biết được nàng lớn hơn mình hai tuổi nên cũng gọi nàng là chị.
Lam Vũ Đình lúc này giữa hai hàng mi đau đến nhăn lại, đôi mắt giống như sắp khóc làm người ta càng thương tiếc: "Tư Phong, hình như chị bị trật chân rồi, hay em về biệt thự trước rồi gọi người đến đón chị"
Mưa đã bắt đầu lất phất rơi xuống, hai người nhanh chóng bị thấm ướt quần áo, âm thanh sấm chớp đùng đùng bỗng xẹt ngang trời làm nàng giật mình sợ hãi bổ nhào vào lòng cô.
Hai tay gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực Thanh Tư Phong đến nhăn nhúm, đầu chôn sâu trong lòng cô, hai bả vai không ngừng run rẩy.
Thanh Tư Phong ngước nhìn màn mưa, để những giọt nước dội lên mặt làm cô tỉnh táo hơn chút, đầu óc cô lúc này có điểm quay cuồng, giữa thời tiết giá lạnh toàn thân run rẩy nhưng trong đầu vẫn thấy nóng như muốn nổ tung.
Sự đối lập này làm cô rất không thoải mái.
Ôm lấy bờ vai run rẩy của nàng, có lẽ như nàng bị dọa không nhẹ, núp trong ngực cô không chịu ra, mưa đã làm cả người nàng ướt sũng, làn váy dán sát vào người, làm lộ rõ thân mình mảnh mai.
Tay để trên đầu nàng xoa nhẹ hòng làm dịu đi sự sợ hãi, cô ôm chặt lấy nàng rồi tiến đến bên tai thủ thỉ: "Vũ Đình ngoan, đừng sợ, có em ở đây rồi, ngồi dậy đi để em cõng chị về, nếu không sẽ bị cảm đó".
Lam Vũ Đình đang chôn sâu trong lòng Thanh Tư Phong, bỗng nhiên bên tai tỏa ra hơi nóng hầm hập bỏng đến lòng nàng, kèm theo đó là giọng Thanh Tư Phong nhỏ nhẹ truyền đến, êm dịu như hồ nước mùa thu, lần đầu cô đối xử ôn nhu với nàng như thế, có chút làm nũng cọ lấy cổ cô, nhuyễn thanh: "Không muốn~"
Mặc kệ nàng đang vô cớ không muốn về giữa trưa mưa ào ạt thế này, Thanh Tư Phong vẫn ôn nhu một tay che đầu một tay xoa lấy lưng nàng, ở bên tai nàng tiếp tục mềm mỏng: "Vũ Đình ngoan, mình cùng về nhà nha"
Lam Vũ Đình cảm nhận được đôi môi của cô áp thẳng vào tai nàng, giống như hôn vậy, từng lời cô nói ra đều mang theo hơi nóng có chút quá phận giữa trời mưa giá rét.
Nơi đó giống như thiêu đốt.
Thanh Tư Phong sau khi nói xong cũng không rời môi khỏi, có chút suy yếu mà nhắm mắt dán môi mình vào đó.
Lam Vũ Đình chợt ngẩng đầu lên, nước mưa xối thẳng vào mặt nàng, nàng khó chịu mà mở mắt, Thanh Tư Phong từ từ mở đôi mắt có chút tơ máu nhìn nàng, bỗng nhiên nàng nhào đến ôm lấy cổ Thanh Tư Phong, mũi cọ cọ lấy sườn mặt cô, tiến đến bên tai cô nỉ non, môi cọ lấy tai cô: "Tư Phong, về thôi".
Thanh Tư Phong mỉm cười vui vẻ, ôm lấy eo nàng, vuốt mái tóc ướt mềm của nàng.
Tránh cho động đến vết trật ở chân nên Thanh Tư Phong một đường cõng nàng xuống đồi, đầu óc tuy đã có chút mơ hồ nhưng cô vẫn cố mở mắt thận trọng từng bước dưới mưa.
Lam Vũ Đình ghé vào lưng cô, hai tay mềm nhẹ nhưng hữu lực quấn quanh cổ cô, đôi môi như cố ý lại như vô ý chạm vào tai Thanh Tư Phong, hơi thở ấm áp suốt một đường bên tai cô..