Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 28




Ra khỏi biên giới, là sa mạc mênh mông vô bờ, gió lớn thổi qua liền như sóng biển nhấp nhô bất định.

Mộ Dung Nghi liếm đôi môi khô khốc, đem bình nước đưa vào xe ngựa cho Như Thần công chúa.

“Ta không khát, đệ cực khổ như vậy, đệ uống đi!” Như Thần vạn phần yêu thương nhìn Mộ Dung Nghi bị gió cát sa mạc hành hạ đến phờ phạc thấy rõ.

Nhiệt độ ban ngày ở sa mạc giống như thui người trên lửa, đến đêm lại lạnh như dưới hầm băng.

Buổi tối, bọn lính đi theo đoàn hòa thân ngồi quây quần trước đống lửa, Mộ Dung Nghi xoa xoa tay, thẫn thờ nhìn ánh lửa. Lúc này, một túi nước bỗng lắc lư trước mặt nó.

“Uống chút rượu sữa ngựa đi, không thì ban đêm sẽ lạnh hơn.”

Mộ Dung Nghi ngẩng đầu, ngất ngây một hồi, Lục ca của nó sau quá trình ăn bờ ngủ bụi như bao người nhưng mặt lại không lộ chút mỏi mệt, vẫn là nụ cười gió thoảng mây bay như bao lần.

“Sao huynh tỉnh quá vậy? Ở đây hầu như mọi người mệt đến ngồi còn ngủ được đó.” Mộ Dung Nghi ngước mắt lên.

“Vì họ ôm khư cái tâm tình bị bắt đi làm khổ sai nên tinh thần tuột dốc càng nhanh, mà ta, chỉ là đến đây để thưởng thức sa mạc cô yên, mênh mang hoang hoải, không có thâm cung lục viện tranh nhau đấu đá, vì sao không vui vẻ hưởng thụ?” Ánh mắt Phi Dật tìm về nơi xa, chẳng ai nắm bắt được.

Mộ Dung Nghi cảm giác được một cánh tay choàng qua người mình, kéo đầu mình nhẹ nhàng tựa lên đôi vai của người nọ.

Người đang ôm lấy sưởi ấm cho mình chính là Lục ca ư? Lục ca vẫn nhạo báng nó đấy ư? Trong giây lát chợt nhớ đến lễ hội săn bắn kia, môi Lục ca, lưỡi Lục ca, đầu ngón tay của Lục ca, chỉ thấy tim đập càng gấp, một luồng nhiệt tuôn xuống dưới bụng.

“Sao vậy?” Giọng nói của Phi Dật vang lên trên đỉnh đầu.

“Không… Không có gì đâu… Lục ca,” Mộ Dung Nghi dừng một chút, “Huynh sao lại tốt đột xuất vậy?”

“Ngủ đi.” Phi Dật cái gì cũng không trả lời, chỉ nhắm mắt lại.

Trải qua hành trình 2 ngày 1 đêm trên sa mạc, đám người Mộ Dung Nghi đến được Điền La, 3 ngày sau đặt chân đến đô thành.

Hôn lễ diễn ra vào ban đêm, Mộ Dung Nghi nhìn món quà đáp lễ là Như Thần bị chồng nàng ôm lấy, bước qua tấm thảm nỉ thẫm đỏ, bước qua đám người đang hò reo rộn rã, tiến vào phòng tân hôn, một giọt nước mắt không kềm được mà lặng lẽ trào ra.

“Sao thế? Ngươi là hoàng tử chứ có phải công chúa đâu, nước mắt đàn ông không dễ chảy.” Phi Dật cầm một chén rượu đi tới trước mặt nó.

“Lục ca không đi hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc (*) đi lại chạy tới đây cười nhạo ta…. Mĩ nhân chốn này giống như cảnh sắc sa mạc vậy, cả đời thấy được chưa đến vài lần đâu.” Mộ Dung Nghi tức giận nói, dù sao ở đây cũng đâu phải hoàng cung, đâu sợ đắc tội tên Lục ca điên khùng kia.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Tâm tình Phi Dật dường như một chút cũng không bị khí sắc của Mộ Dung Nghi phá hỏng.

“Ta nghĩ, tất cả những người bên cạnh đều lần lượt rời xa ta, bốn năm trước là Tiểu Vũ, bây giờ là Như Thần, sau này không chừng sẽ đến Mẫu Phi rồi cả Tiểu Lam tử cũng bỏ ta mà đi!” Mộ Dung Nghi nói một mạch, trừng mắt nhìn Phi Dật, “Ngươi vừa lòng chưa!”

“Ta sẽ không bỏ rơi em.” Mộ Dung Phi Dật cười, cầm chén rượu trở lại cùng đám mĩ nhân của hắn.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, nét mặt Phi Dật rất đỗi dịu dàng, giọng nói rất đỗi chân thành, khi hắn xoay người đi, Mộ Dung Nghi biết rằng bản thân vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ nó không bao giờ muốn tỉnh.

Ngày thứ hai của hôn lễ, Mộ Dung Nghi nhìn về phía Như Thần, nàng ngồi trước bàn, hướng mắt về phía Cửu đệ của mình, không ngờ lại lộ ra ý cười hạnh phúc. Chồng của nàng dáng vẻ cục cằn, nhưng đối với nàng lại vô cùng mềm mỏng. Như Thần nói với Mộ Dung Nghi, nàng tuy rằng sau này không còn cơ hội trở lại quê nhà, chứ đừng nói là gặp lại em trai, nhưng trực giác đã mách bảo rằng, nàng không gả nhầm người.

Lúc chia tay, Mộ Dung Nghi thấy thứ đang treo trên tường kia chính là con diều mà nó đích thân làm tặng Như Thần.

“Cửu đệ à, trong lòng ta chỉ có con diều đó mới thật sự là quà cưới thôi.” Nàng công chúa này tại chốn thâm cung chịu bao khinh nhờn, vậy mà nơi chốn xứ xa lại tươi cười như hoa. Trong giây lát, Mộ Dung Nghi chợt thấy an lòng.

Đoàn đưa dâu 7 ngày sau trở về, khi đi, Mộ Dung Nghi vẫy chào thành lâu như âm thầm nói “Bảo trọng.”

Lúc mọi người lần thứ 2 đối mặt với sa mạc, không ít người bắt đầu thở dài, ngược lại Mộ Dung Nghi lại hô to “Mọi người cố lên! Qua cửa này nữa thì chúng ta về đến nhà rồi!”

“Này nhà quê, phấn khích quá vậy?” Phi Dật cười theo sau Mộ Dung Nghi.

“Lục ca,” Mộ Dung Nghi xoay người, cười xấu xa, “Huynh có phát hiện là trước mặt người khác huynh vô cùng thích trêu ta nhà quê, chế giễu ta chỉ mong sau ta ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, nhưng mà lúc không có ai, thì lại… là người khác? Huynh có phải là bị bệnh lâu năm mà giấu không?”

Mặt Mộ Dung Phi Dật đanh lại, Mộ Dung Nghi trong lòng thầm gào lên nguy to, sau đó Phi Dật xuống ngựa, thay lạc đà, giương roi lên, kéo theo một màn cát bụi mịt mù, Mộ Dung Nghi tiện thể nhai thấy một miệng toàn cát.

Phải rồi, ta bị bệnh, Mộ Dung Phi Dật thoáng nhìn trời, bệnh của ta chính là đem em chôn vào tim.

Rong ruổi trên sa mạc suốt một ngày đêm, mọi người đều có chút uể oải, nghĩ lại chỉ cần một ngày đường nữa thôi là có thể uống nước mát quê nhà, ăn trái cây mọng nước, trong lòng liền khấp khởi.

Bỗng nhiên, phía trước một đội nhân mã chạy tới, Mộ Dung Nghi chồm người nhìn ra xa, bỗng nhiên một mũi tên lao vun vút về hướng này, một thị vệ ngã xuống.

Mọi người đều ngỡ ngàng.

“Xếp thành hàng! Rút kiếm! Chúng ta đang bị tập kích!” Giọng Phi Dật đập tan sự im lặng, mọi người đều giật mình, bên tai Mộ Dung Nghi đều là tiếng kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

Đám người đó là ai?

“Qua đây!” Phi Dật lôi Mộ Dung Nghi từ trên lạc đà xuống, kéo về phía sau.

Một giây sau lại có vài mũi tên phóng tới, Phi Dật khéo léo ngăn lại, sau đó giương cung, gần như không cần nhắm liền bắn đi, trong đoàn người của địch ngay lập tức có vài tên ngã xuống.

“Chúng cưỡi ngựa, xem ra đã mai phục từ lâu!”

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: ý chỉ thân thể người phụ nữ, da thịt trơn mịn thơm tho.