Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 27




Mấy hôm nay trong cung vô cùng bận rộn, bởi vì có sứ thần của Điền La từ phương Bắc đến thăm.

Mộ Dung Nghi ngồi trong phòng của Tứ ca vừa ngửi tới ngửi lui, vừa ngước mắt nhìn Đinh Hiên đọc sách nhân tiện quấy rối.

“Như một con chuột, tìm cái gì đó?” Tầm mắt Mộ Dung Nghi hết ngóng qua đống sách vở lại lia xuống đai lưng không biết là đang tìm cái gì.

“Tứ ca, cái này đựng gì vậy? Thơm quá à, nhưng không phải mùi đàn hương cũng không phải mùi son phấn phụ nữ…” Mộ Dung Nghi rốt cục cũng tìm được mục tiêu, đó là một chiếc lọ màu nâu nho nhỏ, mở ra, bên trong có chứa một ít chất lỏng đông đặc lại.

“Đó là đặc sản của Điền La, gọi là ‘Thục Lộ’, là mật ong tinh tuyển của cả nước cùng nhựa cây bưởi hòa với nhau theo tỉ lệ đặc biệt mà thành, chỉ cần lấy một thìa nhỏ, hòa với nước ấm, ấm nhuận sạch trong. Đây là Điền La dâng tặng cho Hoàng Hậu nương nương, vừa lúc có huynh ở đó, Hoàng Hậu liền tặng cho huynh một lọ.”

“Tứ ca——” Mộ Dung Nghi vẩu môi, tròn mắt nhìn Đinh Hiên.

“Biết rồi, biết rồi, cho đệ chứ gì.” Đinh Hiên vươn tay đẩy đẩy trán Mộ Dung Nghi.

Mộ Dung Nghi cười, ôm bình mật chạy đi, thứ tốt như vậy, tất nhiên là muốn đem tặng Như Thần tỉ tỉ rồi.

Nhưng khi đến cung điện của Như Thần, lại thấy rất nhiều cung nhân không biết ở nơi nào, vào viện, thấy vài tên thái giám mang theo tơ lụa, mã não ngọc bích vân vân vũ vũ hết vào rồi lại ra.

“Đây… Có chuyện gì sao?” Mộ Dung Nghi nhìn bóng lưng của Như Thần ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm cho kẻ hầu trang điểm.

Như Thần xoay người lại, nở một nụ cười, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy nỗi buồn ẩn sâu trong đó, “Đệ đệ ngốc, ngươi xem, những…. vậy này đều là Phụ Hoàng ban cho mà.”

“Tặng phẩm của Phụ Hoàng? Phụ Hoàng chẳng phải đã quên mất sự tồn tại của tỉ từ lâu rồi hay sao? Tại sao đột nhiên lại ban thưởng những thứ linh tinh kia?” Mộ Dung Nghi đặt bình mật xuống, nhìn đống lụa là gấm vóc, gậy như ý, ngọc trai ngự ban kia chất chồng khắp gian phòng.

Như Thần chỉ cười, không nói lời gì. Mộ Dung Nghi bỗng nhiên có một loại cảm giác chẳng lành, nó giữ chặt hai vai Bích Nhi tra hỏi: “Bích Nhi nói đi, rốt cục là có chuyện gì rồi?”

“Cửu điện hạ, bệ hạ, bệ hạ muốn dùng công chúa để tạo quan hệ thông giao với Điền La!” Mắt Bích Nhi đỏ hồng, phỏng chừng đã khóc từ lâu.

“Cái gì?” Mộ Dung Nghi cảm thấy có chút hơi choáng váng, “Là thật sao? Tại sao lại như vậy?”

“Cửu đệ ngốc, tỉ tỉ của đệ cũng phải lập gia đình chứ, bộ đệ không mừng thay cho ta sao?” Như Thần yêu thương vỗ vai Mộ Dung Nghi.

“Có gì để mừng sao? Nếu Đoan Ngọc công chúa của Hoàng Hậu nương nương không muốn lấy chồng xa xứ, thế nào lại đến phiên Như Thần chủ tử chứ?” Bích Nhi vẻ mặt không cam tâm, “Chỉ có Đoan Ngọc công chúa là công chúa thôi, phải gả cho hoàng thân quốc thích, Như Thần công chúa của chúng ta không phải công chúa, phải bị coi như hàng hóa mà…”

“Im miệng, Bích Nhi!” Như Thần nhíu mày.

“Ta đi tìm phụ hoàng! Ta đi cầu cha thu hồi lại mệnh lệnh!” Mộ Dung Nghi vừa nói đã muốn chạy ra khỏi phòng, lại bị Như Thần chặn lại.

“Vô dụng thôi, thánh chỉ đã hạ…. Quân vô hí ngôn, huống hồ ở nơi này cô đơn quạnh vắng, không bằng Như Thần gả đi bằng thân phận công chúa, nở mày nở mặt vinh quang bước đi, trở thành một vị Vương Phi…”

“….” Mộ Dung Nghi cúi đầu, không nói nên lời.

“Ta trong hậu cung 2 năm nay thật sự rất hạnh phúc, vì có một đứa em trai tri kỉ lại thiện lương như đệ vậy.”

“Đệ đi tìm phụ hoàng,” Mộ Dung Nghi ngấc đầu, “Đệ muốn tiễn tỉ xuất giá!”

Hoàng đế Lan Phũ đương triều nhìn người đang quỳ trước mặt xin được phép làm đặc phái viên cầu thân hộ tống Như Thần công chúa đi xuất giá, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Đứa con này của ông từ nhỏ đã lớn lên chốn dân gian, đối với quyền vị không có dã tâm gì, cầm kì thi họa đều dốt đặc, thậm chí còn bị vài người anh trai khinh thường, nhưng đây là lần đầu tiên nó Mộ Dung Nghi nghiêm túc thỉnh cầu ông điều gì đó.

“Nghi nhi, con phải biết rằng, đưa dâu đường xá xa xôi, còn phải đi qua sa mạc phương Bắc, đổi lại còn phải tuân theo tập tục của Điền La nữa, không phải chỉ đơn giản là đi đến một nước nào đó thăm thú đâu.” Hoàng đế hết lòng khuyên nhủ con trai.

“Vượt sa mạc khổ cực, nhi thần không sợ. Không hiểu lễ Mộ Dung Nghi của Điền La, nhi thần có thể lập tức đi học. Nhưng Như Thần là tỉ tỉ của nhi thần, chị ấy từ nhỏ đã mất mẹ, thử nghĩ đi cỗ kiệu cưới của chị ấy trên đường, ngay cả một đứa em trai là con cũng không muốn đưa tiễn, trong lòng cô đơn biết bao nhiêu.”

“Cái này…” Hoàng đế trong lòng cũng có chút dao động, “Con vẫn chưa tròn 18, lỡ như…”

“Phụ hoàng, Cửu đệ quả thật là ít tuổi hơn con,” Mộ Dung Phi Dật chầm chậm đi vào tẩm cung, hành lễ, nói “Nhưng năm sau em ấy cũng sắp 18 rồi, là một người lớn rồi, nên tuyển phi rồi. Lần này hộ tống cầu thân coi như là để sau này tham khảo. Huống hồ có Lục ca là nhi thần đây, không xảy ra chuyện gì được đâu.” Dứt lời, Phi Dật quỳ xuống bên cạnh Mộ Dung Nghi mỉm cười thâm sâu.

Cuối cùng, Hoàng đế đồng ý.

Trên đường về, Mộ Dung Nghi ở phía sau nói vọng lên Phi Dật ở đằng trước: “Cảm ơn.”

Nó cho rằng Phi Dật sẽ quay đầu lại, nhưng y chỉ đơn giản là phẩy tay vài cái.

Nửa tháng sau, Mộ Dung Nghi theo đội ngũ tiễn dâu đi rời kinh. Nó nhìn xe ngựa đỏ thẫm phía trước, lòng trăm mối ngổn ngang. Như Thần xốc rèm xe lên, hỏi: “Nhìn kìa, đó là chỗ đệ với Tiểu Vũ uống trà đúng không?”

Mộ Dung Nghi giấu đi gương mặt xấu hổ mà tươi cười gật đầu.

“Mau nhìn kìa, chỗ đó là Tụ Tiên các đúng không?” Như Thần vui vẻ hệt như một con chim vừa sổ lồng vậy, chỉ có điều, rời bỏ chiếc lồng này, để sa vào một chiếc lồng khác.

“Đúng rồi….” Mũi Mộ Dung Nghi cay cay.

“Tỉ hiện tại rất rất hạnh phúc, Nghi nhi à,” Như Thần nở nụ cười, Mộ Dung Nghi chưa bao giờ biết ngoài Phi Dật hóa ra còn có một người cười đến khuynh thành như vậy, “Nếu như không phải lần hòa thân này, chỉ sợ rằng cả đời cũng không có cơ hội được nhìn thấy những nơi em và Tiểu Vũ đã từng đi qua.”

Mộ Dung Nghi nhìn ra xa, thở dài.

Tiểu Vũ, ngươi hiện tại có khỏe không? Ta nhớ ngươi, nhớ lắm.