Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 17




“Em sẽ làm gì nếu anh ta bắt đầu đánh em?”

Jocelyn phẩy tay như muốn gạ bỏ khái niệm đó. “ Đừng ngớ ngẩn vậy, chị Vana. Anh ấy sẽ không dám làm thế đâu.” Nhưng nàng đứng khựng lại một chút khi đang đi về phía lều của mình, và ngay cả nàng cũng nhận ra sự hoang mang trong giọng nói của mình. “Đúng vậy không?”

“Đừng nhìn chị, em yêu. Người cứ đùa với lửa chính là em. Chị chưa từng nói chuyện với gã đó. Nhưng em cũng nên cân nhắc vài điều trước khi lấy trộm ngựa của anh ta chứ?”

“Em không lấy trộm, mà em chỉ mượn nó thôi. Nhưng nếu em có làm như thế đi nữa thì cũng đáng đời anh ta.”

Nàng đã gây bàn tán xôn xao khi cưỡi con ngựa ngoại cỡ Appaloosa quay trở về, nhưng khi nhìn vào nét mặt cáu bẳn của nàng thì chẳng có ai dám hó hé nhận xét gì, ngay cả đến cậu em trai của Colt, ít nhất cũng không nói gì với nàng. Nhưng chuyện đó xảy ra cách đây vài giờ kìa.

Một đoàn người được cử tới chỗ mà nàng đã bỏ rơi Colt, nhưng không thấy dấu hiệu nào của anh. Họ cũng đã dựng lều ở lại thêm một đêm nhưng Colt vẫn bặt vô âm tín. Người của nàng có lẽ bắt đầu tự hỏi không biết nàng có tiễn anh đi vĩnh viễn không. Dù sao đi nữa, hẳn họ đã nghe được mấy phát súng nàng bắn. Nàng bắt đầu thấy bất an trong lòng. Có mấy con rắn mà anh đã nói đến, và còn con sư tử núi kia vẫn đang ở nơi nào đó ngoài kia. Tất nhiên là nàng không bỏ rơi anh lại mà không có thứ gì phòng thân. Anh vẫn còn khẩu súng lục của mình. Anh chắc chắn chỉ muốn làm nàng lo lắng cho mình mà thôi.

"Chị khá thích tấm thảm này, nhưng nó chắc sẽ không bền được lâu hơn nếu em cứ đi đi lại lại như thế" Vanessa nói giọng cọc cằn nhất. “ Sao em không lại đây, uống chút rượu sherry (một loại rượu trắng ở miền Nam Tây Ban Nha) trước khi ăn tối chứ?”

“Em xin lỗi,” Jocelyn nói, nhưng nàng không ngừng bước. “Em biết mình không dễ chịu gì trong mấy ngày vừa qua.”

“Em hẳn là đang nói đùa,” Vanessa cười to. “Chuyện bất hòa của em với ông Thunder có lẽ là trò giải trí vui nhất đối với chúng ta từ sau khi hai tên hầu to con của tụi mình cố giết nhau để giành lấy Ba-bette. Em không nói hôm nay đã xảy ra chuyện gì nhưng khi em đi với tâm trạng cực kỳ tốt rồi lại mang tâm trạng hoàn toàn trái ngược lúc trở về, thì nó chẳng khó đoán mấy. Chị thật sự rất mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Nữ Bá tước nhận được cái quắc mắt giận dữ vì mấy lời này, nhưng ngay sau đó Jocelyn nhắm mắt lại khép nép sợ sệt vì cả hai người đều nghe được sự rối loạn bất ngờ xảy ra bên ngoài lều. Chàng Thunder đã tới.

“Nghe này, anh bạn,” một cận vệ nói với giọng khó chịu. “Anh không thể vào đó mà không được mời.”

Câu trả lời duy nhất là âm thanh tiếng da thịt va vào nhau, giống như có ai đang đấm vào mặt người kia. Sau đó, giọng của một người cận vệ khác lại vang lên, và thêm vài cuộc ẩu đả nữa, kèm theo thêm hai cú thụi mạnh.

“Tốt hơn là em nên thủ sẵn súng lục đi, em thân yêu, cho đến khi anh ta đủ bình tĩnh.”

Nhưng Jocelyn chẳng làm theo lời nhắc nhở của Vanessa, và thật sự cũng không đủ thời gian. Mỉa mai thay, không một ai trong hai người nghĩ rằng cận vệ của họ có thể chiếm ưu thế trong cuộc ẩu đả, và quả nhiên cả hai đều đúng. Vạt lều bị giật tung lên khi Colt xông vào mà chân không hề chậm lại, anh giận dữ bước thẳng tới chỗ Jocelyn. Nàng căng người lên, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào. Có lẽ hành động đó khiến tay anh không đụng vào nàng khi anh bước tới. Anh chẳng làm gì hơn ngoài việc quẳng mũ xuống khoảng đất giữa họ-- và quát.

“Đáng ra tôi phải … cô đừng bao giờ …”

Anh chẳng nói hết cả hai câu. Vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt nàng trước cơn giận dữ của anh đã đánh bại được anh. Và thật hấp dẫn khi quan sát anh vật lộn với cơn thịnh nộ trong đầu để tự kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đứng đó với đôi mắt nhắm nghiền lại, và nàng hầu như có thể cảm nhận cơn cuồng nộ trong người anh, ngọn lủa và sức mạnh của nó đang lan tỏa gần như bùng nổ, song nàng không còn thấy được nó nữa.

Jocelyn có cảm giác việc mất tự chủ trong bất cứ chuyện gì đều xa lạ với anh, rằng anh là người lấy làm kiêu hãnh về khả năng có thể che đậy cảm xúc ở cả thể xác lẫn suy nghĩ, không bao giờ biểu lộ bất kỳ dấu hiệu nào về sự giằng xé trong lòng mà anh đang chịu đựng. Nàng đã chứng kiến sự kiềm chế đó trước đây. Nhưng sau đó, nàng cũng đã bị anh quát tháo.

Đó có phải là dấu hiệu tốt, nàng tự hỏi, rằng anh chàng có vẻ như mất bình tĩnh chỉ khi nào anh ở gần quanh nàng? Hay là anh biết mình đang ở trong hoàn cảnh không thể xoay xở được? Nàng ước mình biết được nó là cái gì, nhưng nàng đi tới kết luận là mình đã khích động anh quá đủ trong một ngày. Vanessa vẫn đúng như thường. Nàng không việc gì phải đùa với lửa nếu không biết được hậu quả của nó.

Trước khi anh mở mắt ra, thì cái lều lại bị xâm nhập bởi sáu người cận vệ. “Họ trễ rồi,” Colt bình thản nói với Jocelyn trong lúc Vanessa nhanh chóng đảm bảo với mấy người kia là chẳng cần phải báo động làm gì. “Thật quá dễ để tóm được cô, cô em.”

“Không hẳn vậy,” nàng nói giọng bình thản y hệt anh. “Lý do duy nhất mà anh hành động được đến mức này là bởi vì họ biết anh. Nếu một người lạ mà cố hành động y như thế, thì có lẽ anh ta đã bị bắn rồi chứ không chỉ đơn thuần là cảnh cáo suông đâu. Anh có gây ra nhiều tổn hại ngoài đó không?”

“Không.”

“Thế thì tốt.”

Nàng mỉm cười rồi quay đầu về phía người của mình và hùa với Vanessa đảm bảo rằng tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Thậm chí nàng còn nhận hết lỗi về mình, mặc dù không nói chi tiết cụ thể, mà chỉ đơn thuần thừa nhận rằng mình vô tình đã khiêu khích Colt. Mọi người ở đây đều biết nàng quay trở về cùng với con ngựa của Colt, mà không có anh đi cùng, đã khiến hành động quá khích của anh trở nên dễ cảm thông và tha thứ hơn. Anh không phải thốt ra lời nào để tự biện hộ cho bản thân mình, mà anh cũng chẳng định làm vậy.

Ngài Parker là người duy nhất miễn cưỡng rời đi trong khi Colt vẫn còn đó, nhưng giờ đây khi Colt đã bình tĩnh lại, thì cả hai quý bà đều khẳng định rằng không có thêm rắc rối nào nữa sẽ xảy ra, ông ta cũng không còn nhiều lựa chọn. Ngay khi người cận vệ cuối cùng cũng rời đi, dù vậy, thật lúng túng khi nghe lời nhận xét của Colt, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc.

“Tôi cố rời đi, thậm chí bỏ chạy, nhưng đều không có tác dụng. Chẳng có cách nào ngoại trừ việc bẻ cổ cô ra.”

Vanessa, phát hoảng khi nghe những lời này, định mở miệng gọi cận vệ quay lại, nhưng Jocelyn kịp ngăn cô ta. “Vậy thì, cổ tôi biết ơn đã được anh để mắt tới. Có lẽ, tôi nợ anh một lời xin lỗi—”

“Quá đúng.” Không hiểu sao ngay cả hai từ ấy cũng được thốt ra bằng một giọng ôn hòa.

“—nhưng anh cũng nợ tôi lời xin lỗi, vậy tại sao chúng ta không làm hòa nhau lần này?”

Anh không nói một lời hay gật đầu đồng ý với lời đề nghị của nàng, và Jocelyn trở nên lúng túng bởi tia nhìn xoi mói của anh. Đôi mắt anh thực sự khiến nàng có cảm giác như anh muốn ăn tươi nuốt sống mình, và nhìn trừng lại anh chỉ làm nó càng tồi tệ hơn thôi. Sâu thẳm trong đôi mắt xanh ấy, nàng cảm giác được sự thân thuộc nơi cơ thể mình. Sức nặng của anh đã bao trùm lên nàng chỉ cách đây vài tiếng. Bàn tay anh đã đóng dấu trên da thịt ở chân nàng khi anh kéo mạnh váy nàng lên. Giờ đây, đầu gối nàng muốn khụy xuống khi nhớ lại rằng anh đã đặt ngón tay vào bên trong nàng. Và nàng có linh cảm rằng anh cũng đang hồi tưởng lại chuyện đó khi nhìn nàng như thế. Cầu mong không phải vậy.

Nàng quay đi, bắt gặp cái nhìn xoi mói của Vanessa, suýt bật cười vì nhẹ nhõm. Là vì Vanessa đưa ra tất cả những lời cảnh báo và nhận xét ác cảm chỉ dựa vào suy đoán của bản thân, nhưng lúc này thấy rõ anh bằng xương bằng thịt, cô ta dường như không biết phải nên nghĩ thế nào. Tất nhiên anh chẳng phải là người dễ bị nhìn thấu, đăc biệt lúc anh như thế này. Cơn giận có thể vẫn còn đấy, nhưng bây giờ đã bị chôn sâu đến nỗi nó trở nên vô hại—ít nhất trong lúc này.

“Nữ Bá tước sớm nhắc tôi nhớ rằng mình thật sơ sót khi chưa kịp giới thiệu. Colt Thunder, cho phép tôi được giới thiệu với anh người bạn thân nhất và cũng là người đồng hành của tôi, Vanessa Britten.”

“Xin chào bà,” Colt gật đầu chào.

Vanessa hiển nhiên được khích lệ thêm, đủ để trả lời, “Rất vui khi biết anh, ông Thunder.”

“Ồ, anh ấy không thích được gọi là ông đâu, chị Vana. Anh ấy chỉ muốn gọi tên thôi.”

“Thế ư? Thật kỳ lạ.”

“Nhưng em thấy nó lại hay hơn, không nghi thức rườm rà, không phải sao? Nó làm chị có cảm giác biết người đó rõ hơn mức chị có thể.”

“Tôi xin phép cáo từ, các quý cô.”

Anh nói khi đã bước về phía lối ra, khiến Jocelyn phải chặn anh lại. “Nhưng anh chưa thể đi. Anh phải ở lại ăn tối với chúng tôi chứ.”

“Phải à?”

Nàng nhìn xuống rồi sửa lại lời mình, “Anh sẽ ăn tối cùng chúng tôi chứ?”

“Tôi không—”

“Ít nhất cũng ở lại và uống chút rượu chứ,” nàng một mực nói. “Anh chắc là …” Không hẳn, mà anh có lẽ đang khát thật. “Chúng tôi có rượu sherry … không, anh có lẽ không thích nó. Chị Vana, sao chị không đi xem thử Jane có thể tìm trong xe chở đồ có loại rượu nào mạnh hơn không?”

“Bộ cô chưa hiểu rằng ở một mình với tôi là không an toàn sao?”

Jocelyn xoay người thì thấy Vanessa đã rời khỏi mà chẳng đáp lời, tấm lều vẫn rung rinh. Giờ đây, họ đúng là đang ở một mình cùng nhau—trong một lúc.

“Chị ấy sẽ quay lại ngay, và …” nàng đưa mắt lén nhìn anh. Chúa ơi, lại là đôi mắt ấy. Cảm giác rùng mình phấn khích lan tỏa trên da thịt nàng mà nàng thậm chí không hiểu vì sao. “Và bộ anh vẫn chưa hiểu là tôi không dễ bị bắt nạt như thế àh?”

“Cô đúng là mất trí thật rồi, cô em … tự chuốc lấy phiền phức,” anh độp lại.

Nàng đang tự chuốc lấy phiền phức đấy, nhưng không phải như ý anh nói. Sao anh ta lại không thấy được kia chứ? Sao anh ta lại cố hết sức để tỏ ra mình là người dữ tợn và hèn hạ? Bởi vì bản chất anh ta thật sự như vậy, một giọng nói nhỏ cảnh tỉnh trong đầu nàng. Không, nàng sẽ không tin điều đó, không một chút nào. Hơn nữa, Sir George hẳn sẽ không mến một người vốn hung ác.

“Cái mà tôi cảm thấy, Colt Thunder,” nàng dịu dàng thì thầm khi mắt nàng lần tìm mắt anh lần nữa, “rất hấp—”

“Jane lát nữa sẽ đến. Chị bảo cô ta kiếm chai rượu brandy cũ mà em mua ở—ơ, ý chị nói, chị không làm gián đoạn chuyện gì cả, phải không?” Vanessa hỏi.

Hai má Jocelyn đỏ ửng lên vì thẹn, nhưng nàng cố gắng lắc đầu khi dợm bước xa khỏi Colt. “Không, không có gì cả,” nàng gần như nói cà lăm.

Nàng không thể tin được là mình lại sắp thú nhận với anh về sự thu hút của anh đối với mình. Đó đơn giản không phải là cách giải quyết vấn đề, nhất là khi cảm giác ở tầng thứ hai vẫn còn rất mơ hồ. Trời ơi, thiệt xấu hổ chết mất thôi nếu nàng đã nói vậy và anh không đáp lại, hay tệ hơn, là nói thẳng ra đó là vấn đề của nàng, chứ không phải của anh. Đó đúng là chuyện của nàng mà, nhưng nàng cũng chẳng cả gan đứng ra giải quyết nó.

“Thì cũng như chị quay lại quá sớm, Vana, từ lúc em hỏi này nọ Colt tại sao hôm qua anh ấy muốn chúng ta tránh vào thị trấn kia. Câu trả lời đặc biệt gây hứng thú cho chị, đúng không?”

“Ừm, tất nhiên rồi,” Vanessa đáp lại, mặc dù có vẻ miễn cưỡng.

Hoàn toàn hợp lý khi phàn nàn với Jocelyn về cái tính thù hằn rõ mồn một của tên dẫn đường của họ, Vanessa nghĩ, nhưng chẳng dễ chịu chút nào khi đề cập chuyện này thẳng với anh, đặc biệt là khi anh trông chẳng có vẻ gì là thân thiện. Thực ra, cách mà anh ta nhìn Jocelyn trong lúc nàng không chú tâm vào anh ta … Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ta trong khi cô đi vắng đây? Rõ ràng là mắt anh đang bùng cháy đam mê, nhưng là loại đam mê nào nhỉ?

Anh có vẻ như không theo dõi cuộc nói chuyện, vì quá mải mê chú ý đến Jocelyn, nên Vanessa nhắc nhở, “Có lý do chính đáng phải không, ơ—Colt?”

Tia nhìn chăm chú của anh chuyển hướng sang cô mà chỉ có thể diển tả bằng từ mất kiên nhẫn, nhưng ngọn lửa trong đó đã biến mất, và sau đó anh lại nhìn Jocelyn, như thể anh chẳng ngăn nổi mình thôi nhìn nàng. “Tôi không để các cô vào Benson bởi vì ở ngoài trời đảm bảo an toàn nhất, khi mà cô có thể thấy được kẻ thù của mình. Ở trong thị trấn, các cô chẳng biết nên đề phòng tên quỷ quái nào, vì các cô thậm chí còn không biết gã người Anh này hay người của hắn trông như thế nào. Còn ở ngoài này, bất cứ người nào lại gần thì đều khả nghi hết. Đó là cách đề phòng đơn giản nhất, nữ Công tước, cô hãy ghi nhớ đi.”

Câu trả lời có hai nghĩa. Ngay cả Vanessa còn hiểu được ý nó muốn ám chỉ chuyện gì. Nhưng Jocelyn chọn cách phớt lờ nó hoàn toàn.

“Đấy, chị thấy không, Vana, một lý do chính đáng thật hoàn hảo. Và hơn thế, tạm thời gã Mũi Dài đã bị đánh lạc hướng, nhờ Colt đã một mực bảo chúng ta rẽ vào sáng nay. Chúng ta chẳng thể kiếm được ai giỏi hơn thế, chị đồng ý không?”

Vanessa gật đầu, nhưng vẫn chú ý nhìn Colt, quan sát phản ứng của anh. Cô chẳng lạ gì cái chiêu cũ rích của Jocelyn. Nàng để cho anh chàng biết rằng đối phương rất khao khát mình, rồi e thẹn lãng tránh tia nhìn chằm chằm của anh như thể nàng không dám nhìn vì sợ cảm xúc của mình bị phơi bày quá lộ liễu, và giờ lại đang dùng lời tâng bốc. Nhưng chẳng ăn thua gì với chàng ta, ít nhất cũng không phải như người ta mong đợi. Có lẽ, Jocelyn càng tỏ ra tán thành ý kiến của anh bao nhiêu, thì anh có vẻ càng khó chịu bấy nhiêu.

Anh có hiểu thấu được vấn đề hay là không muốn hiểu đây? Hay có phải anh hành động như thể đã quyết định rằng mình không thể có được thứ mình muốn? Giờ đây, Vanessa đang có một suy nghĩ, nhưng lại không chắc chắn về nó. Cô ta tự hỏi liệu có nên nói ra cho Jocelyn biết không. Không được, tốt nhất cứ để cô nàng tiếp tục cư xử theo cách riêng của mình. Vả lại, chẳng thể có câu trả lời nếu không hỏi trực tiếp, và Jocely luôn chủ động trong hầu hết các vấn đề, nhưng Vanessa lại hy vọng nàng ta đủ khôn ngoan không đề cập đến chuyện này. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ quá xấu hổ rồi.

Có lẽ cả hai người phụ nữ đều không biết rằng Colt sẽ hoan nghênh sự cởi mở một chút về điểm này, bởi vì anh vẫn không hiểu tý gì về động cơ của nữ Công tước. Anh chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nàng muốn anh ngay cả khi biết anh là ai.

Nhưng điều anh muốn ở nàng là tránh xa anh ra, và ở gần nàng như thế này lần nữa chỉ khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi. Sai lầm tệ hại nhất là đã xông vào đây, ngay cả khi cơn giận có làm mờ lý trí đi nữa. Bây giờ khi đã nguôi ngoai, thì chết tiệt thật, anh cần chuồn khỏi đây thật nhanh.thôi.

Chỉ ngay lúc anh định làm, thì vạt lều lại mở ra với người hầu đang mang một chai brandy đặt trên cái khay bạc. “Tạm biệt các cô,” là những lời cáo từ anh nói lúc bước về phía lối ra. Nhưng anh đã kịp chộp lấy chai rượu từ chỗ nàng hầu khiến cô ta giật bắn người. Ít ra cũng có thứ gì đó của Jocelyn anh có thể lấy mà không thấy mặc cảm tội lỗi, và đêm nay anh lại vô cùng cần đến nó.