Tia Nắng Từ Anh

Chương 49: Chương 49: Bị Đả Kích





Trong garage xe trống trãi kia, mọi thứ bỗng diễn ra chậm chạp sau câu nói của Trí Hi cùng Thư Giao. Cô gái kia hung hăng trừng mắt nhìn Thư Giao. Cô giật mình mà ngậm miệng lại đứng thủ thế. Bỗng cô gái kia nở một nụ cười khinh thường rồi khoát tay cho hai thanh niên kia tránh ra. Thư Giao cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng không hiểu rốt cuộc cô gái kia muốn cái gì.
Cô gái kia tiến đến gần Thư Giao, gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo của cô ta nhìn về phía cô.
- Cô cũng giỏi thật nhỉ? Tôi còn đang nghĩ cô làm cách nào mà quyến rũ được nhiều người như vậy.
Thư Giao bất giác nhíu chặt mày vì những lời mang đầy ý vị châm chọc kia. Cô vẫn không lên tiếng phản bác, cô vẫn muốn xem cô gái kia rốt cuộc là vì lí do gì mà muốn cô chạy đến đây.
Cô gái kia không thấy Thư Giao phản bác thì càng căm giận, ánh mắt như chứa đao nhọn mà nhìn Thư Giao.
- Sao? Tôi nói đúng quá nên cô không phản bác hay căn bản là xem thường lời nói của tôi?
Thư Giao cảm thấy cô gái này rất vô vị.
- Tôi…không nhất thiết phải tranh cãi với cô, tôi chỉ muốn biết vì lí do gì cô muốn lừa gạt tôi đến đây mà thôi.
Cô gái kia khẽ nhếch lên một nụ cười:
- Muốn biết tôi sẽ cho cô biết.
Hai cô gái đang nói chuyện bên trong rất nhỏ đã bị tiếng động bên ngoài lấn át. Người bên ngoài căn bản không thể nghe bọn họ nói cái gì.
- Tôi muốn báo cho cô biết, cô nhất định phải rời khỏi thành phố này và không được xuất hiện trước mặt Vũ Trí Hi nữa.
Thư Giao nghe xong liền có chút lảo đảo. Cô gái này rốt cuộc là ai và có quan hệ gì với Trí Hi? Vừa rồi cô ta chẳng phải muốn cô rời khỏi Đại Vũ sao? Không lẽ cô ta là một trong ba người còn lại biết thân phận của Trí Hi? Thư Giao cảm thấy rất rối loạn, trong thời gian ngắn cô vẫn chưa xâu chuỗi được mối quan hệ của cô gái này với Trí Hi. Tuy nhiên, trước khi làm rõ chuyện này cô không thể để lộ rằng bản thân đã biết thân phận Trí Hi.
- Rời khỏi thành phố? Tôi tại sao phải rời nơi mình đã sống từ nhỏ chứ? Cô lấy tư cách gì để buộc tôi rời khỏi?
- Căn nhà đó của cô cũng chẳng còn thời gian bao lâu nữa để tồn tại, tôi chỉ nhắc nhở trước mong cô chuẩn bị tốt tinh thần mà thôi. Tôi sợ đến lúc đó cô không có nhà để ở lại lang thang đầu đường xó chợ.
Thư Giao nhìn vào cô gái trước mặt cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an không tên.

- Cô có ý gì?
- Căn nhà của cô nằm trong khu giải tỏa, ba tôi là một cổ đông trong dự án quy hoạch này cho nên tôi nhất định khiến cô không có nơi để ở.
Thư Giao nhớ là Lan Thy từng đề cập đến chuyện giải tỏa khu nhà nơi cô ở nhưng cô không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Cô làm sao giữ được ngôi nhà bây giờ?
- Cô…uy hiếp tôi?
- Tôi chỉ muốn cô biết địa vị của mình mà thôi, cô là hạng thấp kém không xứng với người thừa kế Vũ Đại. Cô nghĩ gì mà muốn chen chân vào giữa vợ sắp cưới của Trí Hi và anh ấy. Hơn nữa, tôi cũng có lòng tốt muốn nói cho cô biết ông nội của anh ấy biết cô có quan hệ cùng anh ấy, mẹ con cô căn bản không có đường sống.
Thư Giao giật mình lại lùi mấy bước? Vợ sắp cưới? Người cô ta đang nói là ai thế? Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Trong đầu cô căn bản chỉ có quan hệ của cô và Đại Vũ. Cô quên mất thân phận Đại Vũ lại là một người thừa kế cao quý, cô căn bản không với tới được. Nghĩ đến đây Thư Giao không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cô cảm giác bản thân rất ngu ngốc.
Nhìn thấy sắc mặt Thư Giao chợt trở nên trắng bệch, cô gái âm thầm hả dạ.
- Sao? Cô không biết anh ta có vợ sắp cưới có phải không? Chậc, chậc thật đáng thương một cô bé muốn làm lọ lem lại bị chính hoàng tử của mình lừa gạt rất đau có phải không? Còn nữa, cho là Trí Hi muốn bảo vệ cô đi chăng nữa nếu anh ta dám làm trái lời ông nội anh ta thì anh ta sẽ mất tất cả.
Thư Giao cắn chặt răng không muốn để lộ sự yếu đuối của bản thân. Cô nở một nụ cười nhạt thếch đến đau xót. Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô và Trí Hi vẫn chưa có quan hệ gì mà đã có người đến cho cô lời cảnh cáo rồi sao? Vậy « bạn gái » của Đại Vũ có phải cô cũng không làm nổi phải không? Lần này cả căn nhà của ba cô để lại cùng với sự bình yên của mẹ cô cũng bị kéo vào cô nên nói gì bây giờ.
- Tôi và Trí Hi không có quan hệ gì cả, cô đừng làm phiền đến mẹ tôi.
Cô gái nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng lộ ra một tính cách kiên cường thì cười nhạt, nhướng mày xác nhận :
- Cô chắc chứ? Đừng để tôi thấy cô đến gần Trí Hi hay Vũ ca.
- Cô sẽ không động đến căn nhà và mẹ tôi?
- Cô làm được thì tôi cũng sẽ làm được, dù sao tôi cũng không cần phải so đo với một người không địa vị lại thấp kém như cô.
Thư Giao nắm chặt tay, cứng rắn đứng vững, thời gian gần như hơn năm phút trôi qua cô mới bật thốt ra mấy chữ :
- Được, tôi sẽ làm như lời cô nói.

Mẹ cô đối với cô luôn là người quan trọng nhất, cô sẽ không vì bất cứ ai mà khiến bà phải khổ sở. Cho dù cô biết chuyện này đối với Trí Hi rất không công bằng nhưng cô không có lựa chọn khác. Cô chỉ là một người thấp cổ bé họng, cô không đủ sức chống đỡ một cơn sóng gió quá lớn. Cô sẽ tìm cách nói rõ với anh, cô biết quyết định này không dễ chịu chút nào. Rõ ràng từ đầu cô đã biết cô không nên dính dán đến anh nhưng cô vẫn để trái tim dẫn dắt mà không phải lí trí. Cảm giác cô dành cho anh là để ý, quan tâm rồi thích nhàn nhạt cho đến bây giờ cô mới biết vị trí của anh trong tim cô căn bản lớn hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc cùng anh làm người xa lạ thì một chuỗi đau xót dâng trào.
- Vậy cứ như vậy đi, tôi chờ xem biểu hiện của cô bằng không tôi nhất định làm cho cô không còn đường lui.
Cô gái nói xong ngạo nghễ xoay người rời đi theo cửa sau, Thư Giao nhìn theo bóng dáng xinh đẹp ấy khuất dần. Cho đến khi trong garage xe chỉ còn mỗi cô, Thư Giao trượt người xuống ngồi thu mình vào một góc. Bên ngoài cũng chấm dứt tiếng động, hàng loạt tiếng « xoạch xoạch » vang lên, cánh cửa được kéo lên. Hai thân ảnh đứng ngoài cửa quan sát một vòng. Ánh mắt Trí Hi rất nhanh nhìn thấy cô, trong đôi mắt đen sâu của anh hiện lên một tầng ánh sáng vui mừng nhưng rất nhanh nó cũng trở nên phức tạp.
Trí Hi bước đến kéo Thư Giao đứng dậy :
- Em làm sao vậy? Có sao không?
Thư Giao bị anh kéo bất ngờ, cô ngã vào người anh. Cô ngơ ngác nhìn vào gương mặt điển trai trước mặt. Cô có cảm giác xa xăm quá. Anh đang ở rất gần cô nhưng tại sao cô với mãi không tới. Thư Giao mang theo cảm xúc phức tạp nhìn anh rất lâu. Cô gượng cười thoát khỏi tay anh. Trí Hi cũng như vậy nhìn cô, anh có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết.
- Không sao. Về thôi !
Trác Quang đứng ngoài cửa không động đậy, bàn tay anh nắm chặt khi nhìn thấy Thư Giao ngắm nhìn Trí Hi. Một cảm giác chua xót cùng đau đớn dâng lên. Cô yêu Trí Hi phải không?
Thư Giao bước đi phía trước, cô không nói một lời nào. Hai chàng trai đi phía sau cũng giữ im lặng. Ba người im lặng ra khỏi con hẻm âm u đó. Đèn đường hiu hắt in bóng của ba người trên con đường lớn, Thư Giao cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cảm giác lạnh lẽo len lỏi trong tim.
- Lên xe đi, tôi đưa em về!_Trí Hi mở miệng.
Thư Giao nhìn anh muốn mở miệng từ chối nhưng nhìn ánh mắt chân thành của anh cô lại không biết nên nói như thế nào. Có lẽ cô nên nói rõ với anh.
- Tôi cùng đường để tôi đưa Thư Giao về._Trác Quang không vui nhìn Trí Hi.
Hai ánh mắt nhìn vào Thư Giao chờ đợi câu trả lời.
- Em có chuyện muốn nói với anh Trí Hi, em đi với anh ấy được rồi. Anh Quang về trước đi.
Trác Quang kinh ngạc rồi hiện lên một tia thất vọng rõ rệt. Anh cụp mắt xuống, cam chịu gật đầu rồi vào xe nhanh chóng lái xe rời đi. Thư Giao ngoan ngoãn ngồi vào xe Trí Hi. Trí Hi muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì? Khi không cô chạy đến đó làm gì? Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt hóc hác của cô tất cả câu hỏi đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chiếc xe bắt đầu lướt đi, Thư Giao bây giờ mới nghiêng đầu nhìn chàng trai tuấn lãng bên cạnh. Anh cao quý và tao nhã vô cùng, thật ra anh với thân phận nào cũng làm cho người ta một ấn tượng khó phai.

- Bộ dạng nào là bộ dạng thật của anh?
Tay của Trí Hi đặt trên bánh lái hơi cứng lại nhưng rồi cũng rất nhanh bình tĩnh.
- Em nghĩ là bộ dạng nào?
- Là của hiện tại.
- Đúng nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Thư Giao vẫn như vậy nhìn anh rồi quay đi, cô nói rất nhỏ dường như không muốn anh nghe thấy. Thế nhưng anh vẫn nghe.
- Là bộ dạng thật nhưng tính cách không thật.
Một Đại Vũ tùy hứng, bá đạo nhưng ấm áp vô cùng. Còn Trí Hi là một người cơ trí, tao nhã dịu dàng biết chừng mực nhưng khiến người ta không dám chạm đến. Cô thích Đại Vũ ấm áp nhưng bất giác cũng thích cử chỉ dịu dàng của Trí Hi. Tại sao tất cả những cái đó hiện tại lại làm cô cảm thấy đau đớn và hụt hẫng không tên.
Thư Giao im lặng không nói, Trí Hi cũng không mở miệng. Anh cho rằng cô còn hoảng sợ nên cũng không muốn nhắc lại chuyện lúc nãy. Khi đến trước cổng, Trí Hi bất ngờ kéo cô đặt lên trán cô một nụ hôn. Thư Giao ngơ ngác nhìn, sự rung động một lần nữa khiến cô rất đau.
- Vào nhà đi! Đừng nghĩ nhiều.
Thư Giao nhìn anh rồi cười chua xót.
- Chuyện làm bạn gái…anh có thể xem như chưa xảy ra không?
Ánh mắt Trí Hi từ dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng, dù trong bóng tối nhưng Thư Giao có thể nhận ra Trí Hi đang tức giận bởi vì lực đạo nơi tay anh nắm chặt hai vai cô càng thêm siết chặt. Cô thấy cảm xúc anh biến đổi, sự bá đạo của Đại Vũ biểu hiện. Cô bị giữ ót, cưỡng ép một nụ hôn sâu đến nỗi hít thở không thông, bàn tay nhỏ bé chống trước ngực anh muốn đẩy anh ra nhưng không đủ sức. Đến khi buông cô ra, giọng nói của anh chứa sự cảnh cáo.
- Nghĩ cũng đừng nghĩ !
Anh lạnh lùng xoay người rời đi, chiếc xe nhanh chóng khởi động và khuất dần trong bóng đêm. Thư Giao nắm chặt tay, một giọt nước mắt bị kìm nén đã lâu lăn dài trên gò má. Cô cố dùng tay che miệng không để mình bật khóc thành tiếng.
Một dáng người cao ráo đứng dựa xe trong bóng tối chứng kiến toàn bộ. Ánh mắt nghiêm nghị sắc bén ẩn hiện một tia mất mác vô bờ.
Bên trong chiếc xe Ferrari đang lao nhanh trên đường, ánh mắt người con trai trở nên phức tạp cùng lạnh lẽo. Thật ra Thư Giao đã xảy ra chuyện gì mà thái độ lại thay đổi như vậy?
--------------------------------------------
Không khí trong căn phòng tại một nơi nào đó hẻo lánh ngoài thành phố có chút lạnh lẽo. Bầu trời đêm đen như nuốt trọn nỗi cô đơn cùng mất mác của một con người. Trên ban công của một ngôi biệt thự xa hoa, ánh đèn chiếu sáng cả khu biệt thự nhưng chẳng mang chút không khí nhộn nhịp nào cả. Nơi đó tồn tại một thân hình cao ráo mà đơn độc. Khói thuốc lượn lờ trong không trung, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay thon dài. Đóm đỏ như ẩn như hiện trong màn đêm đó.

Từ phía sau lưng thân hình cao ráo ấy vang lên tiếng bước chân đều đều. Tiếng nói trầm thấp vang lên mang theo vẻ cung kính:
- Anh Hoàng, tại sao anh lại cứu Lan Thy ạ? Người anh để ý không phải là Thư Giao sao? Hơn nữa gây với đám Hoài Định không phải chuyện tốt.
Đỗ Hoàng rít một hơi thuốc, ánh mắt thâm trầm chính hắn cũng không rõ vì sao mình làm như vậy. Chỉ biết khi hắn tình cờ thấy cô rơi vào tay Hoài Định thì có cảm giác không vừa mắt mà thôi. Đáng lí chuyện này dính đến ân oán của Vũ ca cùng đám người của Hoài Định thì hắn không nên xen vào mới đúng nhưng không biết vì sao hắn vẫn quyết định làm. Cũng có lẽ vì người con gái đó hoặc vì lời hợp tác của hắn cùng Vũ ca.
Đỗ Hoàng xoay người đi vào trong, thong thả ngồi vào sô-pha. Đưa tay dụi tắt tàn thuốc. Hồ Đệ vẫn khó hiểu nhìn hắn, anh ta chưa từng thấy Đỗ Hoàng làm chuyện bao đồng như vậy bao giờ, huống hồ chuyện này vốn chẳng có lợi lộc gì cả. Anh ta biết Đằng Triết gặp nguy hiểm nên mới cố tình dẫn người đi qua nơi đó vốn chỉ định thăm dò đám người của Hoài Định mà thôi. Thật không ngờ Đỗ Hoàng vung tay muốn cứu Lan Thy. Anh ta không chỉ cảm thấy kinh ngạc mà còn kì quái.
- Dù sao đó cũng là một cô gái yếu đuối mà thôi, huống hồ đó là người quen của Vũ ca nếu thấy chết không cứu thật thiếu nghĩa khí, hơn nữa tên nhóc Hoài Định đó nổi tiếng lăng nhăng con gái vào tay hắn có mà chết chắc.
Khóe môi Hồ Đệ giật mấy cái, giang hồ mà đòi nghĩa khí. Đỗ Hoàng từ trước đến giờ làm việc cũng cần hai chữ nghĩa khí sao? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Hồ Đệ không nói ra miệng. Anh ta lại cho rằng Đỗ Hoàng muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì đúng hơn. Anh ta còn nhớ tình hình hình lúc đó. Khi Đằng Triết bị khống chế, Hoài Định một tay đánh ngất Lan Thy, Đỗ Hoàng lại xông ra kề dao vào cổ Hoài Định cũng dùng cách tương tự đánh ngất Hoài Định. Vậy là Lan Thy từ trong tay Hoài Định liền chuyển sang trong tay Đỗ Hoàng. Lúc đó, anh ta thấy mặt Đằng Triết tối sầm lại, toàn thân anh ta cũng vả ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tình hình lúc đó thật căng thẳng, ánh mắt Đỗ Hoàng cùng Đằng Triết vô cùng phức tạp nhìn nhau. Tuy nhiên, Hồ Đệ có thể nhận ra Đỗ Hoàng đang khiêu khích Đằng Triết. Đỗ Hoàng thoáng suy tư nhớ về lúc chạm mặt Đằng Triết.
- Thấy không? Cậu không bảo vệ được cô gái nào cả. Huệ Cẩm cũng vậy, hiện tại cô gái này cũng thế.
Đằng Triết nghiến răng từng chữ:
- Buông Lan Thy ra!
Đỗ Hoàng phấn khích cười một tiếng:
- Theo quan hệ họ hàng thì tôi vẫn phải gọi cậu một tiếng anh họ nhỉ? Đáng tiếc cậu lại không được công nhận. Nhưng mà tôi cũng không câu nệ việc ấy. Anh họ, anh có giỏi thì cướp Lan Thy từ trên tay tôi đi, bằng không tôi sẽ làm cô ấy yêu tôi đấy.
- Cậu..rốt cuộc cậu muốn cái gì? Ân oán của chúng ta đừng kéo cô ấy vào.
- Tại sao không? Tôi bây giờ mới để ý cô ấy rất giống Huệ Cẩm.
- Đỗ Hoàng cô ấy không phải Huệ Cẩm._Đằng Triết gằn từng chữ.
Một tia bi thương thoáng hiện trong đáy mắt Đằng Triết. Bàn tay anh nắm chặt nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy trong sâu thẳm tâm hồn. Vì sao anh có cảm giác như thế? Đỗ Hoàng cũng giật mình nhìn Đằng Triết, từ ngày Huệ Cẩm mất thì đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy. Đằng Triết không dễ gì mà bộc lộ cảm xúc rõ rệt như vậy, phải chăng cô gái này thật sự có ý nghĩa đến như vậy?
Đỗ Hoàng hồi tỉnh, cảm xúc của hắn hiện tại rất phức tạp. Hắn cũng muốn biết mình đang làm cái gì?